"Điện hạ, a a a... Sâu quá..."
"Ừm... Ta không chịu được... Tha cho ta, tha cho Tuy Tuy đi mà..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuy chưa bao giờ cảm thấy việc rên rỉ lại là một công việc khó khăn đến như vậy.
Những chuyện khác thì cũng được thôi nhưng điều kinh khủng nhất chính là nhàm chán.
Nếu như có Lý Trọng Tuấn ở đây, nàng còn có thể nhìn chàng, nhìn chàng giả vờ bày ra bộ dạng lạnh nhạt, nhưng bên dưới lại bừng bừng phấn chấn. Khuôn mặt lạnh như băng nhưng hai vành tai lại đỏ ửng, thật buồn cười.
Nhưng bây giờ Tuy Tuy chỉ có thể nhìn cột giường rên rỉ, thật nhàm chán!
Trên giường chăn ấm đệm êm, ngoài trời còn mưa nhè nhẹ, tiếng mưa xào xạc rơi trên ngọn tre, mỏng manh như một giấc mơ. Tuy Tuy lắng nghe, không chỉ thấy nhàm chán mà còn buồn ngủ.
Tại sao tên nam nhân xấu xa kia còn chưa trở lại!
Trong lòng Tuy Tuy thầm mắng Lý Trọng Tuấn, nhưng nàng cũng biết chàng đang làm chuyện đứng đắn vì vụ án của A Vũ nên nàng đành tự tìm cách lấy lại tinh thần. Nàng chưa từng đọc qua câu chuyện cột tóc lên xà nhà, nhưng đột nhiên trong đầu nàng nảy ra ý tưởng này, nàng quấn tóc mình bằng chiếc khăn lụa, sau đó buộc lên cái móc bằng đồng. Nàng đưa tay giật khẽ, thấy cao thấp vừa đủ, nàng mỉm cười đắc ý.
Cứ như vậy, mỗi lần nàng cúi đầu ngủ gật sẽ bị cơn đau từ búi tóc làm cho tỉnh táo lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ưm… Ưm… A… Thật sự đau quá! Ôi… Điện hạ, xin chàng hãy nhẹ một chút… Điện hạ, Điện hạ…"
Sợ người đứng ngoài cửa sổ không nghe thấy, nàng đỏ mặt hét lớn, một lúc sau đã cảm thấy khát nước. Chén trà được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, nàng đưa tay với lấy, bất chợt nhìn thấy cánh cửa sổ phía sau khép hờ, tấm màn xanh bị thổi bay, giữa ánh trăng sáng nàng nhìn thấy bóng dáng của Lý Trọng Tuấn!
Không biết Lý Trọng Tuấn đã xuất hiện từ lúc nào, chàng đang ngồi bên bậu cửa sổ, một tay đặt trên đầu gối, yên lặng nhìn nàng.
Tuy Tuy nhìn thấy chàng giống như gặp quỷ, vội vàng nhảy lên hét lớn: "Điện…"
Lý Trọng Tuấn vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho nàng im lặng.
Lúc này Tuy Tuy mới nhớ ra, vội vàng đưa tay bịt miệng, ngoan ngoãn đợi Lý Trọng Tuấn đứng dậy đi tới. Một lúc sau, thấy bốn bề yên tĩnh, nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ về từ khi nào? Tại sao không lên tiếng?"
Lý Trọng Tuấn nói chàng vừa mới về, nhưng Tuy Tuy chạm vào góc tay áo của chàng, thấy cũng đã gần khô mà vừa rồi bên ngoài trời đã mưa cả canh giờ. Tuy Tuy suy nghĩ một lúc mới đoán ra được một khả năng,
"Cái gì mà vừa mới trở về, rõ ràng là Điện hạ đã về từ sớm!" Nói xong, khuôn mặt nàng lập tức giật mình biến sắc: "Thế thế thế… Thế vừa rồi chàng còn luôn ở nơi đó, nghe… Nghe…"
Lý Trọng Tuấn cười như không cười, im lặng không nói, giống như đang xem cười nhạo nàng.
Tuy Tuy vội vàng hét lên: "Tại sao Điện lại không nói cho ta biết!"
Lý Trọng Tuấn cười nhạt một tiếng: "Tại ta thấy nàng la hét rất vui vẻ."
Ban đầu Tuy Tuy không cảm thấy xấu hổ, nhưng chính nụ cười này của chàng đã làm cho nàng thẹn quá hóa giận: “Chàng còn cười được sao! Chẳng phải đều là ý hay của chàng à!"
Tuy Tuy đứng dậy, muốn tính sổ với với Lý Trọng Tuấn, nhưng tóc nàng lại bị móc quá mạnh khiến da đầu đau điếng, nàng hét lên, ngã vật xuống giường, ôm đầu đau đớn.
Lý Trọng Tuấn thở dài, giống như đang dỗ dành một tiểu hài tử: “Được rồi, được rồi, nàng không vui là tại ta, tại ta đứng nghe nàng rên rỉ.” Lý Trọng Tuấn cúi người, ung dung châm ngòi thổi lửa: “Ta thấy Khanh Khanh kêu rất êm tai, không đành lòng ngắt quãng cho nên muốn nghe thêm một chút. Nếu nàng khó chịu thì để ta giúp nàng giải tỏa."
Tại sao lúc này Lý Trọng Tuấn vẫn còn gọi nàng là Khanh Khanh, buồn nôn muốn chết! Da gà của Tuy Tuy đều sắp nổi hết lên, nàng vội vàng né tránh Lý Trọng Tuấn.
"Không phiền tới Điện hạ! Hãy tránh xa ta một chút!"
Tuy Tuy điên cuồng dùng tay tháo móc, nhưng càng tháo lại càng hỗn loạn, đầu tóc nàng rối tung lên. Lý Trọng Tuấn lại không hề quan tâm tới tình cảnh của nàng, thay vào đó chàng bắt đầu cởi y phục, tháo kiếm rồi đến cởi thắt lưng.
Tuy Tuy vội vàng hét lên: "Chàng muốn làm gì!"
Lý Trọng Tuấn không thèm nhìn nàng lấy một cái. "Đi ngủ."
Tuy Tuy đỏ mặt như gấc: "Không cho phép... Không được!"
Nhưng Lý Trọng Tuấn đã rút đai thắt lưng như nước chảy mây trôi, sau đó ném xuống đất, tiếp theo bắt đầu cởi áo. Bây giờ đang là mùa hè, cho nên chàng chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, bên dưới là một chiếc quần bằng gấm, mái tóc xoăn dày của chàng được buộc bằng một dải gấm đỏ, hết sức tự nhiên.
Chàng cũng rất ung dung nhàn nhã, dựa người vào bên giường, ngồi đối diện với nàng, lười biếng cười nói: "Ta cũng không vô lý như nàng, giường của ta, nàng muốn ở bao lâu cũng được. Nhưng nếu nàng nhất quyết không chịu rời đi, cũng đừng trách ta làm một số việc với nàng."