Kim Bình Mai Hoa Kỷ Nguyệt Khai

Mai Hoa phiền lòng, nàng thực phiền.

Kim Bình làm tổn thương lòng của nàng, thời điểm hắn không hỏi rõ
phải trái, trắng đen đã phán tội cho nàng, còn nói hắn hối hận khi cưới
nàng, nàng đã nghĩ khôn còn chuyện gì để làm người ta đau đớn hơn nữa
nhưng mất đi đứa nhỏ chứng tỏ nàng đã nghĩ sai.

Đứa nhỏ, là đứa nhỏ của nàng và hắn đã không còn nữa…

Mặc dù trước đó không biết đứa nhỏ có tồn tại nhưng thực kỳ diệu, một khi biết trong bụng từng có một miếng thịt như vậy, cái lọai cảm giác
mất đi này làm người ta đau lòng muốn chết.

Cảm giác kia…giống như nói rằng tình cảm của nàng với Kim Bình cũng
không còn nữa, cho nên nàng quyết định rời đi, quay về Phượng Ngô sơn.

Lại một lần nữa rời đi nhưng cảm giác không giống nhau.

Lần đầ rời đi, là vì nàng cảm thấy mình thực ủy khuất khi bị xếp ở vị trí thứ hai trong lòng Kim Bình, tuy rằng quyết định rời đi nhưng thực
ra là tiêu sái.

Nhưng lúc này đây, nàng bị đau đến tận tâm.

Không chỉ vì đứa nhỏ, mà còn vì sự không tín nhiệm của Kim Bình làm
cho nàng biết, nàng đối với hắn mà nói, không là gì cả, chuyện này càng
làm nàng bị tổn thương nhiều hơn.

Cho nên lúc này đây, Mai Hoa không nghĩ sẽ quay đầu,cũng sẽ không quay đầu…

“Tiểu nương tử, ngươi tha thứ tướng công nhà ngươi đi, hắn biết sai lầm rồi.”

“Tiểu nương tử, tướng công nhà ngươi thực sự biết sai rồi, tha thứ cho hắn đi”

“Tiểu nương tử, đừng tức giận, tướng công nhà ngươi biết sai rồi”

“Tiểu nương tử……”

Lời nói giống y nhau, đến thời điểm người thứ hai mươi nói tới chuyện này, Mai Hoa chịu không nổi, hung hăng đánh lên bàn một cái, lại hung
tợn nhìn người qua đường biện hộ giùm.

Tuy rằng bà bị khí thế của Mai Hoa làm cho hỏang sợ, nhưng bà chịu sự ủy thác của người khác…Quay đầu nhìn nam tử anh tuấn, hai mắt u buồn
nhìn bà với ánh mắt thỉnh cầu. Bà nuốt nuốt nước miếng, lại nhìn sang
Mai Hoa, cười cười nói ” tướng công nhà ngươi biết sai rồi, đừng giận,
tha thứ cho hắn đi”

Mai Hoa có thể đánh bà sao?

Không được, nàng đành phải hung hăn trợn mắt nhìn kẻ khởi xướng
kia…Cũng giống như bà, bị ánh mắt u buồn, tràn đầy thỉnh cầu của hắn làm cho lòng cảm thấy như bị kim châm, Mai Hoa nghĩ không nên nhìn hắn nữa, liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó phát lên hờn dỗi.

Rất bỉ ổi, chiêu này rất bỉ ổi.

Sao lại có người như vậy chứ, da mặt dày đến mức nhờ các thực khách
đến tửu lâu này cầu xin giúp hắn, bộ không muốn cho người ta ăn cơm sao?

Mai Hoa tức giận, không ăn nữa, cầm lấy bọc hành lý, kêu tiểu nhị tính tiến, không ngờ…

“A, tướng công của ngươi đã thanh tóan rồi”, tiểu nhị nói, không quên thêm vào một câu ” còn có, hắn nói hắn biết sai rồi, tiểu nương tử đừng giận hắn nữa”

Hung hăng trợn mắt với tiểu nhị, Mai Hoa đằng đằng sát khí xoay người rời đi.

Muốn tiếp tục lên đường đương nhiên là phải tới chuồng lấy ngựa,
nhưng khi mã phu đem con ngựa giao cho nàng, trên lưng lại có thêm hai
cái túi.

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Mai Hoa, mã phu giải thích ” tướng công
ngươi nói đọan đường sắp tới không có hàng quán, nên chuẩn bị sẵn thức
ăn”

Ai muốn hắn chuẩn bị ?

Mai Hoa sự phát hỏa, mà mã phu còn cười cười, bộ dáng khuyên nhủ ”
ai, vợ chồng thôi, cãi nhau là chuyện bình thường nhưng đi ra ngòai, đặc biệt là đi vào sơn đạo, sẽ phát sinh chuyện gì cũng chưa biết, huống
chi là ngươi còn đi về phía Phượng Ngô sơn là nơi không nên đi”

Mai Hoa không lên tiếng trả lời.


Mã phu lại nói:“ trên đường tới đó gần đây không được bình an lắm,
tiểu nương tử cho dù lúc này đang giận hờn tướng công cũng không nên đem tính mạng ra đùa giỡn, cẩn thận vẫn hơn”

“Không bình an?” Mai Hoa chú ý tới mấy từ này

“Đúng vậy, nghe nói có một đám sơn tặc đã đả thương vài người, có
người may mắn trốn được xuống đây nhưng trên người vết thương rất nặng,
chỉ sợ cũng…”, mã phu lắc đầu, không dám nói thêm.

“Cám ơn nhắc nhở, ta sẽ để ý.” Biết hắn là một phen hảo ý, Mai Hoa nói cảm ơn, nhưng trong lòng cũng là có chút nôn.

Này Kim Bình…… Luôn ra ám chiêu, lương khô nàng sẽ không mua sao?

Hiện tại lại dùng tới chiêu này, nàng lấy thì thiếu một phần ân tình, không lấy thì chứng tỏ nàng là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì vợ chồng hờn dỗi mà không biết nặng nhẹ.

Mai Hoa tiến thóai lưỡng nan, lấy không được, không lấy cũng không xong.

Không cần quay đầu, Mai Hoa cũng biết người nọ đang ở phía sau không
xa nhìn nàng, chẳng những ánh mắt u buồn mà vẻ mặt cũng tràn đầy biểu
tình hối lỗi.

Mai Hoa đứng đứng cứng ngắc một chỗ, không dám quay đầu nhìn hắn, cầm lấy dây cương, coi hắn như không khí, đi lướt qua người hắn…

Đúng vậy, giả bộ không phát hiện, làm như hắn không tồn tại…

Cho nên không nhìn hắn, cho dù đối với hắn đã nhiều ngày đi theo thực khó chịu, nên không nhìn hắn…Nhưng vẫn là giận.

Mai Hoa căm giận bất bình, bởi vì Kim Bình nếu trực tiếp đến gặp
nàng, nàng còn có thể giáp mặt cho hắn xem sắc mặt, thậm chí còn trực
tiếp hỏi hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, lại tỏ thái độ rõ ràng lần này
hưu phu là thật, bọn họ đã xong rồi, không cần phải dây dưa không dứt.

Nhưng hắn cái gì cũng không.

Hắn chỉ đi theo nàng, cách một khỏang xa xa.

Hai ngày đi đường, mỗi khi nàng dừng lại ở thành trấn nhỏ dừng lại
nghỉ ngơi, hắn nếu không kêu người mang hoa đến cho nàng, thì lại cho
người mang đến bánh bao hay điểm tâm gì đó để nàng ăn vặt.

Thối nát nhất chính là chiêu viện binh vừa rồi.

Hắn thế nhưng lại nhờ người đến, một người lại một người thay hắn
giải thích với nàng, hoặc là thay hắn biện hộ, xin lỗi, làm cho nàng tức giận cũng phiền lòng…

Nàng muốn đã quên hắn, muốn đem hắn dứt khỏi cuộc sống của nàng.

Nhưng hắn vẫn đi theo, giống như cô hồn bám theo không buông, làm
nàng sao mà tĩnh tâm cho được? hỏi làm sao mà nàng không phiền?

Hay là…đây là muốn bức nàng chủ động nói với hắn?

Hừ! Nàng Không!

Mai Hoa lúc này tràn đầy quyết tâm, tuyệt đối không quay lại, nàng
không để cho hắn có cơ hội làm tổn thương nàng lần nữa, nàng không cho
phép chuyện này lại xảy ra.

Cho nên không nhìn hắn, không nhìn hắn, không nhìn…

*****

Rầm rập……

Mây đen dầy đặc, tiếng sấm rền khắp nơi, thỉnh thỏang còn đánh vài tia chớp như muốn thông báo sắp có một trận mưa to.

Trong rừng núi khí hậu đột nhiên biến đổi, Mai Hoa xem như may mắn,
trước khi trời đổ mưa đã tìm được một ngôi miếu sơn thần lâu năm không
được tu sửa, tạm trú chân.

Càng may mắn hơn là bên trong ngôi miếu dù đổ nát nhưng lại có sẵn
củi khô, có thể người dừng chân ở đây trước đó không dùng tới nên để
lại, vừa lúc Mai Hoa lại cần dùng, đỡ mất công đi tìm củi lửa.

Nhưng chính vị không có vấn đề gì cần lo, nên khi nhóm lửa lên rồi ngồi sưởi ấm, lại bắt đầu thấy phiền lòng.


Quả nhiên ngay khi đống lửa Mai Hoa đốt lên đã cháy thật to thì mưa cũng trút xuống, như vậy…tên kia ở bên ngòai như thế nào?

Mai Hoa cảm thấy đây chỉ là lòng trắc ẩn của con người, cho dù chỉ là khách qua đường không quen biết thì cũng không thể nhẫn tâm để cho đối
phương ở bên ngòai bị mưa lạnh chết đi?

Nhưng người này không phải khách qua đường, đó là Kim Bình đã làm nàng thương tâm, này…

“Thật xin lỗi, bên ngòai mưa lớn quá, ta muốn vào tránh mưa”

Mai Hoa tuyệt đối sẽ không thừa nhận, lúc Kim Bình tiến vào nàng đã thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Chân là ở trên người hắn, hắn là tự mình đi vào, mặc kệ chuyện của
nàng, nàng cũng không ngọai lệ…Mai Hoa cho rằng là như vậy, trong lòng
không cần phải băn khoăn, áy náy cho nên nàng cảm thấy thỏai mái hơn, có thể tiếp tục xem như hắn không tồn tại.

Nhưng Kim Bình có chú ý tới.

Tuy rằng nàng vẫn hờ hững, không muốn nhìn hắn nhưng sau khi hắn bước vào đụt mưa, vẻ mặ của nàng rõ ràng lơi lỏng, thậm chí còn tự động
nhích sang một bên.

Hắn có thể nghĩ là nàng muốn chia cho hắn chỗ để sưởi ấm?

Trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, bởi vì nàng hành động như vậy.

Đúng như Dõan Thủy Hử đã nói, hắn trước kia quả thật vận khí rất tốt, bởi vì Mai Hoa đối với hắn nhất kiến chung tình, hắn cũng đương nhiên
tiếp nhận thâm tình của nàng, vì hắn không cần dụng tâm, nên chưa từng
nghĩ sẽ làm gì đó đem đến niềm vui cho nàng.

Cho nên hắn không biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng tên đã ở trên dây, tình huống khẩn cấp, không có người để
thương lượng, Kim Bình chỉ có thể tự hành động, rối lọan, mơ hồ, cái gì
cũng đều thử xem..

Làm cho Mai Hoa không rời bỏ hắn, là nhiệm vụ hàng đầu trước mắt hắn phải làm.

Đạo lý rất đơn giản……trong lúc Mai Hoa muốn từ bỏ tình cảm đối với
hắn, rời khỏi hắn, hắn sẽ làm tất cả, cho nàng thấy rõ tấm lòng của hắn
để lưu lại vị trí của mình. Đây là Kim Bình dùng lý trí để phân tích
trọng điểm.

Cho nên cũng bất chấp phương thức thực hiện có ti bỉ hay không, chỉ
cần làm cho nàng biết hắn vẫn tồn tại, vẫn ở bên cạnh nàng, Kim Bình
chuyện gì cũng nguyện ý làm, bao gồm cả ăn nói khép nép nhờ người qua
đường biện hộ giùm hắn.

Kim Bình thực cố gắng, nhưng chuyện đem niềm vui đến cho nữ tử không
phải là lĩnh vực hắn am hiểu, cho nên phải cố gắng rất nhiều, hắn thật
sự không xác định được mọi việc làm trong hai ngày qua có hiệu quả gì
không.

Nhưng trước mắt, nàng thái độ tuy vẫn lãnh đạm nhưng có thể chủ động
chia sẻ chỗ sưởi ấm với hắn, điều này làm cho Kim Bình cảm thấy có chút
an ủi, cảm thấy mọi cố gắng cũng không có uổng công.

Bên ngòai mưa to, bên trong, ngòai trừ tiếng củi lửa thỉnh thỏang vang lên thì không có âm thanh gì khác…

“Có phải ta chưa nói với ngươi, ngày nương ta qua đời đã đem muội
muội phó thác cho ta?”, Kim Bình đột nhiên lên tiếng, giống như vô tình.

Mai Hoa làm bộ không nghe, nàng cũng không muốn nghe…thực ra trong lòng nàng cảm thấy tức.

Có lầm hay không?

Thời điểm này, không phải giải thích, cũng không giải thích, hắn còn muốn tán gẫu với nàng chuyện của muội muội hắn sao?

“Năm ta mười tuổi…”, giống như không để ý tới nàng có muốn nghe hay
không, Kim Bình lại nói ” nương bệnh nằng, cha đang định đưa ta đi học
võ phòng thân, trước khi lên đường mấy ngày, nương tìm ta, dặn dò ta
phải chiếu cố cho muội muội, sau đó nàng qua đời, mà cho tới giờ, ta

thỉnh thỏang vẫn nằm mơ thấy cảnh nàng hộc máu, dính đầy người nhưng tay vẫn cầm lấy tay ta, dặn dò ta phải chăm sóc cho muội muội”

Mai Hoa không nhận ra là mình đang nhíu mày, bởi vì trước kia chưa
từng nghe hắn nhắc tới chuyện này, cũng vậy mà nhớ tới hắn thường hay
gặp ác mộng, không phải là nằm mơ thấy chuyện này chứ?

Quả thật, những chuyện này Kim Bình chưa từng nói với người khác.

Hắn cũng không biết giải thích vì sao, nhưng đối với hắn mà nói, tâm
sự hay chia sẻ với người khác có cảm giác mình trở nên yếu đuối, hắn
không muốn phơi bày nhược điểm của mình với người khác.

Mặc dù hắn tuân thủ nghiêm túc lời hứa, lại bởi vì cảm thấy có tổn
hại thể diện nên vẫn chất chứa trong lòng, chưa từng nói với bất kỳ ai.

Nhưng lần này, Kim Bình bắt đầu kiểm điểm lại bản thân, có phải do
mọi người hiểu sai hay bản thân hắn có vấn đề? Nếu không chuyện đơn giản như vậy lại dẫn đến kết quả như hôm nay?

Nếu sự sai lầm này làm tổn thương Mai Hoa, làm nàng muốn cắt đứt quan hệ với hắn, vậy hắn có nên nói cho nàng nguyên nhân vì sao hắn lại làm
tổn thương đến nàng?

“Cho dù là cố ý hay vô tình, trước giờ có không ít người đã nói với
ta rằng ta đối với Tiểu Thố bảo hộ quá mức, nhưng ta chỉ biết đó là vì
ta đáp ứng lời hứa với nương ta, ta phải thế nàng bảo hộ và chiếu cố cho muội muội, ta đương nhiên là toàn tâm tòan ý thực hiện lời hứa của
mình”

Mai Hoa có chút chút thất thần, cũng có chút chút hoang mang.

Thất thần là vì chuyện này trước giờ chưa nghe nói qua, hoang mang vì sao lúc này hắn lại nói cho nàng nghe chuyện này?

Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng tâm sự những gì chất chứa trong lòng hắn thì nàng sẽ tha thứ cho hắn sao?

Đối với sự tính tóan này, Mai Hoa cảm thấy khó chịu, cảm thấy mình bị xem thường.

Hắn có hứa hẹn thì như thế nào?

Nàng cũng có quyết tâm của nàng, sẽ không vì hắn tùy tiện nói hai ba
câu liền dễ dàng tha thứ, tình cảm của Mai Hoa nàng cũng không có rẻ như vậy.

“Nhưng ta lần này không thể không nghĩ lại…”, Kim Bình không để ý suy nghĩ của nàng, lại nói tiếp, thanh âm có chút hoang mang ” sự quan tâm
đối với muội muội là vì lời hứa với nương ta sao?”

Ai biết a!

Mai Hoa tiếp tục làm bộ hắn không tồn tại.

Kim Bình như rơi vào sự hồi tưởng về quá khứ, muốn tìm tới ngọn nguồn vấn đề.

“A, ta có từng nói với ngươi chuyện ngày Tiểu Thố sinh ra chưa?”

Lại là muội muội?

Mai Hoa chỉ cảm thấy căm tức.

Nếu con người có khả năng tự đóng lỗ tai lại, nàng nhất định sẽ làm, tuyệt đối là vậy.

‘Muội muội được sinh ra trước ngày dự kiến”, Kim Bình vẫn không để ý
có thích hợp hay không, tiếp tục nói ” lúc đó cả nhà chúng ta muốn đi
đến biệt viện để nương dưỡng thai, nhưng lại không lường trước”

Mai Hoa bực bội, nàng mới không thèm quan tâm Kim Thố được sinh ra như thế nào.

“Bởi vì tình huống nguy cấp, nha hòan phải làm nhiệm vụ đỡ đẻ cho
nương, xong rồi lại giao cho ta…”, dừng một chút, Kim Bình nói ” Tiểu
Hoa, ngươi biết không? trừ bỏ nha hòan đỡ đẻ thì người tiếp theo ôm lấy
Tiểu Thố không phải nương cũng không phải cha ta mà là ta”

Cho nên đâu?

Mai Hoa không hiểu được hắn muốn nói chuyện gì…không đúng, tìm hiểu làm chi?

Nàng không nên nghe hắn nói, làm bộ như không nghe thấy, làm bộ không nghe mới tốt a!

Mai Hoa lấy ra gói đồ ăn, làm bộ như không nghe thấy, Kim Bình cũng
không để ý, tiếp tục nói ” ta nhớ rất tõ ràng, bộ dáng của nàng khi
đó…quá xấu…”

Mai Hoa rất muốn trừng hắn, nhưng nàng nhịn xuống.

Kim Thố rõ ràng chính là mỹ nhân, làm sao lại xấu? sao mà xấu cho được?

“Đứa trẻ mới sinh ra nhìn y như con khỉ nhỏ, đỏ hỏn lại nhăn nhóm,
thực sự rất xấu”, đôi môi nhếch lên nụ cười yếu ớt, Kim Bình nhón nhỏ ”
nhưng nàng lại nằm trong lòng ta, nho nhỏ, mềm mại”

Thời gian như quay trở lại, Kim Bình vẫn nhớ tới cảm xúc ngày đó, nhớ rõ tình cảnh lúc đó, cũng nhớ rõ tâm tình hắn ôm tiểu oa nhi ngày đó…


“Tiểu Hoa, nếu con của chúng ta có thể ra đời, cũng sẽ giống như một con khỉ nhỏ phải không?”

Lời nói đột nhiên làm cho Mai Hoa cả người cứng nhắc.

Hắn có thể nào?

Hắn sao dám?

Hắn có thể thần sắc tự nhiên như thế nói tới chuyện nàng vô duyên với con sao?

Mai Hoa hốc mắt đỏ hoe.

Nàng không nghĩ, nhưng Kim Bình đề cập tới làm cho tòan bộ tâm tình
nàng cố gắng quên đi tòan bộ đều quay trở lại. Cảm xúc bùng nổ, tòan bộ…

*****

Ba gã đại hán vốn nấp sau thần án đột nhiên xông ra, tay lăm lăm vũ khí, mặt mày đằng đằng sát khí.

“Mẹ kiếp”, nhìn miếng mồi ngon trước mắt, tên đại hồ tử chửi ầm lên
với kẻ đứng bên trái mình ” Lão thất, ngươi làm cái quỷ gì vậy, mua khói mê chẳng dùng được”

“Lão đại, dược là A Hổ mua, ta chỉ là đề nghị, huống hồ, khi đó ngươi cũng hiểu được chủ ý này không sai a!” A Thất kêu oan

“A Hổ! Ngươi mua dược ở chỗ nào? có phải đem tiền mua dược xài riêng rồi không?”, Đại hồ tử quay sang chửi tên bên phải.

“Đại ca, oan uổng a! dược này là ta mua của Minh môn, rất đắt nha, ta không có giấu tiền xài riêng”, A Hổ cũng vội vàng kêu oan.

“Ngươi ngu quá, Minh môn không chế tạo mê hương, ngươi nhất định đã
bị lừa”, Lão Thất nghĩ tới công sức núp sau thần án chờ cho mê hương
phát tác bây giờ chẳng có chút hiệu quả làm cho hắn tức cành hông.

“Mẹ kiếp, ta đã sớm nói, làm sơn tặc thì dùng bản lãnh thực sự để
chém giết mới được, các ngươi lại lười biếng, đòi dùng mê hương, nói là
chỉ cần ôm cây đợi thỏ, bây giờ thì tố rồi, chờ đợi cả buổi, người không bị ngất, tiền thì bị mất, cuối cùng cũng phải tự thân chém giết”, đại
hồ tử càng nói càng tức.

Bên này cãi nhau, bên kia cũng không yên tĩnh…

Vừa thấy bọn chúng xuất hiện, Kim Bình vội kéo Mai Hoa sang một bên, muốn bảo vệ nàng sau mình, nhưng nàng hất tay hắn.

“Tiểu Hoa. …..” Kim Bình vô tội nhìn nàng.

“Đừng gọi ta như vậy, Tiểu Hoa của ngươi đã chết rồi”, Mai Hoa lạnh
lùng nói, muốn cho Kim Bình biết người kia đã chết cùng với đứa nhỏ.

“Thực xin lỗi, là ta không tốt, ta biết sai lầm rồi.” Kim Bình thành tâm giải thích.

“Thực xin lỗi?” Mai Hoa lạnh lùng, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy hận ý,
nàng nói ” nếu phạm tội xong nói một câu xin lỗi là hết, vậy còn cần tới quan phủ sao?”

Chỉ cần nàng nguyện ý mở miệng, đối với Kim Bình mà nói chính là hy vọng.

“Muốn như thế nào ngươi mới có thể tha thứ cho ta?”, hắn hỏi.

“Ta không nghĩ sẽ tha thứ cho ngươi, ngươi cũng không cần ta tha thứ, từ lúc ngươi không tin tưởng ta, từ lúc ngươi nói hối hận vì đã cưới
ta, chúng ta đã không còn liên quan gì với nhau”, Mai Hoa vĩnh viễn nhớ
rõ hắn khi đó lạnh như băng, ánh mắt làm người ta tuyệt vọng, nàng không muốn lại trải qua lần nữa, tuyệt đối không thể cho hắn thêm cơ hội, làm cho hắn có thể tổn thương nàng lần nữa.

“Ta thật có lỗi vì đã tổn thương ngươi, nhưng khí đó…ta như bị ma quỷ ám ảnh…”

“Cách Lão Tử, đề nghị tôn trọng một chút, đây là đánh cướp”, đại hồ
tử hét lớn một tiếng, bởi vì miếng mồi ngon lẽ ra đang run sợ thì lại
không hề để ý tới ba huynh đệ bọn họ.

“Ngươi làm ơn buông tha ta đi”, Mai Hoa không muốn nhìn hắn, tuyệt
vọng nói ” dù sao đứa nhỏ cũng không còn, đối với ta và ngươi cũng là
một cách giải thóat, cứ chia tay đi”

Kim Bình cảm thấy tuyệt vọng khi nàng kiên quyết như vậy.

Hảo hảo chiếu cố muội muội, cuối cùng trả giá lớn nhất lại là thân
sinh cốt nhục của hắn, hiện tại ngay cả Tiểu Hoa hắn yêu thương nhất
cũng tức giận rời bỏ hắn, vậy giá trị tồn tại của hắn là ở đâu?

“Ta nói, đây là cướp bóc!” Đại hồ tử lại hét lớn một tiếng.

“Giết người thì thường mạng.” Kim Bình kỳ thật cũng không biết chính
mình đang nói cái gì, nhưng hắn nói đúng là :“Nếu dùng mạng của ta đổi
đứa nhỏ, vậy ngươi nguyện ý tha thứ ta sao?”

Mai Hoa không để ý tới hắn, nghĩ hắn ăn nói lung tung.

“Uy, đại hồ tử.” Kim Bình cuối cùng nhìn về phía kẻ cướp đang tức
giận, bình tĩnh nói ” ngươi muốn giết người phải không? ta cho ngươi
giết”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận