Kim Bài Đả Thủ

Phòng Vũ nói cần suy nghĩ lại, nhưng hắn không nghĩ được gì cả.

Hắn còn chưa kịp nghĩ thì đã thấy Dương Lỗi bỏ đi, bóng lưng tuyệt vọng đó làm tim hắn nhói đau.

Hắn biết, Dương Lỗi là người nói được làm được, ngày mai Dương Lỗi sẽ rời khỏi đây, sẽ cách hắn thật xa, sẽ biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Cuối cùng, bọn họ sẽ ngày càng xa cách, cho đến khi cả hai trở thành người xa lạ…

Phòng Vũ không nghĩ nổi nữa, lồng ngực hắn phập phồng.

Hắn có thể chịu được việc không gặp lại Dương Lỗi sao? Hắn chịu được sao??

Lúc trước, Dương Lỗi từng trốn tránh hắn một thời gian, khi Dương Lỗi chạy đến nhà Đinh Văn mỗi ngày, còn hắn thì đứng trên ban công nhìn Dương Lỗi đi ngang qua dưới lầu nhà mình, tâm trạng của hắn lúc đó, chẳng lẽ hắn còn chưa hiểu sao?

Phòng Vũ là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường, thậm chí cho đến bây giờ Phòng Vũ vẫn chưa phân biệt được quan hệ giữa mình và Dương Lỗi, mặc dù Dương Lỗi nói đó là tình yêu, hắn vẫn chưa thể xác định được, lý trí của hắn, bản năng của hắn đều ngăn cản hắn, khiến hắn không thể rút ra định nghĩa cho mối quan hệ này!

Nhưng mà, khi tiếng bước chân của Dương Lỗi dần dần biến mất khỏi hành lang, khi Phòng Vũ tin rằng Dương Lỗi sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa, khi Dương Lỗi nói từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt hắn nữa, trái tim Phòng Vũ bỗng nhiên chìm xuống, chìm xuống tận đáy.

Cho dù bị người ta dí súng vào đầu, Phòng Vũ cũng chưa từng có cảm giác này.

Đó chính là cảm giác sợ hãi, sợ hãi lan tràn từ đáy lòng.

Hắn sợ mất đi Dương Lỗi.

Trước giờ Phòng Vũ không hề biết, mình lại sợ mất Dương Lỗi đến thế.

Lúc đuổi theo dưới mưa, bản thân Phòng Vũ cũng không biết mình đang làm gì. Đầu óc của hắn gần như ngừng hoạt động, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: giữ Dương Lỗi lại!

Giữ như thế nào? Giữ bằng cái gì?

Đến khi mở cổng sắt ra, đi vào trong nhà, gõ cửa phòng Dương Lỗi, Phòng Vũ vẫn chưa nghĩ được gì cả. Hắn như rơi vào trạng thái không ổn định, hắn chỉ muốn gặp Dương Lỗi, hắn không muốn nhìn thấy biểu cảm đó của Dương Lỗi, biểu cảm đó không nên xuất hiện trên mặt Dương Lỗi, lại càng không nên do hắn gây ra!

Lúc Dương Lỗi mở cửa, Phòng Vũ giao hết thân mình cho bản năng.

Trong giờ phút đó, bản năng bảo hắn kéo Dương Lỗi vào lòng, hôn lên môi Dương Lỗi.

Hành động hôn môi tượng trưng cho điều gì, người thời đó vẫn còn khá ngây thơ so với người thời nay. Mặc dù Phòng Vũ là xã hội đen, nhưng xét về phương diện tình cảm, người như hắn lại vô cùng đơn thuần và trực tiếp. Chỉ có những người yêu nhau mới hôn môi, không có hôn thì chỉ là tình dục, không phải là tình yêu. Vì thế trước đó Phòng Vũ chưa hôn môi Dương Lỗi bao giờ, cũng như không cho Dương Lỗi hôn mình. Cho dù lúc lên giường có hưng phấn đến đâu, có xúc động hôn nhau như thế nào, hai người đều tự kiềm chế, né tránh việc này.

Có lẽ trong lòng Phòng Vũ hiểu, không có hôn môi, bọn họ có thể tiếp tục lừa mình dối người đó chỉ là “chơi”, không phải là ân ái.

Chẳng lẽ Phòng Vũ chưa từng muốn hôn Dương Lỗi?

Hắn muốn chứ.

Nhiều lần đặt Dương Lỗi dưới thân, lúc ma sát giữa hai chân Dương Lỗi, nhìn Dương Lỗi ngửa cổ nhắm mắt thấp giọng rên rỉ, nhìn Dương Lỗi khẽ nhếch miệng làm cho đầu lưỡi bên trong như ẩn như hiện, Phòng Vũ luôn cố gắng kiềm chế xúc động muốn hôn Dương Lỗi…


Vừa rồi khi Dương Lỗi hôn hắn, nụ hôn đó không chỉ khiến Phòng Vũ choáng váng và chấn động, mà còn pha lẫn chút gì đó phức tạp.

Đó chính là mùi vị không ngừng lặp lại trong giấc mơ của Dương Lỗi, cũng chính là xúc động mà Phòng Vũ luôn đè nén dưới đáy lòng…

Dương Lỗi cũng bị dọa ngây người.

Nhưng hắn không ngừng lại giây nào, hắn ôm siết lấy Phòng Vũ, hôn đáp trả Phòng Vũ.

… Đó là nụ hôn như thế nào?

Nếu nụ hôn giữa nam nữ là dịu dàng, say đắm, vậy thì nụ hôn giữa hai người đàn ông lại hoàn toàn điên cuồng, hoang dã, thẳng thắn. Hai cơ thể ướt đẫm kề sát vào nhau, đầu lưỡi dây dưa giữa hai bờ môi đang hôn nhau nồng nhiệt, mang theo sự vội vàng, khao khát và không chờ đợi nổi. Lưỡi của Dương Lỗi bị Phòng Vũ không chút lưu tình quấn quýt, đẩy đưa, Dương Lỗi bị hôn đến xây xẩm mặt mày, hắn không ngừng chuyển động lưỡi đuổi theo Phòng Vũ, và cũng bị Phòng Vũ truy đuổi. Bọn họ giống như hai con cá mắc cạn, chỉ có thể dùng miệng lưỡi trao đổi không khí cho nhau để sống sót, hai người không thể tách rời, cùng nhau chìm đắm vào trong đó…

Dương Lỗi dùng sức kéo chiếc áo sơmi ướt đẫm trên người Phòng Vũ, tháo dây nịt của Phòng Vũ, động tác của Phòng Vũ cũng thô lỗ không kém, hắn kéo chiếc áo thun của Dương Lỗi, ném xuống dưới sàn. Bọn họ vừa im lặng mà gấp gáp cởi quần áo ướt đẫm trên người đối phương, vừa tiếp tục hôn nhau. Mãi đến khi cởi hết quần áo, gần như trần truồng, hai người mới ôm nhau ngã xuống giường.

Mặc dù trên người vẫn còn dính nước mưa, mặc dù tóc của cả hai đã ướt đẫm, thế nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó, bây giờ trong mắt hai người chỉ có nhau mà thôi. Phòng Vũ đè lên người Dương Lỗi, tách khỏi môi của hắn, đôi môi luôn khắng khít của bọn họ rốt cuộc cũng tách ra. Phòng Vũ nhổm người lên, nhìn Dương Lỗi. Đột nhiên rời khỏi môi Phòng Vũ, Dương Lỗi vừa trống vắng vừa mất mát, hắn rướn người lên muốn hôn Phòng Vũ, nhưng lại bị Phòng Vũ đè xuống. Phòng Vũ vuốt tóc mái ướt sũng trên trán Dương Lỗi, giống như muốn nhìn rõ gương mặt của Dương Lỗi vậy. Phòng Vũ nhìn xuống, Dương Lỗi ngước lên nhìn vào mắt Phòng Vũ, chìm sâu vào ánh mắt Phòng Vũ đang nhìn mình…

Phòng Vũ cúi đầu xuống, hôn Dương Lỗi lần nữa…

Dương Lỗi cố sức vòng tay ôm cổ Phòng Vũ, nhiệt tình đáp lại…

Bọn họ đã lên giường với nhau rất nhiều lần, nhưng mà đêm nay lại không giống như lúc trước.

Ma sát, sờ soạng, vuốt ve, xoa nắn, hôn môi… những việc đó vẫn chưa thể làm thỏa mãn đối phương. Cho dù Dương Lỗi có ngậm thứ cương cứng của Phòng Vũ vào miệng, khẩu giao cho hắn, Phòng Vũ vẫn cảm thấy bứt rứt không nhịn nổi.

Phòng Vũ đẩy Dương Lỗi ra, rút hạ thân cứng như sắt khỏi miệng Dương Lỗi, sau đó lật người Dương Lỗi lại, đặt thứ tràn đầy tính xâm lược của giống đực giữa hai chân Dương Lỗi, thế nhưng hắn vẫn không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, hoặc phải làm thế nào mới có thể thỏa mãn bản thân.

Vào những lúc này, đàn ông đều làm theo bản năng động vật. Nếu dục vọng không được giải tỏa đúng lúc, có khi còn khó chịu hơn nửa đường kêu ngừng. Nếu người dưới thân là phụ nữ, bây giờ Phòng Vũ đã đâm vào rồi, hắn đã bị tình dục xâm chiếm đến mức không thể nhịn được nữa, nhưng đối mặt với Dương Lỗi, Phòng Vũ vẫn chưa tìm được điểm mấu chốt của vấn đề.

Bây giờ không còn giống “chơi” như lúc trước, bây giờ hắn và Dương Lỗi không còn do dự, không còn trốn tránh hay bối rối, chỉ còn khát khao chiếm giữ đối phương, chỉ còn nóng lòng muốn hòa làm một…

Thế nhưng Phòng Vũ không biết phải chiếm giữ một người đàn ông như thế nào, chỉ là theo tiềm thức, hắn cảm thấy ma sát và an ủi cho nhau như quá khứ vẫn chưa đủ, hoàn toàn không đủ, hoàn toàn không phải là chiếm giữ…

Dương Lỗi cũng cảm nhận được sự nôn nóng và mất kiên nhẫn của Phòng Vũ, kể cả độ lực mà Phòng Vũ sờ soạng lung tung quanh mông và đùi mình, việc Phòng Vũ không biết làm gì với phần dưới thô cứng nóng như lửa của bản thân nói cho Dương Lỗi biết, Phòng Vũ muốn tiến thêm một bước, nhưng lại không biết làm thế nào.

Dương Lỗi nhớ lại cuộn băng kia, nhớ lại bộ vị kết hợp của hai người đàn ông, cách bọn họ cắm vào rút ra, tư thế giao hợp của bọn họ…

Dương Lỗi đã muốn làm thế với Phòng Vũ vô số lần. Đó mới là làm tình thật sự, đó mới là thật sự đến với nhau…

Trước đây Dương Lỗi không dám làm, hắn sợ mình sẽ dọa Phòng Vũ, nhưng bây giờ hắn không nhịn được nữa.

Hắn ôm lấy Phòng Vũ, dùng sức đè Phòng Vũ xuống, ở trên giường Phòng Vũ luôn nắm vai trò chủ đạo, luôn đặt hắn ở dưới thân, nhưng bây giờ Dương Lỗi không quan tâm đến điều đó, hắn muốn chiếm được Phòng Vũ, muốn sắp phát điên rồi.

Dương Lỗi thở hổn hển, vừa hôn Phòng Vũ, vừa run giọng nói thầm bên tai Phòng Vũ: “Phòng Vũ… tôi muốn…”


Trái tim của Dương Lỗi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, từng chữ một đều run lẩy bẩy.

“… Tôi muốn đi vào…”

Phòng Vũ im lặng một lát, nhìn Dương Lỗi.

Dương Lỗi ám chỉ bằng cách thò tay ra sau lưng Phòng Vũ. Hắn biết Phòng Vũ không hiểu việc này, hắn muốn dạy cho Phòng Vũ rằng, hai người đàn ông vẫn có thể cắm vào và kết hợp, đó không chỉ là sự tương giao giữa hai cơ thể mà còn là sự kết hợp của hai tâm hồn…

Đó mới là làm tình thật sự, bất kể là thể xác hay trái tim…

“……”

Phòng Vũ kinh ngạc, nhưng lập tức phản ứng lại.

Không đợi Dương Lỗi tiến thêm bước nữa, Phòng Vũ đã bóp chặt tay Dương Lỗi, hắn lật người lại, ấn hai tay Dương Lỗi xuống giường.

Mồ hôi nhỏ giọt trên mặt và ngực của Phòng Vũ, ánh mắt lẳng lặng mà chăm chú của Phòng Vũ làm cho Dương Lỗi rung động hơn bất kỳ từ ngữ nào.

“……”

Dương Lỗi nhìn người đối diện. Gương mặt gợi cảm, ngập tràn năng lượng phái mạnh và dục vọng chinh phục của Phòng Vũ khiến Dương Lỗi chìm đắm không cần lời nào.

Nếu Dương Lỗi có thể bị người khác chinh phục, vậy trên thế giới này nhất định chỉ có một người.

Hắn đã bị người này chinh phục mất rồi. Thật lâu về trước, trước cả lúc bọn họ gặp mặt nhau, khi nghe nói có một người như thế tồn tại, hắn luôn nghĩ ngày nào đó mình phải đọ sức với người này mới được…

Lúc hai người bọn họ đánh nhau, lúc hắn nghe người nọ gảy đàn ở đối diện sân thể dục, lúc người nọ dùng xe máy cứu hắn khi hắn bị tập kích, lúc cả hai ngồi tâm sự trên sân phơi rộng thênh thang, lúc nhìn thấy nỗi đau và sự cô đơn nhẫn nhịn trong ánh mắt của người nọ…

Mặc kệ Phòng Vũ muốn cái gì, Dương Lỗi cũng bằng lòng cho hết.

Hắn không quan tâm, chỉ cần là Phòng Vũ, hắn không ngại gì cả.

Chỉ có Phòng Vũ, người duy nhất trên thế giới này có thể khiến hắn làm như vậy, chỉ có một mình Phòng Vũ mà thôi.

Phòng Vũ cúi người xuống, hôn Dương Lỗi.

Phòng Vũ hôn rất dịu dàng, cẩn thận, rồi dần dần trở nên nóng bỏng, điên cuồng…

Phòng Vũ nắm chân Dương Lỗi, tách chúng ra, sau đó chen mình vào giữa hai chân Dương Lỗi, vật cứng rắn nóng như lửa của Phòng Vũ như có sự sống mà đột nhiên nảy lên, đặt ở cửa sau của Dương Lỗi.

Phòng Vũ là tên đã lên dây, ánh mắt đỏ sậm vì bị dục vọng giày vò, thế nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nại, nhìn Dương Lỗi.


Lo lắng cho cảm nhận của Dương Lỗi, Phòng Vũ vẫn còn bảo tồn chút lý trí, đàn ông đều có chướng ngại tâm lý khi tiếp nhận điều này, hắn và Dương Lỗi đều là đàn ông, dĩ nhiên hiểu rất rõ…

Nhìn kích thước hoành tráng của Phòng Vũ, Dương Lỗi vốn chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ khát khao hòa làm một với Phòng Vũ đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc của hắn…

“… Không sao đâu…”

Dương Lỗi khàn giọng nói…

“… Anh làm đi…”

Dương Lỗi nói…

Lồng ngực của Phòng Vũ phập phồng, hắn thúc hông một cái, vật to lớn ở ngay trước bất thình lình xông vào trong.

“… A!”

Dương Lỗi đã chịu vô số vết thương trong các cuộc ẩu đả, là người đàn ông đã trải qua đủ loại đau đớn, nhưng giờ phút này hắn vẫn đau đến không nhịn nổi mà phải bật ra tiếng rên rỉ nặng nề.

Chỗ chật hẹp lại khít chặt như vậy, không có bất kỳ thứ gì bôi trơn hoặc sự chuẩn bị nào, cứ lỗ mãng đâm vào như thế, sao mà không đau cho được?? Huống chi kích thước của Phòng Vũ còn lớn hơn người bình thường.

Nếu biết trước, Phòng Vũ đã bôi trơn rồi dùng ngón tay mở rộng để Dương Lỗi từ từ thích ứng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của Dương Lỗi, Dương Lỗi chưa làm chuyện này bao giờ.

Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên của Phòng Vũ, Phòng Vũ cũng không hiểu hết mọi thứ. Nếu không gặp được Dương Lỗi, cả đời này Phòng Vũ cũng không nghĩ đến việc làm chuyện đó với đàn ông.

Nghe tiếng rên rỉ của Dương Lỗi, Phòng Vũ không nhịn được nữa, đột nhiên đâm mạnh vào như vậy, không có bất kỳ chất bôi trơn nào, Phòng Vũ cũng thấy đau, bị siết chặt và bao bọc quá mức bình thường khiến cho hạ thân của Phòng Vũ như muốn bùng nổ. Phòng Vũ phải cố gắng lắm mới kiềm chế được xúc động muốn cắm thật sâu vào bên trong Dương Lỗi…

Nhìn nét mặt đau đớn của Dương Lỗi, Phòng Vũ không đành lòng để cho Dương Lỗi đau như thế, hắn đang do dự muốn rút ra ngoài thì bị Dương Lỗi giữ lại.

“… Làm được mà…”

Dương Lỗi khàn giọng nói. Hắn hít sâu thở ra một hơi, cảm thấy thích ứng hơn một chút rồi mới ra hiệu cho Phòng Vũ tiếp tục.

Phòng Vũ ôm lấy Dương Lỗi, cúi đầu xuống hôn hắn, đưa tay qua an ủi hạ thân của hắn.

Hạ thân truyền đến khoái cảm giúp Dương Lỗi từ từ thả lỏng. Phòng Vũ cảm nhận được cơ thể của Dương Lỗi đã nới lỏng phần nào, nơi đó không còn siết chặt chống cự nữa. Phòng Vũ cũng kiềm chế hết nổi, hắn lại thúc hông về phía trước, đâm toàn bộ vào bên trong.

“…… !”

Lần này Dương Lỗi ráng nhịn, nuốt tiếng kêu đau vào yết hầu. Hắn nhíu chặt lông mày, mồ hôi từ trên mặt nhỏ xuống, chịu đựng cơn đau quặn thắt mà ngọt ngào này.

Đau đớn chẳng là gì cả, hắn chỉ muốn Phòng Vũ cảm thấy thật sung sướng, chỉ cần Phòng Vũ sung sướng, hắn có chết trên giường cũng không thành vấn đề.

Phòng Vũ hoàn toàn tiến nhập cơ thể của Dương Lỗi. Hắn không chuyển động, hai người chỉ ôm lấy nhau, cảm nhận mạch đập kỳ diệu truyền đến từ nơi thân thể kết hợp.

Cảm giác này đánh sâu vào óc của bọn họ, nó rõ ràng và chân thật đến mức cả đời này hai người sẽ khó mà quên được…

Bọn họ có thể nghe thấy nhịp tim thình thịch của đối phương, nghe tiếng thở dốc nặng nề và dồn dập của nhau, nghe tiếng gọi của tình yêu và dục vọng đang sinh sôi một cái điên cuồng…

Phòng Vũ không động đậy, hắn sợ mạnh tay quá sẽ làm Dương Lỗi bị thương. Phòng Vũ kiềm chế ham muốn chuyển động của bản thân, nhìn một vòng quanh đầu giường, tiện tay vơ lấy đống chai lọ trên đầu tủ, sau đó lấy ra một hộp mỡ trăn, hắn chậm rãi rút hạ thân của mình ra, bôi loạn xạ một ít mỡ trăn lên đó rồi chậm rãi cắm vào lần hai.

Có mỡ trăn bôi trơn, rõ ràng mọi thứ dễ dàng hơn trước nhiều. Phòng Vũ thong thả chuyển động, hắn nhìn gương mặt của Dương Lỗi, rốt cuộc biểu cảm của Dương Lỗi cũng giãn ra một chút. Dương Lỗi mở hai mắt đau đến ứa nước của mình ra, nhìn ánh mắt vừa cố gắng nhẫn nại vừa đong đầy tình cảm của Phòng Vũ.


“… Được rồi…”

Dương Lỗi khàn giọng nói. Có chất bôi trơn, Dương Lỗi có thể chịu đựng thêm một chút. Hắn nhìn Phòng Vũ đang do dự không nhúc nhích, đưa tay ôm gáy của Phòng Vũ, khẽ rướn người lên hôn Phòng Vũ.

Phòng Vũ hôn đáp trả, phía dưới cũng từ từ chuyển động.

Lúc đầu Phòng Vũ còn lo lắng cho cảm nhận của Dương Lỗi, vì thế chỉ di chuyển từ từ, nhưng dần dà dần dà, sau khi Dương Lỗi đã thích ứng, khoái cảm như thủy triều ập vào não Phòng Vũ, cuốn trôi tất cả lý trí của hắn.

Lối giữa căng chật nóng hổi của Dương Lỗi khiến cho Phòng Vũ mất kiểm soát. Thân dưới của hắn bị siết chặt và bao bọc, nhiệt độ và độ thít bức người ở nơi đó mang đến kích thích mãnh liệt chưa từng có cho Phòng Vũ, cảm giác kích thích này làm cho hạ thân của hắn bên trong cơ thể Dương Lỗi càng thêm sung huyết, mạnh mẽ. Dương Lỗi có thể cảm giác được Phòng Vũ chôn sâu trong cơ thể mình dần dần căng ra, to ra, to đến mức như muốn kéo giãn mình, như muốn xâm phạm và chiếm giữ lãnh địa của riêng nó vậy… từng mạch đập ở nơi đó đều truyền vào cơ thể của Dương Lỗi, tác động lên mỗi một dây thần kinh của Dương Lỗi, khiến hắn cảm thấy vừa đau đớn vừa sung sướng…

Lần đầu tiên hai người đàn ông làm chuyện này, nếu làm từ phía sau sẽ giảm bớt một chút đau đớn, nhưng Phòng Vũ lại đâm thẳng từ phía trước. Hắn vừa nương theo chất bôi trơn mà ra vào trong cơ thể của Dương Lỗi, vừa nhìn nét mặt của Dương Lỗi, quan sát từng biểu cảm dù là nhỏ nhất trên mặt Dương Lỗi…

Lông mày nhíu chặt và tiếng thở dốc dồn dập của Dương Lỗi mang đến vô vàn kích thích cho Phòng Vũ, Phòng Vũ chuyển động càng lúc càng nhanh, tiết tấu dần dần mất kiểm soát.

Phòng Vũ không kiềm chế nữa mà bắt đầu va chạm theo ý thích, thỏa sức đưa đẩy phần hông dẻo dai rắn chắc của mình. Hắn rút ra khỏi cơ thể Dương Lỗi, đến khi ra gần hết thì đột nhiên đâm mạnh vào, đâm vào chỗ sâu nhất bên trong… Phòng Vũ làm như thế, Dương Lỗi chỉ có thể rên rỉ một cách yếu ớt, nhưng giữa đau đớn lại pha lẫn một chút sung sướng khó diễn tả bằng lời. Mỗi lần Phòng Vũ rút ra rồi lại hung hăng đâm vào, Dương Lỗi như chìm trong cuồng loạn…

Nơi đó truyền đến cơn đau gần như chết lặng và tiết tấu làm cho người ta phát điên, Dương Lỗi không chỉ cảm nhận được tư vị của đau đớn mà còn cả sự kích thích. So với khoái cảm sinh lý, việc kết hợp với Phòng Vũ như thế này càng làm hắn cao trào về tâm lý…

Nhìn gương mặt mê man của Dương Lỗi, Phòng Vũ nâng nửa người trên của Dương Lỗi lên, thuận theo tư thế vừa thay đổi, Phòng Vũ càng tiến vào sâu hơn… hắn vừa liên tục an ủi hạ thân của Dương Lỗi, giúp Dương Lỗi đạt được khoái cảm, vừa nương theo chất bôi trơn thâm nhập thật sâu vào cơ thể Dương Lỗi, giống như muốn thăm dò điểm sâu nhất ở cái nơi dường như vô tận ấy, phá tan từng rào cản một, mãi đến khi tiến vào nơi tận cùng, rốt cuộc không thể vào sâu hơn được nữa…

Phòng Vũ hôn Dương Lỗi say đắm, triền miên quấn lấy đầu lưỡi của hắn, thứ cương cứng đang ở nơi sâu nhất trong cơ thể Dương Lỗi dùng sức đưa đẩy, ma sát…

Phòng Vũ muốn Dương Lỗi cũng nhận được khoái cảm, muốn Dương Lỗi cùng mình đạt đến đỉnh cao trào.

Dương Lỗi sắp bị Phòng Vũ làm cho phát điên.

Máu rỉ ra từ nơi đó khi Phòng Vũ cường ngạnh đâm vào, mỡ trăn bị Phòng Vũ bôi gần hết, âm thanh dâm đãng trong quá trình va chạm mãnh liệt, giữa đêm khuya thanh vắng, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh, không ai hay biết về sự hỗn loạn và điên cuồng đang xảy ra trong căn phòng tối đen này…

Dương Lỗi ôm chặt lưng Phòng Vũ, bị Phòng Vũ thúc từ dưới lên trên, rốt cuộc khi Phòng Vũ thả môi hắn ra, tiếng rên rỉ và thở dốc khó kiềm chế lập tức bật khỏi miệng…

Đau đớn dần dần qua đi, trong lúc kịch liệt giao hợp, Phòng Vũ vô tình đâm trúng vị trí hơi gồ lên ở bên trong, khoái cảm bất ngờ chạy dọc theo sống lưng Dương Lỗi, làm cho Dương Lỗi như bị điện giật, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy…

“… A!”

Dương Lỗi thốt ra tiếng rên rỉ không thể kiềm chế.

Phòng Vũ thở hổn hển, đột nhiên đè Dương Lỗi xuống, kéo chân hắn đặt lên vai mình, bắt đầu chạy nước rút…

Phòng Vũ phát điên rồi. Hắn dùng hết sức đâm vào trong cơ thể Dương Lỗi, sáp nhập một cách vội vàng. Dương Lỗi bị sức lực của Phòng Vũ làm cho choáng váng đầu óc, ngay cả chiếc giường lớn chạm trổ cũng không thể chịu nổi động tác kịch liệt của hai người, theo từng đợt rung động, nó lại phát ra âm thanh cót két…

Giữa những động tác dữ dội, mồ hôi của Phòng Vũ nhỏ xuống lồng ngực trần trụi của Dương Lỗi, gương mặt đắm chìm trong tình dục của Phòng Vũ làm cho Dương Lỗi mê không lối về…

Lúc lên đến đỉnh, Phòng Vũ phát ra tiếng gầm nhẹ nam tính và hoang dã, hắn thúc vào nơi sâu nhất của Dương Lỗi, sau đó bất ngờ phun trào bên trong…

Dương Lỗi ma sát hạ thân của mình trên bụng Phòng Vũ, cuối cùng cũng run rẩy bắn theo…

Hai người đổ đầy mồ hôi, không ngừng thở dốc, Phòng Vũ ôm chặt Dương Lỗi, thân dưới vẫn còn chôn sâu trong cơ thể Dương Lỗi chưa chịu rút ra.

“… Có phải tôi đã điên rồi không…”

Phòng Vũ nói…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận