Kim chá cô

 
Tuy Tuy đột nhiên mở mắt ra.
 
Nàng đột nhiên cảm thấy kích động, như thể có linh cảm, nàng như hiểu ra điều gì đó. Nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ:
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bởi vì tối hôm qua đúng không? Điện hạ tức giận nên muốn bán ta. Về phần những đồ trang sức này, người cũng đã biết, hôm nay Hạ Nương đến cáo trạng chính là vì muốn bán ta!"
 
Trách không được lại có ngày hôm nay.
 
Cũng không có gì ngạc nhiên khi bỗng dưng lại xuất hiện gã sai vặt đó. 
 
Lý Trọng Tuấn đã ngẩng đầu lên, cũng không nhìn nàng, chàng vẫn đang bình tĩnh ngắm nghía bức tranh của mình.
 
Cơ thể Tuy Tuy run rẩy, nước mắt cũng rơi theo rung chuyển của cơ thể: “Nếu điện hạ hận ta, muốn đánh muốn giết tùy ý người, cần gì phải khiến ta sống không bằng chết! Người là Vương gia, là nhi tử của hoàng đế, người có thể giết ta chỉ bằng một lời nói. Không cần phải hao tâm tổn sức làm nhục ta như vậy, ta không phải là con người sao! Cái chốn gọi là kỹ viện kia..."
 
Nàng chưa bao giờ đến ký viện nhưng nàng đã nhìn thấy tỷ tỷ của gánh hát mắc bệnh hoa liễu, khi nàng ta sắp chết, nàng ta đã đến gặp nàng, cơ thể nàng ta đầy những vết lở loét và nàng ta bị chủ gánh hát nhét vào quan tài trước khi nàng ta chết.
 
Tuy Tuy không thể nói tiếp và bật khóc, người hầu sợ rằng nàng có thể làm điều gì đó nên lao tới và nắm lấy vai nàng.
 
Nhìn bức tường trắng như tuyết, nàng uất ức khóc xong muốn tìm đến cái chết nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện ra, so với tìm chết còn bi đát hơn chính là nàng không thể chết...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không chỉ không có người chăm sóc Thúy Kiều mà một khi tin tức truyền ra, Thúy Kiều sẽ biết vì sao nàng chết ở phủ Ngụy Vương, thậm chí nàng ấy sẽ không chịu động đến số tiền mà nàng liều mạng để lại.
 
Cao Lãng không nói lời nào, Hạ Nương nhíu mày nhìn hồi lâu, đột nhiên do dự nói: “Điện hạ… Điện hạ xin nghĩ lại. Nha đầu thối này đáng chết, nhưng Vương phủ chúng ta chẳng qua là mua người mà thôi, chúng ta cũng chưa từng bán người, để cho người khác biết, chẳng phải là sẽ làm trò cười..."
 
Lý Trọng Tuấn không thèm nói chuyện với bà ta, chàng xua tay ra hiệu mọi người đi xuống.
 
Tuy Tuy hoàn toàn tuyệt vọng, dường như nàng đột nhiên trở nên trầm lặng. Nàng ngừng khóc, đôi mắt đào hoa sưng lên, nhìn vẻ mặt Lý Trọng Tuấn không vui không buồn, nàng chợt nở nụ cười: “Nếu điện hạ muốn giải mối hận, ta nghĩ cho người một cách… Bán ta đi thật xa, người có thể thấy gì không? Tại sao người không bán ta cho kỹ viện ở Lương Châu, để mọi người hành hạ ta trước mặt người, muốn gọi bao nhiêu người tùy thích và có thể làm bất cứ điều gì mình muốn..."
 
Ít nhất nàng vẫn còn ở Lương Châu.
 
Có lẽ...Vẫn còn cơ hội liên lạc với Thúy Kiều.
 
Nhưng Lý Trọng Tuấn lại hét lên như mèo bị dẫm phải đuôi: “Ăn nói vớ vẩn!" Chàng tức giận trừng mắt nhìn Tuy Tuy rồi giận chó đánh mèo gọi người ra lệnh kéo nàng xuống.
 
Tuy Tuy choáng váng cắn môi không nói được lời nào cho đến khi bị kéo đến góc cửa, người hầu đang định nhét nàng vào trong xe thì nhìn thấy một tiểu nha đầu chạy dọc hành lang tới đây, chính là Tiểu Ngọc.
 
Tiểu Ngọc gọi "Cô nương" và chạy về phía nàng khóc sướt mướt nhưng bị hai gã sai vặt chặn lại trước mắt nàng và bị đẩy ngã xuống đất.
 
Hạ Nương vẫn đang đuổi theo Tiểu Ngọc đã nháy mắt với gã sai vạt và bảo họ tạm thời buông Tuy Tuy ra. Hai cô nương ôm nhau, Tiểu Ngọc chỉ lo gào khóc, Tuy Tuy cũng rơi nước mắt nhưng khi nàng ghé sát tai nàng ấy, nàng lặng lẽ nói cho nàng ấy biết mình giấu tiền hàng tháng ở đâu.
 
"Mỗi tháng ta có hai quan tiền. Cái này hoàn toàn sạch sẽ. Bây giờ ta không thể tiêu nó. Ta sẽ để lại nó cho muội. Đừng khóc, đừng khóc, nghe ta nói, muội phải tìm ra nó và giấu đi càng sớm càng tốt, nếu không để những người đó biết về nó lại bị họ chiếm lợi.
 
Đây là câu nói duy nhất nàng để lại cho Tiểu Ngọc.
 
Tiễn biệt trong thơ ca có trường đình, đường cổ, thuyền lan, cành liễu.
 
Nhưng Tuy Tuy không hiểu những điều này.
 
Nàng biết rằng nàng có thể giống như những gì Lý Trọng Tuấn nghĩ về nàng, thô tục, phàm tục và tham tiền. Nàng cũng biết chàng hận nàng, hận quá khứ nhơ nhớp của nàng.
 
Cái kết tồi tệ nhất mà nàng có thể nghĩ đến là cái chết.
 
Nhưng nàng không ngờ Lý Trọng Tuấn lại tàn nhẫn như vậy.
 
Khi chia tay, nàng đã khấu đầu trước Hạ Nương. Nữ nhân này đã mắng mỏ nàng là hồ ly tinh trong hai năm, cuối cùng lại là người duy nhất quan tâm đến nàng.
 
Sau đó, nàng bị hai gã sai vặt nhét vào xe ngựa.
 
Người đánh xe là một nam nhân mặc quần đen, trời hơi mưa, hắn ta đội một cái nón, Tuy Tuy cảm thấy có chút quen thuộc, vội vàng lên xe nên nàng không có thời gian nhìn rõ.
 
Mưa càng lúc càng nặng hạt, lách tách đánh vào lòng người.
 
Bánh xe lộc cộc lăn, họ đi một ngày một đêm trong ngày mưa buồn. Tuy Tuy không rơi một giọt nước mắt, dọc đường nàng đang suy nghĩ xem làm thế nào để trốn thoát, khi thấy chiếc xe dừng lại, nàng chỉ nghĩ đó là chỗ của người môi giới và xuống xe, phía trước là một con ngõ nhỏ, một chiếc cổng sơn dầu đen bóng và một khoảng sân nhỏ lát gạch xám với những dây leo xanh tươi quấn quanh giàn nho.
 
Dù nhìn thế nào cũng không giống như nơi ở của người môi giới.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui