Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quân Vũ Thường thấy Phượng Khuynh Thành bị Quân Vũ Nguyệt chặn ngang ôm đi, cất bước muốn đuổi theo, Long Nhất lập tức ngăn đường đi của Quân Vũ Thường lại. "Vương gia, đừng làm khó thuộc hạ!"

"Cút ngay!" Quân Vũ Thường rống giận.

Hai mắt muốn vỡ ra, căm tức nhìn Long Nhất, trong con ngươi, sát khí bừng bừng.

Long Nhất nhìn, giống như không thấy, thân thể bất động trước gió, trầm giọng nói, "Cẩm Vương gia, xin cho thuộc hạ một con đường sống!"

Ý tứ rất đơn giản, tối nay Quân Vũ Thường ngươi muốn qua, liền bước qua thi thể của Long Nhất hắn, mà Long Nhất hắn, vì Quân Vũ Nguyệt phân phó, tất phải liều chết ngăn cản Quân Vũ Thường đi đến Triêu Huy lâu!

Quân Vũ Thường vô cùng tức giận, ngược lại bật cười.

"Vậy thì tốt, trước hết ta giết con chó trông cửa này!" Quân Vũ Thường vừa nói dứt lời, giống như ảo thuật, một cây quạt ngọc đột nhiên xuất hiện trên tay, cây quạt quay một vòng ở trong tay, nhanh chóng tấn công Long Nhất.

"Cẩm Vương gia, đắc tội!"

Long Nhất cung kính nói một tiếng, rút trường kiếm đeo bên người, nghênh kích.

Mặc dù Quân Vũ Thường tức giận đến muốn giết người, công phu Long Nhất cũng không yếu.

Mười mấy chiêu, mấy trăm chiêu, hai người đánh đến khó phân thắng bại......

Bên này.

Quân Vũ Nguyệt ôm Phượng Khuynh Thành đi Triêu Huy lâu, Phượng Khuynh Thành bị mị dược hành hạ gần như hoàn toàn mất hết lý trí, vào giờ phút này, nàng cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn có một nam nhân, để cùng nhau làm chuyện vô cùng vui vẻ.

Tay nhỏ bé mềm mại không xương, vòng lên cổ của Quân Vũ Nguyệt, đôi môi đỏ mọng lạnh lẽo, ở trên cổ Quân Vũ Nguyệt, như có như không nhẹ cắn.

"Ưmh......" Diễn đàn L [] ê Q""""" Uý ;;;  Đ... Ôn

Không đủ, không đủ......

Cả người nóng ran, khiến Phượng Khuynh Thành cảm thấy, tiếp xúc như bây giờ đều là vô dụng.

Để được cứu, phải chủ động, bàn tay nhỏ bé của Phượng Khuynh Thành, thậm chí lớn mật vươn vào trong vạt áo của Quân Vũ Nguyệt.

"Đủ rồi......" Quân Vũ Nguyệt gầm lên.

Bình tĩnh không gợn sóng, Quân Vũ Nguyệt hắn núi thái sơn sụp đổ trước mặt cũng chưa từng biến sắc, giờ phút này gương mặt đỏ lên.

Tức giận không thôi.

Quân Vũ Nguyệt không biết vì sao hắn tức giận?

Động tác của Phượng Khuynh Thành, hắn đã sớm có phản ứng, hơn nữa cảm giác nguyên thủy này gần như thiêu hủy hắn.

Giống như là giận dỗi, Phượng Khuynh Thành ngâm nga, "Không đủ, chưa đủ!"

Thân thể bị Quân Vũ Nguyệt ôm lấy, giãy dụa mấy cái, hoàn toàn không sợ mình rơi xuống đất.

"Ngươi......" Quân Vũ Nguyệt nghe vậy, cúi đầu, lại thấy gương mặt Phượng Khuynh Thành vô cùng ửng hồng, hô hấp dồn dập, tròng mắt mê ly, đó là loại dụ dỗ cực hạn.

Cả đời hắn chỉ trải qua chuyện này hai lần, cả hai lần đều bị cường bạo.

Mặc dù đều là nữ tử trong ngực, nhưng lại chưa bao giờ thấy rõ ràng bộ dạng nữ tử trong ngực, chỉ bằng tiếng ngâm nga mềm mại du dương lành lạnh của nàng, hận thù cũng khắc vào tận trong xương.

Phải nhớ kỹ nữ tử đáng chết này!

Trong lòng Quân Vũ Nguyệt hận ý cuồn cuộn, cúi đầu cắn đôi môi của Phượng Khuynh Thành, dùng sức, cho đến khi cắn ra máu, trong miệng hai người, tràn ngập mùi máu tanh, cũng không chịu bỏ qua.

Phượng Khuynh Thành bị đau, lấy lại ba phần lý trí, nhưng không có đẩy Quân Vũ Nguyệt ra, mà là ưm một tiếng, thèm muốn nụ hôn sâu hơn, thậm chí to gan đi dụ dỗ Quân Vũ Nguyệt!

Phượng Khuynh Thành hôn, nhiệt tình như lửa,

Hận nữ tử này bao lâu, hôm nay nữ tử đáng chết này đang ở trong ngực hắn, mặc cho hắn dư thủ dư cầu (đòi lấy tuỳ tiện), Quân Vũ Nguyệt chưa từng do dự, đáp trả.

Trước kia, hắn cảm thấy, nam tử phải giữ mình trong sạch, thân là Thân Vương quyền quý nhất  vương triều Hạo Hãn, càng phải như vậy, bên cạnh tuyệt đối không thể có oanh oanh yến yến, tránh cho đặt mật thám ở bên người, gây thêm phiền toái cho hoàng huynh, hắn cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, nữ tử tuyệt mỹ, ở trong mắt của hắn, cũng chỉ là bề ngoài đẹp mà thôi......

Ai biết, giữ gìn trong sạch, lại bị một nữ tử không thấy rõ dáng vẻ, mạnh mẽ phá hủy.

Nữ trên nam dưới, hắn không có sức lực để giãy giụa, chỉ đành phải khổ đau chịu đựng, loại đau khổ đó lại vui thích, năm năm qua, hoàn toàn chính là một giấc mộng kì dị.

Khi nửa đêm giật mình thức giấc, đau khổ biến mất, chỉ còn lại cực hạn vui thích.

Hắn nghĩ, hắn sắp điên rồi, cho nên để Long Nhất chọn lựa mấy mỹ nhân, nhưng ai biết, những mỹ nhân bôi son bôi phấn kia còn chưa đến gần, toàn thân hắn liền nổi da gà, mẩn đỏ xuất hiện.

Càng thêm phập phồng không yên, hận không được giết người cho hả giận.

Cho nên, sau khi những mỹ nhân kia tự cho là đúng, kết quả cũng vô cùng thê thảm.

Hắn cũng không mềm lòng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hơn nửa tháng trước, nàng lần nữa đưa tới cửa, một câu "Tiện nghi ngươi" khiến cho hắn biết, đây chính là nữ tử chết tiệt năm đó, hôm nay, nàng lần nữa đưa tới cửa, thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn công, hắn nói muốn Dĩ Bỉ Chi Đạo, Hoàn Thi Bỉ Thân (Giống câu gậy ông đập lưng ông), nhất định phải cho nàng biết, Quân Vũ Nguyệt hắn không phải dễ dàng lên như vậy, dễ dàng ở dưới như vậy.

Năm năm trước, bởi vì hoàng huynh băng hà, hắn bận rộn triều chính, lại phải chăm sóc Quân Ngang, thế lực khắp nơi náo động —— muốn hành động, hoàn toàn không thể phân thân, không rảnh chú ý đến chuyện khác, chờ hắn hết bận, trừ tìm ngọc bội bị mang đi cầm về, nàng lại trốn vô tung vô tích.

Hôm nay, nàng đang ở trong ngực hắn, mà hắn và nàng thân cận, không có ghê tởm, không có nổi da gà, nổi mẩn trên da.

Nghĩ tới đây, Quân Vũ Nguyệt chìm sâu vào nụ hôn này......

Năm năm bị đau khổ hành hạ, một khi Quân Vũ Nguyệt đã quyết định chắc chắn, cảm giác kia càng thêm mãnh liệt, như núi lửa bộc phát, hôn đã không giải khát được......

Ôm Phượng Khuynh Thành thật chặt, đi tới Triêu Huy lâu.

Tử Thư từ góc tối đi ra, hai mắt đỏ ngầu, ngăn Quân Vũ Nguyệt lại, "Nhiếp Chính vương, trả Phượng Nhi lại cho ta!"

Quân Vũ Nguyệt nghe vậy, tròng mắt híp lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tử Thư, lại nhìn  Phượng Khuynh Thành cực kỳ không an phận trong ngực một chút, âm trầm nói: "Phong Tử Thư, yêu cầu này của ngươi, thứ cho Bổn vương khó tuân lệnh!"

"Nhiếp Chính vương, ngươi quyền cao chức trọng, muốn mỹ nhân gì mà không có, cần gì gây khó khăn cho Tử Thư......"

Phong Tử Thư còn chưa nói xong, Quân Vũ Nguyệt liền âm u lạnh lẽo nở nụ cừơi, châm chọc nói, "Phong Tử Thư, gây khó khăn cho ngươi, ngươi cũng quá coi trọng bản thân rồi!" Quân Vũ Nguyệt nói xong, ôm Phượng Khuynh Thành chuẩn bị lướt qua Phong Tử Thư rời đi, phong Tử Thư vẫn kiên quyết ngăn đường đi của Quân Vũ Nguyệt lại như cũ.

"Nhiếp Chính vương, Phong Tử Thư không phải người tầm thường vô danh, ban đầu đi theo bên cạnh Thư công tử, làm sai vặt cũng là có nguyên nhân, kính xin Vương gia cho Tử Thư mang Phượng Nhi đi, Tử Thư vô cùng cảm kích, nếu không......" Phong Tử Thư nói xong, ngẩng đầu, căm hận nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Thành đang bị Quân Vũ Nguyệt ôm, tay nhỏ bé không an phận, cào loạn xung quanh, đôi môi đỏ mọng mê người, khóe miệng hơi có vết máu, vẻ mặt quyến rũ cực hạn, còn phát ra tiếng than nhẹ nho nhỏ, mi tâm nhíu chặt.

Quân Vũ Nguyệt nghe Phong Tử Thư vừa nói như thế, ha ha ha nở nụ cười, nụ cười cũng không hiện trong đáy mắt, mang theo châm chọc, cười nhạo, "Uy hiếp Bổn vương? Phong Tử Thư, ngươi dám?"

"Ngươi......" Diễn đàn L "; ê Q #$% Uý Đ &* Ôn

Phong Tử Thư vừa định phản kích, Quân Vũ Nguyệt trong ngực Phượng Khuynh Thành lại không bình tĩnh kéo xiêm y của mình, lộ ra cả vùng ngực tuyết trắng.

Quân Vũ Nguyệt ảo não, tức giận phân phó, "Người đâu, ném Phong Tử Thư ra khỏi Nhiếp Chính Vương phủ cho Bổn vương, từ đó về sau, không cho bước vào Vương phủ nửa bước, nếu dám can đảm tự tiện xông vào, giết không tha!"

Quân Vũ Nguyệt dứt lời, nhiều ám vệ mặc hắc y lập tức xuất hiện, không chút lưu tình tấn công Phong Tử Thư.

Mà Quân Vũ Nguyệt, lại ôm Phượng Khuynh Thành sải bước rời đi.

Phong Tử Thư lại bị đánh ngã trên mặt đất, bị ám vệ khống chế, máu từ cổ họng, tràn ra ngoài khóe miệng, lớn tiếng xót thương - kêu lên, "Phượng Nhi, Phượng Nhi, ngươi mở mắt nhìn một chút, không cần đi cùng hắn, Phượng Nhi......"

"Người nào?" Phượng Khuynh Thành mơ mơ hồ hồ nỉ non một tiếng, Quân Vũ Nguyệt lại phi thân lên, tiến vào Triêu Huy lâu, tẩm điện.

Quân Vũ Nguyệt liền đè Phượng Khuynh Thành ở phía dưới, vùi đầu cắn Phượng Khuynh Thành vẫn chưa kịp nói điều nghi vấn ra khỏi miệng......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui