Bộ xương cốt bên dưới giếng đã sớm bị phân tán lung tung, Lý Trọng Tuấn bước tới kiểm tra một nửa hộp sọ, sau đó phát hiện xương ức và xương hông cũng nằm cách đó không xa, chàng nhặt miếng xương ức lên xoa xoa mấy cái.
Có một số hạt sáng bóng nằm rải rác giữa xương và đá, Tuy Tuy thấy Lý Trọng Tuấn nhặt một hạt lên xem, nàng định cho chàng xem thứ nàng vừa nhặt được, nhưng đột nhiên nàng thấy mặt chàng thay đổi rõ rệt khi nhìn những hạt đó, dường như có chút hoang mang xen lẫn hoảng sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuy thấp giọng hỏi: "Thứ này rất đáng tiền sao?"
Nàng không chờ mong Lý Trọng Tuấn sẽ đáp lại, nhưng có lẽ do chàng quá khiếp sợ, sau một lúc lâu chàng mới lên tiếng: “Hạt châu này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đây là hạt châu của chuỗi thất bảo, là thứ chỉ có cao tăng ở Thiên Trúc mới được đeo.”
Thiên Trúc? Tuy Tuy đã từng nghe ai đó nói rằng, muốn đi đến Thiên Trúc thì phải băng qua toàn bộ địa phận Hà Tây, sau đó leo qua nhiều ngọn núi đầy tuyết thì mới tới được, vô cùng xa xôi cách trở. Khi nàng còn nhỏ, luôn có các tăng nhân đến làng của nàng để xin nước. Các tăng nhân nói rằng bọn họ muốn đến Thiên Trúc để bái Phật, nhưng đã nhiều năm trôi qua, nàng vẫn không thấy một tăng nhân nào quay trở lại.
"Nói như vậy thì bộ xương này là của hoà thượng Thiên Trúc sao? Vậy tại sao hoà thượng Thiên Trúc lại bị ném xác ở đây?"
Nhìn những mảnh xương tàn dư rải rác trước mặt, Tuy Tuy không khỏi sợ hãi, nàng lặng lẽ mang những hạt châu đang giấu trong tay áo trả về vị trí ban đầu.
Lý Trọng Tuấn không trả lời câu hỏi của nàng, vẻ mặt của chàng luôn luôn nghiêm túc, mà không chỉ có nghiêm túc, nó còn rất đáng sợ. Nếu không phải chàng là cứu tinh của nàng trong giếng cạn thì nàng đã không thèm quan tâm đến chàng rồi.
Tuy Tuy đi theo Lý Trọng Tuấn đến một con đường bí mật, lặng lẽ quay trở lại phòng ngủ. Lúc này Tuy Tuy mới phát hiện y phục của nàng đã hoàn toàn ướt sũng, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Sau khi tắm xong, lúc thu dọn y phục bẩn, nàng mới phát hiện ra trong y phục của nàng vẫn còn một vật khác, đó chính là viên đá nhỏ màu trắng kỳ lạ đầu tiên mà nàng nhìn thấy, nàng tiện tay đặt trong khăn tay cất đi rồi sau đó đã quên không trả lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nghĩ đến vẻ mặt nghiêm trọng của Lý Trọng Tuấn khi nãy, nghĩ rằng có thể chàng sẽ quan tâm đến những chi tiết này, cho nên nàng khoác vội một chiếc áo choàng, nhanh chóng đi đưa vật này cho Lý Trọng Tuấn.
Quả nhiên chàng vẫn chưa ngủ, hình như cũng đã tắm rửa xong, mái tóc buông xõa đã được buộc gọn gàng bằng vải gấm màu trắng. Chàng đang nằm trên chiếc giường rộng rãi, trầm ngâm đọc gì đó. Chiếc rương nhỏ bên cạnh chất đầy sách, bên cạnh có ngọn đèn mờ, một tên sai vặt đang đứng hầu hạ bên cạnh.
"Điện hạ!"
Lý Trọng Tuấn ngẩng đầu nhìn nàng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước, khẽ cau mày không kiên nhẫn. Nhưng chính sự thiếu kiên nhẫn của chàng dưới ánh sáng lờ mờ này đã khiến nàng cảm thấy rất thoải mái trong đêm hè nóng nực.
Tuy Tuy đưa viên đá nhỏ màu trắng đến cho Lý Trọng Tuấn xem.
"Điện hạ nhìn xem, vật này là gì?"
Lý Trọng Tuấn nhặt nó lên, nhìn ngắm một lúc rồi đặt nó trở lại vào lòng bàn tay nàng.
"Nàng có thể giữ nó nếu nàng muốn."
Nghe giọng điệu thản nhiên của Lý Trọng Tuấn, hẳn là Tuy Tuy đã suy nghĩ quá nhiều. Tuy Tuy khẽ ồ một tiếng, sau đó lập tức sững người khi nghe chàng giải thích.
“Có lẽ đó là răng của hắn ta, bị nước rửa trôi nên mới thành ra dạng này.”
Lý Trọng Tuấn còn chưa nói xong, Tuy Tuy đã bị doạ cho hồn xiêu phách lạc, vội vàng hất chiếc răng ra xa, sau đó nhảy lên giường ngồi. Lý Trọng Tuấn càng cau mày chặt hơn, ra lệnh cho nàng: "Mau đi xuống, y phục của nàng như vậy mà dám ngồi lên giường của ta!”
Cái thứ nam nhân tàn nhẫn này! Lúc trước dụ nàng nhảy xuống giếng còn tươi cười vui vẻ, hiện tại lại qua cầu rút ván, không biết phân biệt đúng sai.
Nhưng lúc này Tuy Tuy sợ chết khiếp, không dám chọc giận Lý Trọng Tuấn.
Mỗi lần nhắm mắt lại là trong đầu nàng lại xuất hiện cảnh mình ôm chiếc đầu lâu, sau đó lại nghĩ đến cảnh mang theo theo răng của người chết đi xa như vậy, lại còn gói vào trong váy áo, nhỡ đâu đêm nay ma quỷ quấy phá, nửa đêm đến đòi nàng trả thù.
“Ta tắm rửa sạch sẽ rồi!” Ngoài miệng vẫn tự biện bạch cho mình, nhưng thân thể đã bắt đầu giở trò lưu manh. Nàng ôm đầu gối, nhốt mình ở trong góc giường, suýt chút nữa khóc nấc lên: “Chàng có nói gì ta cũng không đi! Có chết thì ta cũng sẽ chết trên chiếc giường này!”
Lý Trọng Tuấn liếc nàng, sau đó không thèm để ý.
Tuy Tuy xem như Lý Trọng Tuấn đã ngầm đồng ý, nàng nhanh tay rót đầy một tách trà, nở nụ cười rạng rỡ bưng lên cho chàng, sau đó nằm gọn sang một bên, im lặng nhắm mắt.
Không biết đã qua bao lâu, nàng đột nhiên mơ hồ nghe thấy trên đầu mình có tiếng cười khúc khích, sau đó nàng mới ý thức được mình đã ngủ gật, vội vàng lau nước miếng ngẩng đầu lên. Phía trên đầu nàng là Lý Trọng Tuấn đang dựa lưng vào giường, mỉm cười nhìn nàng và nói: "Ta còn tưởng rằng nàng hoảng sợ như vậy thì không thể ngủ nổi, không ngờ rằng nàng vừa đặt lưng xuống đã bắt đầu ngáy. Được rồi, muốn ngủ thì ngủ tiếp đi, ta đi về."
Lý Trọng Tuấn vừa dứt lời, lập tức gọi gã sai vặt tới, sau đó xoay người rời đi.
Tuy Tuy vẫn còn có chút mơ màng, đột nghe thấy hai từ "đi về" của Lý Trọng Tuấn, trong đầu nàng lóe lên hình ảnh đầu lâu trắng xoá, nàng chợt giật mình tỉnh giấc. Tuy Tuy lấy hết can đảm đứng dậy, ôm chầm lấy Lý Trọng Tuấn từ phía sau.