Kim chá cô

 
Căn phòng của chàng, xà nhà cao hơn xà nhà bình thường, cửa sổ cũng cao hơn cửa sổ bình thường, cao bằng nửa đầu Tuy Tuy. Cũng may dưới cửa sổ có một cây hoa quế, Tuy Tuy trèo lên cây leo lên cửa sổ, rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sổ ra.
 
Trần nhà chính cao hút, ánh sáng ảm đạm, chẳng thấy rõ cái gì cả.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điện hạ.” Nàng nằm trên cửa sổ lén lút nhìn xung quanh, giống như tên trộm lẻn vào khuê phòng thiếu nữ, khẽ cất giọng gọi: “Điện hạ.”
 
Không ai đáp lại.
 
Có lẽ Lý Trọng Tuấn còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức, chẳng lẽ chàng ngủ rồi sao?
 
Nàng nhanh nhẹn lật người nhảy vào trong phòng, rũ tuyết đọng trên giày, rón ra rón rén tìm tới mép giường. Chỉ thấy màn gấm rủ xuống một nửa, một nửa treo lên, Lý Trọng Tuấn đang dựa trên thành giường, hai mắt khép hờ.
 
Trên người mặc một bộ áo trong vải lụa mềm mại, cánh tay quấn băng.
 
Trên cái lò bên ngoài giường đặt một hộp thức ăn làm bằng gỗ mun, Tuy Tuy nhẹ nhàng mở ra, thấy bên trong là một chén thuốc đen tuyền, và một đĩa mứt táo ngọt ngào.
 
Đúng là ông trời giúp đỡ nàng, Tuy Tuy nghĩ Lý Trọng Tuấn còn chưa uống thuốc, vừa hay cho nàng một lý do chính đáng.
 
Nàng vì thế ngồi xuống cạnh cái lò, nhìn đĩa mứt táo, rồi lại nhìn Lý Trọng Tuấn ngồi yên như phỗng…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng ăn một quả chắc chàng chẳng phát hiện ra đâu nhỉ?
 
Tuy Tuy ăn mứt táo, chống cằm chờ Lý Trọng Tuấn thức dậy.
 
Xa cách hai tháng, đây là lần đầu tiên nàng gặp chàng.
 
Chàng gầy hơn trước kia rất nhiều.
 
Cái cằm vốn thon gầy giờ đây càng nhọn hơn, cũng càng tuấn tú hơn. Tổ tiên hoàng thất Lý gia có dòng máu dân tộc Tiên bi, mái tóc đen dày dài không thẳng như người Hán mà hơi xoăn. Khuôn mặt tuấn tú của chàng bị giấu phía sau, chẳng hiểu sao lại hơi… Quyến rũ.
 
Tuy Tuy nhìn khuôn mặt quyến rũ này, bỗng nảy sinh chút áy náy.
 
Tiếng hét “dừng tay” xé ruột xé gan còn văng vẳng bên tai, nếu không phải nàng bất ngờ lao lên, Lý Trọng Tuấn cũng sẽ không tốn sức gào lên với thích khách, sau đó mất đi chút sức lực cuối cùng…
 
Tại sao chàng lại phản ứng dữ dội như vậy?
 
Rõ ràng nàng đã không còn lợi ích cơ mà.
 
Nàng chẳng thể hiểu.
 
Tuy Tuy suy nghĩ miên man đến mức Lý Trọng Tuấn mở mắt ra mà cũng không phát hiện, khi đôi mắt nàng chạm phải cặp mắt nặng nề của chàng thì ngây ra, có lẽ Lý Trọng Tuấn đã nhìn thấu, chàng khẽ ho một tiếng, Tuy Tuy hoàn hồn, nhảy dựng lên vừa lăn vừa bò dậy khỏi mặt đất.
 
“Điện hạ… Sao người lại, sao lại…”
 
Không biết có phải vì Lý Trọng Tuấn bị thương, làm sức khỏe yếu đi nên bỗng trở nên tốt tính hơn hay không, nhưng chàng lại chẳng có vẻ khinh thường và mất kiên nhẫn như những lần trước, chỉ cười nhạt một tiếng, hỏi nàng: “Nàng tới đây làm gì?”
 
“Thiếp thân… Thiếp thân, thuốc… Đúng rồi!” Tuy Tuy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đưa thuốc qua: “Thiếp thân đến đây hầu hạ điện hạ uống thuốc.”
 
Lý Trọng Tuấn uống một hơi cạn chén thuốc đắng, Tuy Tuy nhận chén sứ trắng tinh, sau đó quay người đặt vào lại bếp lò, sau đó trợn tròn mắt.
 
Đĩa mứt hoa quả kia không ngờ đã bị nàng ăn hết sạch…
 
Không dư lại một quả nào.
 
Lý Trọng Tuấn thấy vậy thì nhướng mày, cứ như đã hiểu rõ tất cả, nhưng chàng chẳng nói gì, chỉ cười nhạt chờ nàng giải thích.
 
“Ừm… Cái đĩa kia, à thật ra không có cái đĩa nào cả, lúc thiếp thân tới thì nó đã, à…”
 
Tuy Tuy không bịa chuyện nổi nữa, đành ủ rũ cụp đuôi: “Điện hạ phạt thiếp thân đi. Vừa rồi thiếp thân chẳng hiểu tại sao mà mình lại, lại…”
 
“Lại đây.”
 
Giọng của chàng rất thờ ơ, khi nghe không rõ cảm xúc của chàng, nhưng Tuy Tuy đuối lý, không dám trái lời, đành phải đi tới mép giường.
 
Lý Trọng Tuấn lại nói thêm: “Lại đây.”
 
“Điện hạ…” Lúc nãy Tuy Tuy trèo cây làm ướt y phục, vì thế dè dặt ngồi ở mép giường, rướn nửa người tới, bày ra dáng vẻ kính cẩn nghe lời, nói: “Điện hạ có… Mệnh lệnh gì…Ưm…”
 
Ngay sau đó, không ngờ Lý Trọng Tuấn lại kề sát vào, hơi thở của chàng lấp kín đôi môi nàng.
 
Gần trong gang tấc.
 
Hơi thở mùi tùng bách nhàn nhàn hòa trộn với mùi vị đắng ngắt của thuốc.
 
Bàn tay lạnh ngắt của chàng bóp chặt cằm nàng, cái mũi cao thẳng chọc lên khuôn mặt nàng, đôi môi lại ấm áp đến bất ngờ.
 
Tuy Tuy giật mình, sợ tới mức quên chớp mắt, đến tận khi Hạ Nương đứng ngoài cửa hét to kéo hồn phách nàng về lại.
 
“Ta mới đi ra ngoài một lát mà ngươi đã lẻn vào đây! Quả nhiên, ngươi… Ngươi còn nói ngươi không đến đây để quyến rũ điện hạ!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui