Kim chá cô

 
Mà ngày hôm nay là sinh nhật của Hoàng hậu, công tử vương tôn, mệnh phụ quý nữ đều phải ăn mặc theo đúng phẩm cấp, vào cung gặp mặt. Thái tử và Thái tử phi cũng không ngoại lệ. Đông cung thanh tĩnh, các nơi khó tránh khỏi lười biếng.
 
Ban đầu nàng muốn làm một chút bánh mứt táo mang cho Thúy Kiều, nhưng suốt cả buổi chiều đều mất hồn mất vía, không phải nghĩ đến Hạ Bạt chính là nghĩ đến Nghi Nương, bị hai chuyện này làm khổ... Cuối cùng làm cháy cả mứt táo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuy cảm thấy rất ảo não, nhưng mà rất nhanh nàng đã phát hiện càng nhiều chuyện ảo não hơn.
 
Không ngờ Thúy Kiều sắp không ổn rồi!
 
Lúc Tuy Tuy trốn ra, nàng mặc xiêm áo của cung nga, đổi hai chuyến xe bò, ở trong xe lại mặc áo váy thị nữ phổ thông mà nàng đã sớm giấu kĩ, chuẩn bị đủ thứ, muốn lén chui vào chỗ ở của Thúy Kiều mà không để cho người ở đó phát hiện.
 
Nàng đến mới biết, từ đầu đến cuối không có ai để ý đến nàng.
 
Trong sân nhỏ kia đèn đuốc sáng trưng, các hạ nhân ra ra vào vào, rất nhiều đại phu vây trước giường thấp, dưới tấm màn che đã rủ xuống kia là một cổ tay gầy trơ cả xương đang vươn ra.

 
Tuy Tuy hoảng sợ, nàng muốn xông đến trước giường, lại thấy A Vũ ngồi khóc thầm dưới ánh đèn.
 
Nàng đi qua tóm lấy hắn ta.
 
A Vũ giật mình hoảng sợ, sau đó khóc càng dữ dội hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn ta nói cho nàng, mấy tháng qua Thúy Kiều mỏi mệt, bệnh nặng và yếu đi nhiều, đã hai tháng không xuống giường được. Ba năm ngày gần đây, thời gian ngủ còn nhiều hơn thức. Cho dù không ngủ cũng không tỉnh táo lắm, đều nói mấy lời không có ai nghe hiểu.
 
A Vũ muốn nói lại thôi, tỷ tỷ cũng thường kêu tên của nàng.
 
Tuy Tuy lại hoàn toàn không biết, nàng giật mình ngạc nhiên hỏi: "Không có ai đi nói cho Thái tử sao?"
 
Nàng nhào tới trước giường nhỏ, trên bàn hoa mai lùn lùn dài dài kia bày đủ kiểu chén, trong chén có nước thuốc, một tiểu thị nữ quỳ xuống bên giường, bưng một chén nước canh trong vắt, dùng thìa nhỏ đút đến bên mép Thúy Kiều.
 
Mà Thúy Kiều đã không biết gì nữa.
 
Tay của nàng ấy lạnh như băng, nàng ấy nhắm chặt hai mắt. Tuy Tuy hỏi tiểu thị nữ cho nàng ấy ăn gì đấy, dường như thị nữ không nhận ra nàng, vội nói: "Là nhân sâm, canh nhân sâm, chính là nhân sâm cống phẩm hôm trước Thái tử điện hạ cho người đưa tới..."
 
Nhắc tới Thái tử, tiểu thị nữ sốt ruột đến mức bật khóc: "Thái tử điện hạ đã sớm buông lời, nếu như Thúy Kiều cô nương có mệnh hệ gì, chúng ta còn có đường sống sao..."
 
Lý Trọng Tuấn đã biết từ sớm!
 
Làm sao chàng lại không biết!

 
Tuy Tuy biết, sớm muộn gì Thúy Kiều sẽ có một ngày thế này. Nàng ấy bị bệnh bẩm sinh, cho dù Dược vương trên đời cũng không có cách nào trị tận gốc, không trách bất kỳ ai. Mà Lý Trọng Tuấn phái những đại phu này tới, đưa những thứ thuốc bổ kia qua, chắc là chàng cũng đã làm hết sức rồi.
 
Dù vậy Tuy Tuy nắm chặt tay của Thúy Kiều, chỉ cảm thấy từng cơn giá rét.
 
Thúy Kiều đã đến hồi hấp hối, nếu như nàng tới trễ thêm một tháng, một ngày, thậm chí là một canh giờ, có lẽ sẽ không thể thấy nàng ấy một lần cuối.
 
Nhưng dường như Lý Trọng Tuấn cũng không định để cho nàng biết.
 
Thúy Kiều chết đi một cách im hơi lặng tiếng, nàng cũng sẽ không biết.
 
Nàng nhận lấy chén thuốc từ tay thị nữ, canh giữ ở trước giường của Thúy Kiều, nhưng từ đầu đến cuối Thúy Kiều không hề tỉnh lại. Cho đến khi cái chén dần dần nguội ngắt, nước mắt của nàng rơi vào nước canh, nàng biết, không thể chờ đợi thêm nữa.
 
Nàng không thể để cho Lý Trọng Tuấn phát hiện. Chọc phá bí mật mà chàng cố ý che giấu này chỉ khiến cho chàng thẹn quá thành giận, sau đó tra ra cung nữ cho nàng mượn lệnh bài rồi giết nàng ta.
 
Nàng không thể làm liên lụy người ngoài nữa.
 

Tuy Tuy hoảng hốt trở về Đông cung, cung nữ đều không phát hiện nàng rời đi, nàng nhảy cửa sổ trở về, cầm một cái chén lạnh như băng, cẩn thận đắp mắt, định làm cho dấu vết ửng đỏ vì khóc biến mất.
 
Đêm đã rất khuya, Lý Trọng Tuấn lại tới.
 
Chàng từ yến tiệc hoa lệ tới đây, tuy đã thay lan bào thuần xanh bằng bạch lăng nhưng vẫn lộ ra vẻ hoàn toàn xa lạ. Tuy Tuy ôm đầu gối ngồi dưới cửa sổ, không để ý đến chàng, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, giọng điệu của chàng ôn hòa.
 
Chàng nói: "Nàng giận ta?"
 
Ban đầu Tuy Tuy không muốn nói chuyện với chàng, nhưng chàng lại từ từ nói: "Ta đều biết cả rồi. Nhưng hắn ta cũng chỉ đến thế thôi, không phải sao? Nếu một nam nhân thật lòng với nàng, hắn sẽ không để cho nàng lưu lạc đến cảnh ngộ ấy..."
 
Chàng còn nói đến Hạ Bạt, Tuy Tuy cảm thấy buồn cười lại chán ghét.
 
Nàng đứng lên nhìn chàng: "Ta chưa từng thích Hạ Bạt, thế nhưng ta thật sự ghét chàng."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận