Mười mấy người dáng như hổ dữ đáp xuống đương trường, vây áp bọn họ ở giữa.
Bốn người đứng chắn phía trước, La Như Long đều quen mặt. Nhân vật đứng chính giữa chính là Biện Quảng Nguyên.
Phía bên trái là bọn "Dao Sơn Nhị Xú", hai cặp nhãn láo liêng nhìn đảo lượt trên người La Như Long.
Còn phía bên phải chính là "Lạc Phách thư sinh" Thiệu Quang đang đứng.
Thiệu Quang vẫn chiếc quạt trên tay, nét mặt âm hiểm quỷ quyệt, ánh mắt đầy hung bạo ác độc rừng rực nhìn La Như Long.
Vành tay bên trái gã ta đứt đâu mất, ắt là hai năm trước đây gã bị trúng
chiêu "Lão Ngưu phá xa" của La Như Long, và bị "Thiết Phiến thư sinh"
Tần Trọng Minh xẻo mất tai.
Bọn còn lại hình như toàn là vệ sĩ
của Biện gia bảo, tên nào cũng tợ như hung thần ác sát, tay lăm lăm cung nỏ, ánh mắt đều tập trung đến Giả Như Chân và La Như Long.
Duy có một điều La Như Long lấy làm ngạc nhiên, là tên nào cũng có bảng bằng đồng chắn trước ngực, kể cả Thiệu Quang cũng vậy.
Qua thoáng suy nghĩ, chàng chợt hiểu ra, thầm nói:
- À, họ mang bảng ồng là để chống đỡ chiêu "Lão Ngưu phá xa". Bọn nó
chẳng hề hay biết là ta đã được thần công, chỉ cần xuất ngũ chỉ cũng đủ
thấu sắt xuyên đá.
La Như Long đang trù mưu tính kế, thấy Biện Quảng Nguyên trợn mắt quát huynh muội họ Biện:
- Bây dẫn họ đi đường tắt này làm gì hử ?
Dương Thúc Ngô không dám bỏ qua Giả Như Chân, liền bước lên giở giọng hỏi:
- Lão nhân gia, cho biết quý danh ?
Giả Như Chân mỉm cười bình thản tiếp lời:
- Được "Dao Sơn Nhị Xú" xưng bằng lão nhân gia, lão hủ cũng thật vui
lòng. Ta họ Giả, tức là "thương giả", ngươi hiểu thành "nhân giả" là lầm đấy. Ha ha !
Dương Thúc Ngô không để ý gì đến lời nói của lão, ôm quyền buông giọng:
- Lão phát hiện ra bọn ta ẩn thân, đủ chứng minh lão là một vị cao nhân ẩn thế.
Xin hỏi lão từ đảo Liệt Hỏa đến đây hay sao ?
Giả Như Chân nhìn huynh muội họ Biện biến sắc, vẫn nói giọng hòa hoãn:
- Không sai, ta từ đảo Liệt Hỏa đến. Nhưng ngươi chớ hiểu lầm, ta không phải là Liệt Hỏa Thần Quân đáng sợ, phải không tiểu tử?
Câu cuối cùng lão quay sang hỏi La Như Long, chàng vẫn nét mặt lạnh lùng,
thấy đối phương chắn đường, La Như Long muốn động thủ, nhưng ngại huynh
muội họ Biện bên cạnh, bởi vậy liền nói với Giả Như Chân:
- Lão tiền bối, hà tất phải dịu giọng nói với họ, để vãn bối đi thủ có ai dám cản đường?
Chàng nói là đi ngay.
- Không được đi.
Giả Như Chân liền giữ chàng lại.
Hành động bất ngờ của Giả Như Chân không những khiến cho huynh muội Biện
Khởi Phụng sửng sốt kinh ngạc, mà đối phương ai ai cũng trố mắt nhìn.
La Như Long càng không hiểu, lạnh nhạt hỏi:
- Lão tiền bối, sao lão lại ...
Giả Như Chân cất giọng cười, ngắt lời:
- Tiểu tử, ngươi đi như vậy xem ra không để mắt tới mấy vị đại hiệp này ? Ngươi tự tin có thể đi được không?
La Như Long không đoán ra tâm ý của lão liền ngẩng cao đầu cất giọng cười sang sảng:
- Không phải vãn bối tự khoe, cỡ như bọn "Dao Sơn Nhị Xú", vãn bối không đáng để mắt tới, lão không tin cứ thử xem ?
Bọn "Dao Sơn Nhị Xú" xạm da mặt lại, Dương Thúc Ngô biết rằng vấn đề không
phải đơn giản, cả hai đánh mắt nhìn nhau, không nói. Nhưng điều họ đáng
sợ chính là Giả Như Chân, vị lão nhân này tự thừa nhận là từ đảo Liệt
Hỏa đến, vậy là gì của Liệt Hỏa Thần Quân?
Giả Như Chân lắc đầu bảo La Như Long:
- Tiểu tử, ngươi nhầm rồi. "Dao Sơn Nhị Xú" tuy không làm gì được ngươi,
nhưng họ đông như vậy, ngươi dù có thể phá được vòng vây, sợ rằng cũng
không thoát được cung nỏ. Ha ... ha ... ha ...
La Như Long định tiếp lời, Giả Như Chân xua tay nói tiếp:
- Hơn nữa, Biện đại lão chủ là phụ thân của huynh muội Khởi Giao, nếu
động thủ e rằng làm khó cho huynh muội họ. Theo lão phu, nên hóa can qua làm ngọc bạch, lấy bất động thủ vi nghi !
Những lời của lão ta
làm La Như Long như chìm trong bao lớp sương mù, chàng nhìn huynh muội
họ Biện đang lúng túng, rồi dò ánh mắt phóng thẳng đến bọn cao thủ hắc
đạo hung dữ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Giả Như Chân, chàng
ngạc nhiên hỏi:
- Thế nào mới có thể hóa can qua làm ngọc bạch, xin lão nói rõ ?
Giả Như Chân mỉm cười nói Biện Quảng Nguyên :
- Biện đại bảo chủ, lão dự định ngừng chiến hay muốn động thủ để lượng thử cao thấp ?
Biện Quảng Nguyên cũng muốn rò ý đối phương, bèn hỏi:
- Ngừng chiến thì sao ? Lượng sức lại là sao ?
Giả Như Chân cười tiếp lời:
- Nếu lão không thấy quan tài không rơi lệ, La Như Long cũng sẵn lòng
giao chiến với các ngươi liên thủ hợp vây. Tuy nhiên, không phải ta muốn các ngươi nhụt khí, các ngươi dám chắc phần thắng không lớn ...
Biện Quảng Nguyên cười nhạt cướp lời:
- Cao kiến của lão là muốn ta nhường đường phải không?
Giả Như Chân lắc đầu nói:
- Nhầm rồi ! Ta muốn kết giao bằng hữu với lão, muốn đến Biện gia bảo thăm viếng vài ngày.
Lời của lão ta làm mọi người trố mắt cả lên.
Biện Quảng Nguyên rất giảo hoạt, chỉ thoáng qua nháy mắt lão ta đã có trăm kế trong đầu, bèn gật đầu cười lớn:
- Được, được! Ta đến đây cũng có ý mời lão đại giá quang lâm đến tệ bảo. Biện gia bảo hân hạnh còn gì bằng.
La Như Long không nén nổi cơn tức giận hỏi Giả Như Chân với giọng kinh ngạc:
- Lão tiền bối, lão thật sự muốn đến Biện gia bảo hả ?
- Đương nhiên thật, có gì phải giả ? Ngươi đáp ứng truyền cho huynh muội
Khởi Giao chiêu "Lão Ngưu phá xa", chúng ta cùng đến Biện gia bảo, không tiện hơn đi kiếm một nhà nông dân để dừng chân hay sao ?
Giả Như Chân cười ha ha, nói với Biện Quảng Nguyên:
- Biện đại bảo chủ đã đồng ý để ta đến quý bảo vài ngày, ta có mấy lời cũng muốn nói rõ trước.
- Lời gì ?
- Ta đến quý bảo lưu trú vài ngày mục đích là để truyền cho lệnh lang và
lệnh tiểu thư một chiêu thần công. Biện đại bảo chủ không nên đả động
đến "Thái cực đồ", nếu không thì chớ trách ta không nể nang !
Lời đó động xuyên đến lòng tà tâm của Biện Quảng Nguyên, lão ta cười thâm trầm, nói:
- Đương nhiên ! đương nhiên !
Giả Như Chân mỉm cười tiếp lời:
- Điều thứ hai, ta muốn lấy một vật.
- Vật gì ?
Giả Như Chân chỉ thẳng đến Thiệu Quang đang lăm lăm La Như Long với ánh mắt hung dữ nói:
- Vị sư gia này chỉ có một vành tai trông rất khó coi, ý ta muốn xẻo phứt vành tai còn lại để mặt mày được cân xứng dễ nhìn hơn.
Ban đầu muốn đến Biện gia bảo để tác khách, giờ lại muốn xẻo tai người ta, thử hỏi có kỳ lạ không ?
Giả Như Chân phát ra lời đó, bọn cao thủ hắc đạo sắc mặt đại biến.
Lúc này tên Mã Tử Trường thuộc "Dao Sơn Nhị Xú" có vẻ rất tức giận, lướt
nhìn đồng bọn một lượt, dù cơn nộ khí xung lên tận não, lão ta vẫn không quên tra hỏi lai lịch Giả Như Chân, bèn bước lên nhất giọng hỏi:
- Lão nhân gia, ta trước hết muốn hỏi lão một câu, lão là gì của Liệt Hỏa Thần Quân ?
Giả Như Chân cười mỉa mai:
- Ta vốn không quen giả danh lừa bịp, nói thật cho ngươi biết, ta chỉ là
một lão nô bộc của Liệt Hỏa Thần Quân, nói như vậy để ngươi yên tâm,
đúng không ?
Mã Tử Trường với miệng rộng như cái bồn đựng nước, lắc đầu hỏi:
- Bất kể ngươi nói thế nào, ta vẫn cho rằng cử chỉ của ngươi quá đáng !
- Ta quá đáng hả ? Ha ... ha ... ha ...
Giả Như Chân chỉ thẳng vào mặt bọn hắc đạo, trầm giọng :
- Bọn ngươi chặn đường ta, lại còn cho là quá đáng hử ?
Rồi chỉ đến Mã Tử Trường, Giả Như Chân lạnh giọng:
- Ta nói một là một, nói xẻo tai "Lạc Phách thư sinh" là xẻo tai. Nếu
"Dao Sơn Nhị Xú" nhà ngươi không phục, ta cũng lấy luôn để các ngươi xem !
Giọng nói như thần linh ban ra, bọn "Dao Sơn Nhị Xú" không khỏi khiếp sợ.
"Lạc Phách thư sinh" Thiệu Quang sắc mặt nổi từng đường trắng đường xanh,
ngậm ngừ muốn nói, nhưng Giả Như Chân liền xua tay lớn tiếng:
-
Thiệu sư gia, chớ cho rằng ta phóng tên nhầm đích, cố ý gây gỗ với
ngươi. Vì ánh mắt ngươi đầy ác độc, nếu không trừng trị ngươi, sợ ngươi
không biết trời cao đất dày.
Lão ta dường như đã nói xong, quay sang mỉm cười hỏi La Như Long:
- Tiểu tử, ngươi có biết người của Biện gia bảo hôm nay mang bảng đồng trước ngực để làm gì không?
La Như Long cười trả lời:
- Để chống đỡ chiêu "Lão Ngưu phá xa" của vãn bối.
- Giờ ta muốn lấy tai Thiệu Quang, theo ngươi xử lý cách nào ?
La Như Long liếc nhìn Thiệu Quang, mỉm cười tiếp lời:
- Đối với Thiệu Quang, vãn bối chỉ cần một hai chiêu là đủ.
- Một hai chiêu à ? Vẫn sử dụng chiêu "Lão Ngưu phá xa" hay sao ?
- Đương nhiên !
Giả Như Chân vuốt râu cười; - Ngươi nói chỉ cần một hai chiêu, lỡ ra Thiệu Quang tiếp nỗi thì ngươi tính sao ?
La Như Long ngạo khí trỗi dậy, dõng dạc nói:
- Thiệu Quang chẳng lẽ không muốn rửa mối nhục trước đây hay sao ? Giờ
chỉ cần gã ta tiếp nỗi một hai chiêu, không để gã ta phí tâm, La Như
Long này sẽ tự xẻo hai tai mình dâng lên.
Hai người vừa nói vừa
cười như đang diễn kịch, bọn hắc đạo toàn là những tay giết người không
chớp mắt, họ chừng như tin mà cũng không tin, mở to con mắt hết nhìn Giả Như Chân lại đến La Như Long.
Một lão một thiếu nhất xướng nhất
họa, chẳng coi bọn cao thủ hắc đạo ra gì. Bởi vậy bọn hắc đạo đều tái
mặt hẳn đi, kể cả huynh muội họ Biện cũng vậy.
Khung cảnh toàn trường trở nên lạnh ngắt đến đáng sợ.
Thiệu Quang giận đến tím gan. Không sai, gã ta mang bảng đồng đến chặn đường
La Như Long chính là muốn trả thù mối nhục trước đây.
Bây giờ,
lực lượng của Biện gia bảo đã vây trú hai người, cựu thù gặp nhau, đương nhiên ánh mắt rừng rực sát khí. Không ngờ gã ta lăm le trừng La Như
Long, đại họa giáng xuống đầu.
Thiệu Quang tuy không phải là một đại hiệp danh chấn vùng Lưỡng Quảng.
Nhưng đối với Biện gia bảo, gã cũng là một tay hảo thủ trên cả ngàn người.
Lúc này người của Biện gia bảo đều im răm rắp, gã ta há không động đến
lòng hay sao ?
Thiệu Quang ngẫm nghĩ:
"Ta dựa vào bảng
đồng chắn đỡ chiêu này, chiêu "Lão Ngưu phá xa" của hắn không thể làm
thương hại đến ta được. Hơn nữa bọn họ đã nói là không đoạt đi mệnh của
ta, ta việc gì phải run sợ ? Sợ họ quá thì còn mặt mũi đâu nữa ?
Vả lại, chỉ có một chiêu của hắn mà ta tiếp còn không nổi thì còn xứng
danh để đứng trên giang hồ nữa đâu ? Ngược lại, ta tiếp nổi hắn một hai
chiêu, lấy được hai lỗ tai hắn cũng quá xứng đi chứ ? Ta không thể để
bọn hắn uy hiếp.".
Thầm quyết xong, Thiệu Quang bước lên một bước, ôm quyền thi lề Biện Quảng Nguyên và "Dao Sơn Nhị Xú":
- Đại bảo chủ và nhị vị Dao Sơn đại hiệp nếu cho phép, Thiệu mỗ không tự lượng sức xin đứng ra tiếp một vài chiêu.
Biện Quảng Nguyên thật sự cũng muốn xem La Như Long có khác gì so với trước
đây, có tuyệt thế kỳ công gì, khi nghe vậy liền mỉm cười dàn thuộc hạ
lùi lại, tạo nên một đấu trường ở giữa.
Huynh muội Biện Khởi
Phụng cuống cuồng cả lên, họ không muốn La Như Long ra tay quá đáng,
cũng không muốn chàng thất thủ. Bởi vậy cả hai cùng chăm nhìn chàng
không chớp mắt, theo Giả Như Chân lùi về một bên.
La Như Long trí tuệ thông đạt, biết rằng Giả Như Chân sở dĩ để chàng ra tay chính là
muốn gà dọa khỉ, để cho Biện Quảng Nguyên biết được lợi hại mà bỏ đi ý
định đoạt bảo.
Đứng đối diện với tên ác bá Thiệu Quang, La Như
Long nghĩ rằng cần phải biểu lộ thân pháp tuyệt luân để đối phương bái
phục, nếu không thì trên đường đến phương Bắc phải lắm rắc rối.
Lướt nhìn đương chúng một lượt, La Như Long phóng ánh mắt nhìn xoáy vào Thiệu Quang, ôm quyền nói:
- Thiệu Quang, ngươi phải thận trọng !
Vừa dứt lời, La Như Long liền đưa hai tay lên trước ngực, phóng thẳng đến người Thiệu Quang.
Thiệu Quang đã dám cả gan tiếp chiêu đương nhiên phải quyết đương đầu đối
phó, gã ta tin rằng với khinh công thân pháp như quỷ mị của gã, chỉ cần
nắm chuẩn xác thế lao đến của đối phương, sẽ tránh chiêu không khó.
Chỉ cần tránh qua được một chiêu, gã đã thu được phần thắng.
Thấy La Như Long phóng nhanh người đến, chỉ trong nháy mắt đã tới sát, Thiệu Quang liền lách tránh sang bên trái.
Cú lách người đó chỉ là hư chiêu của gã ta, chân phải xoay nhanh, gã ta đã dạt về bên phải ba bước. Với thế tránh quỷ quyệt đó, cho dù La Như Long ứng biến thần tốc cũng không định được gã ta lách sang hướng nào ?
Thế nhưng La Như Long đâu thể chậm trễ, lúc này tuy lao thẳng người đến,
nhưng mới xuất thế, chàng tức tốc đề tụ chân khí, thoắt một cái đã bay
người lên cao hơn bốn trượng, nhìn xuống thấy Thiệu Quang đang lách tả
tránh hữu, chàng cười thầm một tiếng, đâm thẳng người xuống.
La
Như Long thi triển thân pháp, xuất chiêu 'Thương ưng bàn toàn" phàm
tốc, thân hình như một con thần long vờn quanh đối phương, tạo thành một vòng tròn màu trắng vây kín xung quanh.
La Như Long lướt quanh với thế phàm tốc, vòng đai mỗi lúc một khép chặt dần ...
Chàng đang tìm cơ hội thuận tiện để ra tay, thấy Thiệu Quang quýnh cả tay
chân, liền phát mấy tiếng cười lạnh bạo, Thiệu Quang nghe phải nổi da
gà.
Lúc này vòng tròn màu trắng mỗi lúc một siết chặt, Thiệu
Quang hết đường tránh né, lẽ nào gã ta chịu đứng yên thúc thủ. Chỉ trong tích tắc, gã ta ngừng ngay thế tránh, thoắt nhún người bay vụt lên.
Nhờ vào thế này mới mong thoát được vòng vây đối phương, gã ta chỉ cần bay
cao ba trượng, nếu La Như Long muốn vây áp theo tất phải biến chiêu hoán thức, như vậy là đã thua.
Gã ta nhanh, nhưng La Như Long càng nhanh hơn. Khi gã vừa vọt lên, La Như Long liền hét một tiếng "Lãnh chiêu"!
Hai tay vận sẵn chân lực toàn thân, tay trái hoa một vòng, tay phải tức tốc xuất chỉ phóng ra ...
Năm luồng chỉ phong xuyên trúng ngay bảng đồng trước ngực Thiệu Quang, gã
ta phát giác năm vùng trọng huyệt trước ngực như bị tên xuyên, chiêu
"Lão Ngưu phá xa".
trúng đích.
Vì đang ở thế bay lên, sau khi bị khống chế huyệt đạo, thân hình gã ta vẫn từ từ thăng lên.
Bỗng gã ta rống lên một tiếng kinh hoàng, vành tai bên phải của gã bay mất.
La Như Long xuất kỳ chiêu nhanh như điện xẹt, không những khống chế được Thiệu Quang, mà còn lấy mất tai của gã.
La Như Long đáp người xuống đất, nét mặt vẫn bình thản, chàng nhặt vành tai đầy máu, mỉm cười nói với Giả Như Chân:
- Lão tiền bối, vãn bối may không nhục mệnh, xin lão nhìn xem ...
Giả Như Chân cất giọng cười nói với Biện Quảng Nguyên:
- Biện đại lão chủ, các ngươi còn gì đáng nói nữa không?
Cả bọn quay mặt nhìn nhau nói không ra lời. Giả Như Chân phát lên một
tràng cười lớn, nói tiếp; - Biện đại bảo chủ, ta không dự định thị uy
trước mặt lão, vì thực hiện lời hứa với lệnh lang, ta muốn đến dừng chân ở Biện gia bảo ba ngày, lão nếu không bỏ đi ý định đoạt bảo, rắp tâm hạ độc và ngầm ám hại ta, đương nhiên lão thừa biết ta ra tay như thế nào. Ha ... ha ... ha ...
Không đợi Biện Quảng Nguyên mở miệng, Giả Như Chân nhìn huynh muội Biện Khởi Phụng nói:
- Lệnh tôn không có gì để nói nữa, hiền huynh muội cứ dẫn đường đi.
Biện Quảng Nguyên cả cuộc đời chưa từng bái phục ai, giờ lão ta lại trợn tròn đôi mắt đứng sững như trời trồng !