Tuy Tuy không ngờ, trong khoảng thời gian qua nàng bị nhốt ở Đông cung, hai nam nhân này đã quen thuộc như vậy rồi. Thế nhưng rất kỳ quái, Hạ Bạt đang quỳ dưới dưới bậc thang, Lý Trọng Tuấn cũng không để cho hắn ta đứng lên mà đích thân đi tới, không được tự nhiên ngồi trên bậc thang, cùng Hạ Bạt cảm thấy hơi rét lạnh.
Cung nga đưa trà tới, chàng cười hỏi: "Đại Tướng quân, ngài khỏe hơn chút nào chưa?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Tuy Tuy mới biết, vết thương cũ của Hạ Bạt tái phát, mới ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng. Nàng nhìn Hạ Bạt, định tìm ra một chút dáng vẻ khó chịu của hắn ta, Hạ Bạt ngã vẫn đang quỳ ngồi, đàng hoàng và thẳng tắp.
Hắn ta cung kính lại cẩn thận ứng đối với sự ân cần của Lý Trọng Tuấn, nhưng mà rất nhanh, Lý Trọng Tuấn đã kêu năm mỹ nhân kia tới.
Tuy Tuy càng không ngờ, năm mỹ nhân kia là chuẩn bị cho Hạ Bạt.
Những nam nhân hoàng tộc thật rảnh rỗi nhỉ... Một mình Hạ Bạt, Bệ hạ gả không được, Lý Trọng Tuấn lại có chủ ý với hắn ta.
Tuy Tuy cảm thấy thật khó hiểu, nhưng mà từ trước đến nay Hạ Bạt đều một thân một mình, hắn ta còn là loại người thích ai cũng sẽ không nói ra miệng, nếu như không có ai làm mai cho hắn ta, nàng thật sự lo âu rằng hắn ta sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Nàng không nhịn được âm thầm quan sát mấy mỹ nhân kia.
Nhưng rõ ràng Hạ Bạt không có hứng thú gì.
Hắn ta nói: "Đa tạ điện hạ, thần trung thành với quốc gia, không hứng thú gì với những chuyện này."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng Lý Trọng Tuấn cười nói: "Trước khi bài trừ giặc ngoài phải bình ổn bên trong, hiện tại Tướng quân thăng chức, có bỏ bớt nhiều chuyện đi nữa, gia trạch cũng phải có người thu xếp. Mặc dù vẫn không chính thức thành hôn, nhưng có người tri âm tri kỷ cũng tốt hơn."
Hạ Bạt rũ mi mắt đón ánh nến, hắn ta vốn là người ít nói, một lát sau mới mở miệng, vẫn nói câu kia: "Thần không có hứng thú..."
"Không có hứng thú?" Lý Trọng Tuấn mỉm cười: "Rốt cuộc Tướng quân không có hứng thú hay là đã sớm có ý với người khác?"
Hạ Bạt dừng lại một chút, bỗng nhiên nâng mí mắt lên.
Tuy Tuy càng giật mình, vội vàng nhìn về phía Lý Trọng Tuấn, nhìn chàng dựa vào lan can, nhàn nhạt nói: "Tướng quân từ chối Bệ hạ ba lần trong cung yến, dường như có nỗi niềm khó nói..."
Lý Trọng Tuấn bưng chén trà nhỏ trong tay, xoay qua xoay lại. Chàng còn nói: "Năm tháng chiến loạn, người khổ nhất chính là muôn dân trăm họ. Phụ tử huynh đệ ly tán, người thất lạc không đếm xuể, huống chi giữa phu thê... Nếu Tướng quân từng có thê tử thì cũng bình thường. Nếu Tướng quân gặp khó xử, có thể mở lòng nói cho bản vương biết trước, tránh cho sau này gán ghép uyên ương sai lầm, làm lỡ nhân duyên nhân duyên tốt của người ta. Tướng quân thấy sao?"
Chàng khiêm tốn như vậy, lại đang cười, nhưng trong lòng Tuy Tuy chột dạ, luôn cảm thấy trong lời nói của chàng có hàm ý. Từ khi Lý Trọng Tuấn nhận lấy Hạ Bạt, dường như chàng đã khá chú ý đến hắn ta, ngoài sáng trong tối đều nhắc tới hắn ta.
Chuyện của nàng và Hạ Bạt, chàng đã biết bao nhiêu?
Nhưng nếu chàng biết, nàng không chỉ một lần lừa gạt chàng bởi vì Hạ Bạt, theo như tính cách của chàng, chàng đã sớm đi gây sự rồi.
Hạ Bạt vẫn không nói chuyện, nụ cười của Lý Trọng Tuấn cũng dần dần nhạt đi.
Thật ra thì Tuy Tuy biết, mặc dù Hạ Bạt ít nói, tuyệt đối cũng không phải như bây giờ, ngay cả câu khách sáo cũng không nói ra. Sự yên lặng này lại giống như là siết một nút thắt, càng siết càng chặt, Tuy Tuy sắp không thở nổi, rất sợ Hạ Bạt nói ra chuyện gì.
Nàng quyết định ra tay trước chiếm lấy thời cơ, tùy tiện bịa một câu chuyện thay Hạ Bạt, nhanh chóng phủi sạch quan hệ giữa hai người bọn họ. Bọn họ ở bên ngoài điện, lúc đầu Tuy Tuy không đi cùng, lúc này lại xách váy lặng lẽ đi ra ngoài.
Nhưng Lý Trọng Tuấn giơ tay ngăn nàng đến gần.
"Điện hạ..." Nàng mới há miệng, lại bị Lý Trọng Tuấn nhét một quả nho.
Trong bầu không khí quỷ dị, ánh mắt Lý Trọng Tuấn nghiêm túc nhưng dường như cũng không tức giận, chàng chống gò má nhìn về phía Hạ Bạt, tốt tính chờ đợi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Hạ Bạt mở miệng.
Giọng nói của hắn ta rất trầm: "Thần... Chưa từng."
Lý Trọng Tuấn nhướng mày: "Chưa từng?"
Hắn ta lại ngừng thêm một chút rồi mới nói: "Chưa từng thành hôn."
Tuy Tuy nghe thế, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghiêng đầu một cái, nhìn về phía khác nhưng lại đối diện với ánh mắt cười như không cười của Lý Trọng Tuấn.
Chàng nhìn nàng, ánh mắt kia rất phức tạp, vừa giống như giễu cợt, vừa giống như đắc ý khoe khoang: "Haizz, cho dù cưới chính thê rồi thì thế nào? Đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, ai để ý!"
Chàng nhíu nhíu mày với Tuy Tuy, giống như là tìm kiếm sự khẳng định của nàng: “Nhỉ!”
Tuy Tuy thoáng sững sờ, bỗng nhiên rùng mình một cái.