Kim Bình Mai Hoa Kỷ Nguyệt Khai

Bình nhi, chiếu cố muội muội.

Thay thế nương, chiếu cố muội muội…

*****

“Phu quân? Phu quân?”

Tiếng la thất thanh làm cho Kim Bình từ trong ác mộng tỉnh lại, đập
vào mắt là gương mặt lo lắng của Mai Hoa, không phải gương mặt trắng
bệch, không có dính máu tươi, không có bàn tay gầy gò trơ xuơng nắm lấy
hắn dặn dò…

“Không có chuyện gì, chỉ là ác mộng mà thôi”, Kim Bình lau mặt, giả đò như không có chuyện gì.

Mai Hoa cũng là không thể yên tâm.

Trước kia nàng từng nghe người ta nói qua, tâm thần không yên sẽ nảy
sinh ác mộng, mà mấy ngày gần đây, số lần phu quân thân ái của nàng gặp
ác mộng ngày càng nhiều.

Mai Hoa nhịn không được nghĩ đi du sơn ngọan thủy kiêm quan sát tình
hình kinh doanh các chi nhánh của tiền trang, có phải quá mức mệt nhọc
hay không?

“Hôm nay muốn đi dạo chơi chỗ nào?”, Kim Bình đứng dậy, cố điều chỉnh tâm tình.

Trong lòng hắn quả thật có tâm sự, thời gian qua chỉ sống cuộc sống
của uyên ương không làm thần tiên, thật ra là cất giấu nhiều bí mật.

Theo lý mà nói, vợ chồng nên thẳng thắn, chân thành với nhau, không
nên có giấu diếm lừa gạt nhưng đây là một phần tư tâm. Căn cứ vào cảm
tình của hắn đối với Mai Hoa, cho nên hắn biết, dù thế nào cũng không
thể nói cho nàng biết chuyện hắn và Quản Tam Quốc thương lượng, bởi vì
nếu biết nàng chắc chắn sẽ rất thương tâm.

Cho tới bây giờ, Kim Bình cũng không cảm thấy trong lòng mình, Mai
Hoa chỉ xếp ở vị trí thứ hai, hắn là người sáng suốt cho nên sẽ không để ý tới người không quan trọng, càng không bị người không quan trọng ảnh
hưởng, thậm chí là ảnh hưởng đến cảm xúc, suy nghĩ của hắn, huống chi là cưới về làm người bên gối.

Chính vì mẫu thân trước khi qua đời đã phó thác, làm cho hắn đối với
muội muội lại thêm một phần trách nhiệm, không thể không chú ý tới nàng
nhiều hơn.

Đó là trách nhiệm của nam nhân, là hắn giữ lời hứa, còn là lời hứa với mẫu thân trước lúc lâm chung, hắn làm sao có thể vi phạm.

Căn cứ vào hứa hẹn này…Thế nhưng Hoắc Tây Du không ngờ lại phản bội
tìn cảm huynh đệ, trước mặt hắn ngang nhiên cướp đi Kim Thố, cùng lúc ấy hắn biết được Tiểu Hoa nhi lại tức giận rời nhà ra đi, hắn trong lòng
cũng nóng như lửa đốt, nhưng hắn có năng lực làm gì đây?

Cố nén đau, hắn nghĩ trước hết phải tìm cách bắt được Hoắc Tây Du, đem Kim Thố cứu về.

Đáng tiếc, Quản Tam Quốc cũng không cho hắn được như ý nguyện.

Trọng nghĩa khí, luôn vì bằng hữu, Quản Tam Quốc đã đưa ra điều kiện: muốn hắn cùng người của Quản gia hỗ trợ tìm manh mối, dù là của vợ hay
là bào muội hắn đều được, nhưng điều kiện phải là Kim Bình trước đi tìm
Mai Hoa, còn Quản Tam Quốc sẽ phụ trách tìm muội muội.

Điều kiện liền đơn giản như vậy, còn không đồng ý thì không cần phải bàn nữa.

Quản Tam Quốc đối với chuyện này thái độ rất cứng rắn, hắn không thể không đồng ý.

Đứng trên lập trường của Quản Tam Quốc mà nói, hắn là đại sư huynh
của Mai Hoa, làm sao không giúp đỡ tiểu sư muội của mình, nếu không hắn
làm sao xứng là đại sư huynh.

Huống chi, hắn tự thân xuất mã Kim Thố cũng không có gì là thua thiệt.

Hơn nữa hắn cũng xem Kim Thố như là muội muội của mình, so với Kim
Bình khi đụng đến chuyện của muội muội là không phân biệt được trắng
đen, phải trái thì hắn tin tưởng để hắn đi sẽ giải quyết vấn đề tốt hơn.

Căn cứ vào những lý do đó, Quản Tam Quốc đối với chuyện này rất kiên trì, không cho Kim Bình có cơ hội biện hộ hay phản đối.

Đối mặt với sự khăng khăng của Quản Tam Quốc, Kim Bình không có quyền lựa chọn, hắn không cam lòng, tuy nhiên tận trong đáy lòng hắn thật cảm tạ Quản Tam Quốc.

Không muốn cố ý vi phạm lời thề với mẫu thân đã mất, vì Kim Thố, hắn
chỉ có thể chấp nhận điều kiện đó, cũng không phải băn khoăn lựa chọn,
không phải đi tìm muội muội để rồi trong lòng lại thấy áy náy vì đối xử
không công bằng với thê tử.

Nếu việc đã đến nước này, bọn họ thỏa thuận xong điều kiện, Quản Tam
Quốc là một người đáng để tin cậy, làm việc khiến người khác luôn an
tâm, như vậy Kim Bình cảm thấy không cần ohải nói ra cuộc thương lượng
và điều kiện khi đó.

Quan trọng là hiện tại.

Hiện tại hắn chẳng những tìm được Tiểu Hoa nhi của hắn, còn được nàng tha thứ,cho hắn một cơ hội lần nữa thu phục tâm của nàng, như vậy hắn
cần gì phải làm sáng tỏ mọi việc, làm cho nàng cảm thấy không vui.

Kim Bình nghĩ rằng có lý do chính đáng để giấu nên trươc mắt hắn chỉ
cần tập trung một việc đó là bồi thường cho Tiểu Hoa nhi, làm cho nàng
vui vẻ là được.

“Nghe nói ngọai ô có một cái hồ rất đẹp, Tiểu Hoa muốn du hồ không?”, hắn hỏi.

Mai Hoa lắc đầu ” hôm nay chúng ta ở khác sạn nghỉ ngơi đi”


Kim Bình ngoài ý muốn nhìn nàng.

“Kỳ thật chỉ cần cùng phu quân ở cùng một chỗ, ta cũng rất vui vẻ.”
Có chút ngượng ngùng, nhưng Mai Hoa cảm thấy nên cho hắn biết điều này.

Kim Bình lần này đối với nàng quan tâm hết mực, muốn là được, đã làm cho nàng cảm thấy bất ngờ.

Như thế nào cũng không nghĩ được giấc mộng trẻ con của nàng, Kim Bình cũng đáp ứng vô điều kiện, thật đúng là mang nàng cùng đi hành tẩu
giang hồ.

Tuy rằng vợ chồng bọn họ hành tẩu giang hồ cũng chỉ là du ngọan chung quanh, từ trấn này sang trấn khác, thuận tiện cũng quan sát họat động
của các chi nhánh của tiền trang Kim gia…

Nhưng cũng là không ổn định nơi ở, từ thành trấn này đến thành trấn
khác, mỗi nơi đều có phong cảnh cùng nét sinh họat khác nhau, cũng là có ý nghĩa của việc lưu lạc giang hồ, Kim Bình có thể làm như vậy, Mai Hoa đã cảm thấy thỏa mãn.

Cho nên đủ, đã muốn đủ.

Nàng cũng không hy vọng vì thành toàn cho nguyện vọng trẻ con của mình mà làm hắn mệt nhọc…

“Quan trọng là hai người cùng một chỗ.” đối với Mai Hoa mới là điều
quan trọng nhất ” chỉ cần ở cùng một chỗ với phu quân, không nhất thiết
phải đi chỗ nào mới được”

Đôi mắt sáng ngời như sao mang theo một chút xấu hổ, nụ cười ngọt
ngào của nàng còn hơn bất kỳ lọai rượu ngon nào, Kim Bình nhìn đến ý
lọan tình mê, trái tim cũng lọan nhịp, đôi mắt đen càng thêm thâm trầm.

“Phu quân……” đôi mắt như phát hỏa của hắn làm cho Mai Hoa cảm thấy không được tự nhiên, hai má bất giác đỏ bùng.

Trải qua cuộc sống lưu lạc giang hồ, nàng hiễu rõ ánh mắt như vậy thể hiện điều gì.

Quả nhiên……

Sau, tỉnh lại hai người có thể bước ra cửa phòng kiếm ăn, là thật lâu thật lâu về sau chuyện.

*****

Người có bí mật cũng không riêng gì Kim Bình.

Mai Hoa cũng có chuyện che giấu, nhưng khác với Kim Bình, thời gian
trôi qua, khi bọn họ bắt đầu càng gần Đồng thành, nhìn thấy cuộc sống
lưu lạc giang hồ sắp chấm dứt, Mai Hoa cũng bắt đầu cảm thấy không thỏai mái.

Bởi vì điều đó có nghĩa là bí mật của Kim Thố càng có sắp bị phát
hiện, mỗi khi nghĩ tới việc bí mật bị bại lộ, nàng liền thấy không thỏai mái.

Mai Hoa thậ ra cũng không nghĩ gây ra tội ác gì, dù sao nàng cũng cho rằng Hoắc Tây Du là hảo bằng hữu của Kim Bình, hai nhà Kim gia cùng
Hoắc gia lại kết nghĩa kim lan, Kim Thố gả cho hắn cũng là tìm được một
lương duyên tốt, nàng cũng mừng thay cho Kim Thố.

Nhưng nàng không thừa nhận cũng không được, nàng lần này hội phối hợp giấu diếm phu quân, ngọai trừ do công công sắp đặt mưu kế, còn có tư
tâm…Nàng quả thật đã từng nghĩ nếu Kim Thố thành thân, như vậy những
khúc mắc giữa vợ chồng nàng có thể biến mất.

Bởi vì sự tư tâm đó, nên Mai Hoa trở thành đồng phạm, lo sợ bị phát
giác luôn đè nặng tâm trì nàng, mỗi một ngày qua đi, nàng càng lo lắng
nhiều hơn.

Nàng cực lực che dấu, nhưng cảm giác biếng ăn ngày càng nhiều đã bán
đứng nàng, cho dù nàng đã tận lực cũng không gạt được Kim Bình.

Cho dù nàng cố gắng thế nào thì vào một bữa cơm trưa, cả một bàn đồ
ăn tòan là những món nàng thích nhưng nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng
uống một chén canh suông.

Đến lúc này, cho dù thế nào, nàng cũngk không thể chối cãi được nữa.

Mai Hoa cảm thấy không có gì, bởi vì cũng không có gì không thỏai
mái, chỉ là khẩu vị không tốt mà thôi nhưng nàng không lay chuyển được
kiên trì của Kim Bình, chỉ đành theo hắn đến y quán.

Nhưng..Nếu nàng biết chuyến đi này mang đến hậu quả như thế thì dù có chết, nàng nhất địn cũng không đi.

Khi vén tay áo lên cho đại phu bắt mạch, lá thư tín của công công liền rớt ra, thẳng tắp rơi xuống đất.

Ông trời ơi, sao lại xảy ra chuyện như thế?

Khi Kim Bình nhặt lá thư kia lên, Mai Hoa hỏang sợ…

Nàng cũng biết là nên hủy chứng cớ nhưng hai người vẫn luôn đồng hành cùng nhau, nàng vẫn chưa có cơ hội để làm chuyện này.

Thực ra nàng cũng chưa có cơ hội mở lá thư đó ra đọc, dù chỉ là một lần.

Cuối cùng, lá thư cũng được mở ra nhưng người đầu tiên đọc lại là…Kim Bình.

Nhìn Kim Bình thần sắc chần chờ sau đó hủy đi thư tín rồi lại viết
thư, thân hình Mai Hoa hơi run làm cho đại phu bắt mạch cho nàng nhịn
không được cũng phân tâm, nhìn nàng một cái.

Chỉ thấy nàng sắc mặt trắng bệch, giống như chim sợ cành cong, làm
cho đại phu thấy lạ cũng theo ánh mắt của nàng mà nhìn sang Kim Bình.

Phản ứng của Kim Bình bình tĩnh hơn so với Mai Hoa dự đóan rất nhiều.

Chỉ có lúc ban đầu cứng đầu cứng lại như đá, nhưng cũng chỉ trong
nháy mắt, thần sắc Kim Bình lại như đọc thư tín bình thường, thậm chí
còn rất có văn hóa mà đem thư kia bỏ lại vào phong bì.


Chẳng lẽ…trong thư không viết gì?

Tuy rằng cảm thấy không có khả năng nhưng Mai Hoa vẫn ôm một tia hi vọng…

“Cho nên……” Kim Bình đã mở miệng, thần sắc bình tĩnh.

Trước khi bão táp xảy ra cũng thường yên tĩn quá mức như vậy.

Là người bên gối nên Mai Hoa quá hiểu hắn, cho nên nhìn hắn bề ngòai
giả bộ bình tĩnh thật ra là đang tức giận vô cùng, bên dưới vẻ mặt trầm
tĩnh kia là sự lãnh khốc vô tình.

Thần sắc ấm áp như gió xuân một khắc trước hòan tòan tan biến, giờ
phút này ánh mắt hắn nhìn nàng như nhìn côn trùng có hại, ý tứ ghét bỏ
làm Mai Hoa cảm thấy thương tâm.

Đại phu đang tính xem mạch thấy tình thế không ổn liền chậm rãi thu
tay, tiếp theo là đứng dậy, rồi chậm rãi, từng buớc, từng buớc, đi ra
ngòai…

“Ta đã quên còn có Vương đại thẩm đang chờ lấy thuốc trước, ta đi xem một chút, các ngươi đợi chút nha”, miệng nói lời từ biệt, chân đã chạy
nhanh như chớp.

Sau đó, trong không gian tràn ngập mùi thuốc chỉ còn Kim Bình và Mai
Hoa, không khí không tiếng động, nặng nề làm cho Mai Hoa muốn ói.

“Hết thảy đều là mưu kế của ngươi?”, cuối cùng Kim Bình cũng đã lên
tiếng ” là bắt đầu từ lúc nào? là khi muốn hòan thành giấc mộng trẻ con
hay là ngay từ lúc bỏ nhà rời đi đã một phần của kế họach?”

Mai Hoa nhíu mi, cảm thấy cách nói này đối với nàng khôngcông bằng.

“Không phải như ngươi nói”, nàng đáp

“Giấy trắng mực đen, chứng cớ rõ ràng, cha muốn ngươi nghĩ cách giữ
lại ta, chẳng lẽ là ta nhìn sai?”, thần sắc Kim Bình trở nên nghiêm
khắc.

Mai Hoa không nói gì, chuyện này, nàng quả thật không thể phản bác.

“Ta biết ngươi cảm thấy ủy khuất, cảm thấy ta đem muội muội xếp ở vị
trí thứ nhất, nhưng cho tới bây giờ cũng không phải vậy”, Kim Bình cảm
thấy có chút bi ai chua sót nói ” ngươi cảm thấy ta bất công, nhưng ta
yêu thương Thố nhi, chiếu cố nàng vẫn chỉ vì mộ nguyên nhân duy nhất,
bởi vì nàng là muội muội của ta, việc này ngay từ ngày thành thân ngươi
cũng đã hiểu, nhưng hiện tại ngươi đã làm gì?”

Nếu không phải chứng cớ rõ ràng, Kim Bình cũng không dám tin người
hắn yêu quý, tin tưởng lại đối xử với hắn như vậy, liên hợp với người
ngòai, cùng nhau đâm cho hắn một đao.

“Ngươi lợi dụng ta, lợi dụng ta đối với ngươi thật có lỗi, lợi dụng cảm tình của ta đối với ngươi……”

“Ta không phải……” Ngẫm lại như vậy cũng không đúng, lại sửa miệng:“Ta không có……”

Không có gì đâu?

Mai Hoa không lên tiếng, trong khỏang thời gian ngắn cũng không biết nên biện hộ thế nào.

Kim Bình nhắm mắt lại, nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hắn thật đau lòng.

Nhớ tới này trận nùng tình mật ý……

Nhớ tới nàng đề nghị muốn lưu lạc giang hồ……

Nhớ tới thời gian này cùng nhau du sơn ngọan thủy, nàng nói những lời ngọt ngào làm hắn say mê…

Châm chọc! Sự phản bội của nàng làm Kim Bình không biết cái gì kêu đau đớn,chỉ cảm thấy châm chọc.

Thì ra tất cả đều là giả, người hắn quý trọng nhất vì chút tư tâm mà
không thèm quan tâm đến cảm nghĩ của hắn, liên hợp cùng người khác lừa
hắn, đem muội muội của hắn vội gả ra ngòai…Đau đớn cực hạn, Kim Bình
quay người, không để ý tới nàng, vội đi ra ngòai.

Mai Hoa kinh hãi, không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên bỏ nàng rời đi, không kịp nghĩ gì, vội vàng đuổi theo.

“Phu quân……” Nàng gọi.

Kim Bình coi như không nghe thấy, càng đi nhanh về phía trước.

Hắn càng như vậy, Mai Hoa càng áy náy, điểm chân một cái, phi thân đến bên hắn, cầm tay hắn ” phu quân, ngươi đừng như vậy…”

Kim Bình ngừng lại, nhưng không chút lưu tình, phất tay áo hất tay nàng ra, sắc mặt lạnh băng nhìn nàng.

“Phu quân”, Mai Hoa cảm thấy tổn thương vì hành động của hắn.

Kim Bình mới cảm thấy bị thương.

Vì không muốn do tức giận mà nói sai hay làm sai điều gì, hắn đã cồ
gắng kiềm chế, bỏ đi, nghĩ rằng tạo khỏang cách giữa hai người, nhưng
Mai Hoa lại gắt gao đuổi theo, giống như lửa cháy lại đổ thêm dầu, làm
cho hắn càng thêm phẫn nộ.

“Ngươi hãy nghe ta nói, ta cũng không muốn giấu ngươi, nhưng cha sợ ngươi lại làm trễ nhân duyên của muội muội, cho nên…”


“Cho nên cái gì? Cho nên ngươi có thể liên hợp với những người khác,
cùng nhau gạt ta?” Kim Bình giận không thể tả, bị phản bội,cảm giác đau
đến mức không thể nhẫn nại được nữa.

Quản Tam Quốc gởi thư báo đã tìm được muội muội.

Lão cha cũng gởi thư nói muội muội đã ngoan ngõan ở nhà.

Tiểu Hoa nhi yêu quý của hắn cũng ngây thơ nói hi vọng thực hiện nguyện vọng lưu lạc giang hồ.

Vì muốn nàng vui vẻ, vì muốn thành tòan cho giấc mộng trẻ con của
nàng,cho nên hắn tin bọn họ, bởi vì bọn họ đều là những người hắn tin
tưởng nhất, đặc biệt là cha hắn, lần nữa cam đoan là sẽ không có vấn đề
gì, muốn hắn không cần xem nhẹ người.

Kết quả tín nhiệm của hắn đổi được cái gì?

“Ta tin nhầm người, Tiểu Hoa”, Kim Bình vô cùng đau đớn nói ” ta từng…tín nhiệm ngươi như vậy”

“Ta tin nhâm ngươi, Tiểu Hoa. ” Kim Bình vô cùng đau đớn nói:“Ta từng…… Là như vậy tín nhiệm ngươi!”

Một tiếng nổ thật lớn, lý trí sụp đổ, Kim Bình rốt cuộc cũng không
còn để ý tới cái nhìn của người khác, óan hận đánh một kích làm vỡ nát
cán cửa của cửa hàng ven đường.

Nàng không nói không nói tiếng nào, lúc này chỉ làm cho lửa giận càng cháy lớn hơn, chỉ làm cho hắn không thể bỏ qua.

“Chẳng lẽ ta sẽ hại muội muội của mình?” Kim Bình giận dữ hỏi.

Mai Hoa á khẩu không trả lời được.

Ai quen biết đôi huynh muội này đều biết Kim Bình quá mức yêu thương
muội muội, nhất định sẽ không làm chuyện gì thương tổn nàng. Nhưng vấn
đề không phải là gây thương tổn mà chính vì hắn yêu thương quá mức lại
tạo thành áp lực, cho tới bây giờ Kim Bình cũng không nhận ra, cũng cự
tuyệt đối mặt với vấn đề.

Vấn đề này hắn không nguyện đối mặt, hiện tại đối mặt thì nổi cơn
thịnh nộ, nàng nên nói từ đâu mới làm cho hắn hiểu được ý của nàng?

Thấy nàng im lặng không trả lời được, Kim Bình bất chấp người qua
đường chỉ trỏ, chất vấn ” thật ra là ngươi, muội muội ta đã làm gì mà
ngươi lại không dung được nàng? thiết lập kế sách để đuổi nàng ra khỏi
cửa?”

Tâm Mai Hoa như vỡ vụn, bởi vì ánh mắt hắn nhìn nàng tràn đầy hận ý, làm cho lòng nàng tan nát.

Kim Bình đã đâm cho nàng một nhát chí mạng

“Ta thực hận vì đã quen biết ngươi, cưới ngươi vào cửa”

Thốt lên lời tuyệt tình như thế, Kim Bình phẩy tay áo bỏ đi.

*****

Ngựa không ngừng nghỉ, Kim Bình một đường tìm đến Hoắc phủ ở Đồng thành.

Khi biết được Hoắc Tây Du đưa muội muội hắn đi tham gia phiên chợ của Miêu tộc, không nói hai lời hắn cũng tìm đến đó, từ rất xa đã nhìn thấy mục tiêu hắn muốn tìm.

Tuy rằng bộ dáng giống như một tiểu thiếu niên nhưng ánh mắt kia, làn mi kia…không phải là Thố nhi muội muội đáng yêu của hắn sao?

Vừa nhìn thấy, Kim Bình tự dưng phát hỏa thật lớn, muội muội khả ái, đáng yêu của hắn sao lại ăn mặc thành bộ dáng thế kia?

Định thần nhìn lại thì thấy bên cạnh muội muội chính là tên phản bạn
Hoắc Tây Du, không nói hai lời Kim Bình xăng tay áo lên, tính tiến tới
nói chuyện phải quấy.

Hắn đã nhẫn quá lâu, thật sự là như vậy.

Lúc ban đầu hắn nhận được tin của Dõan Thủy Hử vội đi tìm người, tại
nơi rừng núi hoang vắng kia đã tìm thấy Thố nhi muội muội nhưng Hoắc Tây Du lại sử dụng quỷ kế làm cho hắn nhất thời không trở tay kịp, liền bắt đi Thố nhi muội muội của hắn.

Chuyện này Kim Bình nhớ rất kỹ, chỉ vì phải đi tìm Mai Hoa cũng rời
nhà bỏ đi, hơn nữa Quản Tam Quốc đã cam đoan sẽ thay hắn xử lý tốt cho
nên hắn mới nhẫn nhịn.

Thế nhưng Hoắc Tây Du lòng lang dạ sói còn cưới luôn Thố nhi muội
muội, thù mới hận cũ, lúc này không đem ra tính tóan thì hắn còn gọi là
Kim Bình sao?

Kim Bình phất tay áo, chuẩn bị tiến lên thì có người kéo hắn lại.

Quay đầu nhìn lạu thì thấy người níu hắn không ai khác mà chính là thê tử đã phản bội tín nhiệm của hắn, Mai Hoa.

Kim Bình nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, bởi vì lòng bị tổn thương mà mặt càng lạnh lùng

“Ngươi tới đây làm gì?”, hắn lạnh lùng hỏi.

Đối diện với phu quân lạnh lùng, tuyệt tình như vậy, tâm tình của Mai Hoa cũng nguội lạnh theo.

Tình thâm ý trọng, yêu thương say đắm mới trước đây đều tan biết, giống như là giả…

Cảm giác bi ai như sương mù dày đặc, chặt chẽ bao phủ Mai Hoa, nàng
biết, hạnh phúc đã không còn tồn tại nhưng nàng vẫn muốn giúp đỡ Kim
Thố, đây là chuyện cuối cùng nàng có thể cho Kim Thố, cho nên theo hắn
đến đây…

“Ta biết ngươi rất tức giận, nhưng chính ngươi nhìn xem, nhìn xem biểu tình trên mặt muội muội”, Mai Hoa nói.

Rất xa ở bên kia, Kim Thố giả trang thành một tiểu thiếu niên, trên
mặt tràn đầy ý cười, đôi mắt trong suốt sáng rỡ, lôi kéo người bên cạnh
nhìn ngắm các quầy hàng, lại đưa tay chỉ trỏ…

Đột nhiên hai mắt nàng sáng lên, thì ra quầy hàng bên cạnh có một con khỉ nhỏ làm nàng chú ý, nàng nắm tay người bên cạnh chạy đếnxem, nhịn
không được còn đem kẹo hồ lô ra chơi đùa với con khỉ nhỏ…

Kim Bình nhíu mày, nhịn không được tức giận.

Bẩn! Thật sự là bẩn chết đi được!

Hoắc Tây Du này dám cho Tiểu Thố ăn các món ăn đường phố, không sợ nàng bị đau bụng sao?

Kim Bình càng thêm tức giận, Hoắc Tây Du lại thêm một tội.


Trong lúc Kim Bình định tội cho Hoắc Tây Du thì con khỉ nhỏ bị Tiểu
Thố đùa giỡn vài lần lại không lấy được đồ ăn đã bắt đầu nổi dã tính,
nhe răng trợn mắt với Kim Thố như muốn biểu hiện sự bất mãn.

Kim Thố thấy thế, chỉ cảm thấy thú vị cực kỳ, lại cầm kẹo hồ lô muốn
gạt tiểu hầu nhi nhưng con khỉ nhỏ dường như biết bị đùa giỡn nên khôn
thèm cướp lấy kẹo hồ lô trên tay nàng. Nhưng lúc Kim Thố không để ý, nó
liền quay sang giựt lấy kẹo hồ lô trên tay nàng.

Kim Thố ngây ngẩn cả người.

Bởi vì bất ngờ nên nàng có chút sửng sốt, nhìn con khỉ nhỏ, lại nhìn
bàn tay trống không của mình, lại nhìn con khỉ nhỏ nhe răng ra vẻ đắc ý, nàng bỗng dưng cười to thành tiếng.

“Ngươi trước kia có từng thấy muội muội cười như thế?”, Mai Hoa ôn hòa hỏi.

Kim Bình không hé răng.

Đừng nói là Kim Bình chưa từng thấy Kim Thố cười thỏai mái như vậy,
ngay cả Hoắc Tây Du bên cạnh vẫn nhẫn nại nhìn nàng chơi đùa, bộ dáng ôn hòa cũng không phải là người Kim Bình đã quen biết từ nhỏ.

“ngươi luôn nghĩ trên đời này chỉ có một mình ngươi thiệt tình đối
đãi tốt với muội muội, chỉ có nững gì ngươi đem lại mới là tốt nhất
nhưng ngươi có từng nghĩ những gì ngươi cho có thực sự là những gì nàng
cần? Đối với nàng đó là cái tốt nhất?”, Mai Hoa lại hỏi.

“Chẳng lẽ ta lại không hiểu rõ muội muội của mình?”, Kim Bình chế
nhạo hỏi ” chẳng lẽ lại là ngươi, người không dung được nàng, liên hợp
với người ngòai đem nàng đuổi ra khỏi nhà lại hiểu rõ nàng sao?”

Mai Hoa không để ý đến những lời nói đả thương của hắn, dù sao lòng của nàng cũng đã sớm bị tổn thương nặng, đã sớm chết tâm…

“Nếu hết thảy đều là âm mưu, quỷ kế, muội muội ngươi là không tình
nguyện xuất giá…”, Mai Hoa cố ý nói ‘ ngươi xem cho kỹ biểu tình hiện
tại của nàng…”

Đầu kia, KimThố vẫn còn cười.

“Nàng hiện tại là ai? Là oán? Là khổ? hay là sầu?” Mai Hoa chất vấn,
thần sắc nghiêm túc.“ không biết ngươi muốn làm gì, cũng không ai xen
vào nhưng tốt nhất trước khi làm gì thì bây giờ ngươi có thể trợn mắt
nói dối, nói biểu tình lúc này của nàng là khóc”

Lời vừa dứt, người đang cười to sung sướng đằng kia cũng ngưng, hai mắt mở lớn giống như là nhìn thấy quỷ.

Cách đám đông, huynh muội Kim gia ánh mắt chống lại nhau.

Tâm Kim Bình chợt lạnh, bởi vì biểu tình kia vừa lóe lên rồi biến
mất. Tuy rằng rất nhỏ cũng rất nhanh, nhưng hắn vẫn nhìn thấy sự kinh
hỏang trong mắt muội muội.

Hắn đau đến tận xương, muội muội bảo bối hắn yêu còn hơn tính mạng,
nhìn thấy hắn không phải là vui mừng, không phải phản ứng như là nhìn
thấy cứu tinh mà ngược lại là kinh hỏang, nàng nhìn hắn, phản ứng đầu
tiên lại là như vậy.

Ngươi trước kia có từng thấy muội muội cười như thế, Mai Hoa đã hỏi vậy.

Ngươi cho nàng thật sự là cái nàng cần sao? Đối với nàng là cái tốt nhất sao?, Mai Hoa đã nói như vậy.

Lời nói mới rồi giống như kim châm vào lòng Kim Bình, làm cho hắn bắt buộc phải nhìn thẳng vào vấn đề, mà không phải là lời lẽ vô tình vô
nghĩa khi vợ chồng giận hờn nhau.

Lần đầu tiên, Kim Bình thật sự suy nghĩ đến vấn đề này, hắn quả thật
chưa từng thấy muội muội cười vui vẻ, sảng khóai như vậy. Hắn cũng chưa
từng nghĩ tới, muội muội nhà mình có thể cười to sảng khóai như vậy, bởi vì hắn luôn cho rằng muội muội là một người hướng nội, cá tính trầm
lặng lại sống nội tâm.

Chẳng lẽ là thật sự?

Là hắn tự cho mình là đúng, giống như Tiểu Hoa nói, yêu thương của
hắn dành cho muội muội đều là do hắn tự quyết, thực ra đối với muội muội lại là áp lực?

Kim Bình bỗng nhiên cảm thấy không xác định.

Chuyện vốn tin tưởng vững chắc mà giờ này lại thấy băn khoăn.

Tiểu Thố muội muội của hắn…hắn…

“Ca ca.” Kim Thố thông minh tiến lên gọi người, cũng không biết sao
lại thế này, rõ ràng chỉ mới hai tháng không gặp ca ca, nhưng nhìn huynh trưởng lại thấy xa lạ.

Kim Bình làm sao không phải như thế?

Cho đến khi Kim Thố tới gần, cũng không xác định có phải hay không
nam sinh giả dạng? trong nháy mắt, Kim Bình có chút hỏang hốt…Vì sao,vì
cái gì mà muội muội hắn luôn trân quý lại cảm thấy xa lạ?

Chung quan vẫn ầm ỹ đủ lọai ngôn ngữ, nhưng huynh muội thì chỉ nhìn nhau, không nói gì

“Ngươi……” Cuối cùng là Kim Bình đã mở miệng, do dự một lát mới hỏi tiếp ” gần đây có tốt không?”

Kim Thố không đáp hắn, cũng là hỏi:“Ca ca ngươi tức giận sao?”

Vấn đề này, Kim Bình không có cách nào trả lời nàng, bởi vì lúc này suy nghĩ của hắn thập phần hỗn lọan.

Hoắc Tây Du tất nhiên là nhìn ra hắn mê loạn thần sắc, đi lên chắn
trước ngừơi Kim Thố, nói ” ngươi đừng trách nàng, có chuyện gì thì tìm
ta là được”

Trong lú hỗn lọan, Kim Bình đã tìm được phương hướng…

Tất cả đều là hắn làm hại, nếu không có Hoắc Tây Du gây chuyện, sự tình làm sao lại biến thành như vậy?

Đánh hắn.

Kim Bình vừa nghĩ vậy thì tay cũng đánh ra quyền, xuất bất kỳ ý đánh thẳng vàm mắt phải của Hoắc Tây Du.

Kim Thố kinh hô ra tiếng, tiếng hô này làm cho lửa giận của Kim Bình
nguội lại một nữa, nhưng còn chưa kịp mắng ” nữ nhân ngọai tộc”, thì
phát hiện muội muội hắn xông lên phía trước…

Mai Hoa té xỉu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận