Kim Bài Bảo Phiêu

Ra khỏi cửa hàng đồng hồ của Ignac không lâu, Kane nhận được điện thoại của Ava. Khi đó bọn họ đang đi sang vùng ngoại ô thị trấn, chuẩn bị tìm một bãi đất trống điều động phi hành khí, Kane nói vài câu đơn giản rồi cúp máy, quay sang nghiêm túc nhìn Lyle: “Tạm thời tìm chỗ tránh tạm đã, đặc công đuổi tới rồi.”

Lyle nhíu mày: “Sao không dùng phi hành khí đến Lore luôn?”

“Không được. Lực lượng đặc biệt chưa biết chuyện Candice đang ở Lore, bây giờ chúng ta đi tới đó chẳng khác nào cõng rắn cắn gà nhà, chưa tìm được người đã bị bọn chúng nẫng tay trên. Tốt nhất là trực tiếp cắt đuôi từ đây, tránh để đêm dài lắm mộng.” Liv đề nghị.

“Ava nói có khoảng mười tên, đều là đặc công trung cấp trở lên.”

Một câu này của Kane thành công đánh tan dự định của Liv. Năm, ba người bọn họ còn có thể đối phó, nhưng hơn mười tên đặc công võ trang đầy đủ, khó có phần thắng.

Lyle hoàn toàn không quan tâm đến chuyện nhiều người ít người, chen miệng hỏi: “Này, chỉ có mỗi tôi quan tâm vấn đề từ bao giờ chúng ta liên lạc lại được với Ava à?”

Kane kéo đi về hướng ngược lại, vừa đi vừa nói: “Em nghĩ chúng ta từ đâu mà có địa chỉ của Ignac?”

Trong bốn người hiện giờ chỉ có Lyle là mục tiêu ám sát, oái oăm thế nào lại cũng chỉ có hắn là thoải mái ung dung nhất. Lyle nhanh chân đuổi theo Kane: “Sweetheart, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi tìm Ignac. Anh ta biết khá rõ về Weberner, có lẽ sẽ cho chúng ta được một vài tin tức hữu dụng. Hơn nữa nếu đặc công đã đuổi tới đây, chuyện chúng ta đến tìm Ignac chắc chắn bị lộ rồi, tình hình hiện tại của anh ta chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”

Đến ngoài cửa cửa hàng đồng hồ, Kane đưa tay ngăn Lyle lại: “Em đợi ở đây cùng Liv và Brian, để tôi vào một mình, đề phòng có bẫy bên trong.”

Lyle không cam lòng mím môi nhìn y: “Sweetheart, tôi muốn đi cùng anh.”

Kane vỗ vai hắn, ánh mắt dừng lại trên người Lyle phảng phất như mang theo sức nặng, “Lyle, bất kể trong tình huống nào tính mạng của em vẫn là quan trọng nhất. Nếu như cần mạo hiểm, em nhất định phải là người cuối cùng. Ở đây đợi, tôi sẽ về nhanh thôi.”

Không kịp để Lyle phản ứng, y đã hôn nhẹ lên môi hắn một cái, xoay người cầm súng đi vào trong cửa hàng đồng hồ âm u tối tăm cũ nát.

Liv và Brian cảnh giác quan sát bốn phía. Liv khẽ nhếch mép, trong khổ tìm vui tự an ủi: “Lạc quan mà nói thì nơi này tính ra cũng không phải chỗ thích hợp để đánh lén.”

Brian lập tức dội một gáo nước lạnh: “Dựa trên nhân số của bọn họ, không cần đánh lén cũng đủ úp sọt chúng ta rồi.”

***

Kane giơ súng chậm rãi tiến về phía trước, tầm mắt đảo quanh không gian mờ tối, bên trong cửa hàng đồng hồ cũ nát ngay cả một ánh đèn cũng không có, tro bụi giăng trên giá treo đồng hồ như màn sương phủ kín tầm mắt. Y cố gắng mấy cũng không thể nhìn rõ xung quanh, chỉ có thể tập trung dựa vào thính giác và cảm quan nhận biết nguy hiểm.

Cả cửa hàng không một tiếng động, yên tĩnh lạnh lẽo như một nấm mồ.

Kane nắm chặt súng trong tay, xoay người nhìn một vòng xác định vị trí, chậm rãi đẩy cửa tầng hầm ra. Ván cửa gỗ mọt cũ nát phát ra tiếng “kẹt kẹt” đầy ma quỷ. Lúc đẩy cửa, Kane nghe được một tiếng “Hm hm” cao vút chói tai, mang theo ý tứ nhắc nhở thúc giục cảnh báo.

“Ignac?”

“Hm hm hm ——” Miệng Ignac bị bịt kín, tay chân bị trói chặt vứt trong hầm, trong cổ họng liên tục phát ra tiếng rít gào cuồng loạn.

Xác nhận xung quanh không có ai, Kane bước nhanh đến bên người Ignac, cẩn thận kiểm tra xem có bom hẹn giờ trên người anh ta không, sau đó mới xé băng dính ngoài miệng Ignac.

Mí mắt Ignac căng đến sắp rách, bên mắt bị hỏng trợn trừng, con ngươi màu xám quỷ dị khủng bố, anh ta nhổ trong miệng ra thứ gì đó màu đen, âm thanh hoảng hốt đến tuyệt vọng: “Chạy mau đi!”

Kane quay đầu nhìn xuống mảnh nhựa màu đen nho nhỏ trên đất, con số 0:05 nhấp nháy đỏ chót chói mắt vô cùng —— bom càng nhỏ thì càng không có âm đếm giờ, 0:05 chỉ một giây đã biến thành 0:04.

***

Tiếng nổ vang ầm ầm khiến mặt đất cũng rung lên, Lyle quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động, sắc mặt trắng bệch, hai mắt mở lớn, theo bản năng muốn mở cánh cửa thủy tinh bị dư chấn của vụ nổ làm vỡ nát trước cửa hàng đồng hồ ra, đột nhiên lại bị Liv ấn xuống, một viên đạn bay sát qua cánh tay Liv cắm vào khung cửa.

Lyle gào lên: “Cô tránh ra!”

Liv cũng lớn tiếng gào lại: “Cậu bình tĩnh đi! Chúng ta trúng mai phục, bây giờ phải đi ngay!”

Brian vừa ôm hòm thư bên cạnh gian nan bắn trả, vừa lớn tiếng chen vào: “Đối phương đã có ba người rồi, để càng lâu kiểu gì cũng kéo đến càng nhiều, đi mau!”

Liv đè trên người Lyle, quyết định giơ súng định đập vào sau gáy hắn, ai ngờ Lyle lại tránh thoát được, còn trở tay vặn ngược lại cổ tay Liv.

“Thả.tôi.ra!” Lyle gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt ánh lên vẻ cuồng loạn.

“Nhanh lên! Tôi không trụ được nữa rồi!” Brian hô to.

Liv không nghĩ ra được cách gì để thuyết phục Lyle, với tính cách của hắn, bây giờ có nói gì cũng sẽ không chịu nghe. Trong lúc Liv còn đang phân vân, Lyle nhanh chóng dùng sức lật người lên vật Liv xuống, sau đó vội vã đứng dậy muốn mở cửa tiệm đồng hồ. Đột nhiên, vai trái hắn bỏng rát, Liv tranh thủ bò lên, dùng báng súng đập mạnh vào thái dương Lyle, lôi hắn chạy về phía Brian.

Brian nhanh chóng ném ra hai quả bom khói và một quả lựu đạn, nhe răng nhếch miệng cười đến sặc mùi máu tanh: “Hôm nay không nổ chết được các người ông đây cũng phải nổ cho bại liệt!”

Lợi dụng hiệu quả từ bom khói, Liv, Brian kéo theo Lyle đang hôn mê cấp tốc rút lui. Khói thuốc súng nồng nặc tràn ngập khắp đường phố, vất vưởng không tan.

Liv ném Lyle cho Brian, tự mình cầm súng đi lùi lại phía sau, vừa xóa dấu chân hai người lưu lại vừa cảnh giới. Bên hông Liv cũng trúng một phát đạn, nhưng vì mặc áo chống đạn nên chỉ bị thương phần mềm.

Mặc dù Weberner là một thị trấn nhỏ, chỗ bọn họ chạy vào thế nào lại đúng khu dân cư, mấy căn nhà bốn năm tầng san sát nhau, không có hàng quán. Liv rẽ trái lượn phải một lúc, cuối cùng đi đến chỗ một căn nhà nhỏ ba tầng tương đối giản dị, nhấn chuông cửa.

Trong mắt mèo là gương mặt của một bé gái mắt to tròn.

“Ai đấy ạ?”

Liv cố đè nén cảm giác nôn nóng trong lòng, kéo khóe miệng lên thành một nụ cười dị dạng, “Bé gái, chị đi đường xa đến, muốn xin em một cốc nước, cho chị vào được không?”

“Mẹ nói không được cho người lạ vào nhà.”

Brian gạt phăng Liv ra, đỡ Lyle lên, thành khẩn nói: “Em gái, nhìn này, anh đẹp trai này đang bị chảy máu đấy, cho bọn anh vào ngồi một lúc được không, anh còn phải băng bó cho anh đẹp trai này nữa.”

Liv vốn không có kiên nhẫn, ngửa đầu nhìn lên tầng hai, dắt súng vào thắt lưng định trèo lên ống nước, lại bị Brian kéo về, “Chờ đã.”

Chỉ chốc lát sau, cửa quả nhiên mở ra, một gương mặt nhỏ nhắn e lệ cẩn thận thò ra sau khe cửa. Liv nhảy lên trước định xông vào, lại bị Brian kéo về lần nữa. Brian cúi người xuống, mỉm cười với bé gái: “Cám ơn em, em ngoan lắm.”

Mặt bé gái càng đỏ hơn, từ từ mở rộng cửa.

Sau khi vào nhà, Liv rất thản nhiên đi vòng quanh kiểm tra. Bé gái im lặng nhìn hành động của cô ta, hỏi: “Chị ấy đang làm gì thế?”

“Cô ấy không làm gì đâu, anh với bảo đảm với em cô ấy không phải trộm.” Brian hỏi bé gái: “Chỉ có một mình em ở nhà thôi à? Ba mẹ em đâu?”

“Ba mẹ chưa đi làm về.”

Brian vừa tính toán xem đến lúc ba mẹ con bé về thì phải giải quyết thế nào, vừa đặt Lyle lên ghế sô pha. Vai trái Lyle bị đạn bắn sượt qua, miệng vết thương rất lớn, nhưng máu lại không chảy nhiều. Brian dùng hòm thuốc Liv tìm tới băng đại khái lại, sau đó mặc kệ Lyle nằm bất tỉnh ở đó.

Bé gái có hơi hoảng sợ, sợ hãi nép sát vào góc sô pha. Brian mệt mỏi bóp bóp trán, cười trấn an con bé, cũng chẳng còn sức đâu mà tự biên tiếp nữa.

Liv đi đến bên cạnh Lyle, vừa định ra tay đã bị Brian cản lại, “Định làm gì!”

Liv nhíu mày: “Gọi cậu ta dậy điều động phi hành khí đến đây.”

“Cô nghĩ cậu ta chịu nghe? Cậu ta đang điên rồi, tỉnh lại kiểu gì cũng sẽ xông đến chỗ đám đặc công kia, thà cứ để cho hôn mê thế này còn tốt hơn.”

“Không gọi dậy cũng được, nhưng cần phi hành khí, có vân tay và võng mạc là được rồi.”

“Hệ thống kia có trí tuệ nhân tạo, không phải đích thân Lyle nói nó sẽ không mở đâu.”

Liv buồn bực lầm bầm: “Thế bây giờ phải làm gì? Ở đây chờ chết?”

Còn chưa nói xong, chuông cửa lại vang lên. Vẻ mặt Liv lập tức thay đổi, liếc mắt ra hiệu cho Brian. Brian rút súng chậm rãi đi tới, Liv từ từ lùi lại áp sát góc sô pha bé gái đang ngồi.

“Elise, mẹ quên mang chìa khóa, con mở cửa cho mẹ được không?”

Nghe xong câu này, Liv và Brian đều thở ra một hơi. Brian thu súng lại, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa —— nói thật, so với phải nhìn gương mặt hoảng sợ của một người phụ nữ, Brian thà mở cửa ra bắn nhau với đám đặc công kia còn hơn.

Cửa mở ra, quả nhiên gương mặt hoảng sợ của một người phụ nữ lù lù xuất hiện, Brian thở dài, chán nản bịt miệng người phụ nữ nọ lôi vào nhà trước khi cô ta kịp kêu lên.

“Dám kêu thì tôi bắn nát đầu con gái cô.”

Một câu này của Liv khiến người phụ nữ càng thêm sợ hãi, suýt nữa đã hét lên. Nhưng vì sợ Liv làm thật, cô lại nhẫn nại không lên tiếng, con gái còn đang ngơ ngác ngồi kia, bản thân càng hoảng hốt chỉ càng khiến con sợ thêm. Người phụ nữ không dám mở miệng, yên lặng chảy nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

“Tìm cho bọn tôi một chỗ an toàn để trốn, tôi đảm bảo cả cô và con gái cô đều bình an vô sự, nếu không…”

Brian thả tay đang che miệng người phụ nữ ra, người phụ nữ nọ y như sắp ngất đến nơi, rưng rưng gật đầu: “Tôi tìm chỗ an toàn cho các người, các người đừng làm hại Elise của tôi.”

Liv giơ tay làm động tác thề, cố gắng tỏ ra đáng tin: “Tôi bảo đảm sẽ trả cho cô một Elise hoàn hảo không mất miếng thịt nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui