Kim chá cô

 
“Ta không phải…”
 
“Ta biết… Ta biết, ngươi không có ý này… Nhưng ta cũng không có gì khác để báo đáp ngươi. Nối dõi tông đường cũng không nhất thiết phải có tình yêu nam nữ, ngươi đưa tiền cho chủ gánh, vậy ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng là hợp lẽ, trong kịch đều diễn như vậy…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Bạt vẫn cau mày, không biết đang suy nghĩ gì. Tuy Tuy vội nói: “Ta, không phải ta muốn gả cho ngươi. Chỉ là ngươi sắp ra chiến trường, đao kiếm vô tình…”
 
Lời này mang điềm xấu, nàng vội vàng ngừng lại.
 
“Nếu có, ta sẽ thay ngươi nuôi lớn. Hạ Bạt, mẹ ngươi là người Hán, ngươi không có con, bà ở dưới đất cũng sẽ không nhắm mắt được. Nếu không có… Thì chính là ý trời đã định, ta chịu ơn của ngươi, cùng lắm thì kiếp sau báo đáp.”
 
Nàng dừng một chút, sau đó chợt nhớ ra điều gì: “Nếu ngươi đã có người trong lòng thì thôi.”
 
Nhưng Hạ Bạt im lặng một lúc rồi nói với nàng: “Ra đây.”
 
Bên ngoài bậc thềm là ánh trăng đêm hè, đêm lạnh như nước, mơ hồ nghe thấy tiếng ti trúc và sáo văng vẳng từ trong ca phường phía xa xa.
 
“Trước giờ ta không biết rốt cuộc mình là người Hán hay người Hồ.” Hắn ta nhìn mặt trăng, giọng điệu nhẹ nhàng: “Người Hán nghi lễ phức tạp, không thể nào đủ được. Ở Sơ Siết quê hương của a gia* ta, kính bái trước thần mặt trăng là hoàn thành nghi lễ.”
 
* Ông nội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này đến lượt Tuy Tuy ngạc nhiên.
 
Nàng không ngờ rằng Hạ Bạt muốn cưới nàng.
 
Thật ra không cần khách sáo như vậy đâu… Nàng mấp máy môi, song lại không biết nên nói như thế nào, dứt khoát gật nhẹ đầu, ra vẻ học thức quỳ xuống bên cạnh hắn ta.
 
Chiếu theo nghi thức của Sơ Siết thì phải bái ba lần, nhưng lúc bái đến lần thứ hai lại nghe thấy tiếng kèn lệnh và trống hạt* to rõ từ phía xa, át hết tất cả tiếng đàn nhạc.
 
* Trống hạt là một loại trống được sử dụng ở Trung Quốc cổ đại. Nó có hình đồng hồ cát và được chơi bằng hai thanh gỗ. 
 
Tuy Tuy cũng biết đây là lệnh triệu tập khẩn cấp trong quân.
 
Hạ Bạt càng cảnh giác, hắn ta lập tức đứng lên, vội vàng giắt đao ở bên hông.
 
“Ta đi đây.”
 
“Nhưng, nhưng mà…” Cơ hội báo đáp cuối cùng cũng mất, Tuy Tuy cắn răng, nói với Hạ Bạt: “Vậy ta, vậy ta chờ ngươi trở về!”
 
Điều đó gần như là không thể, nàng biết, hắn ta cũng biết.
 
Thế nên Hạ Bạt chỉ cười nhạt, nói: “Được.”
 
Sau đó đầu không ngoảnh lại bước đi.
 
Ngày hôm sau Tuy Tuy cũng rời đi, nàng trở về nông thôn theo lời dặn của hắn ta.
 
Thật ra Hạ Bạt không hiểu rằng một cô nương mười lăm tuổi hoàn toàn không thể nào sống một mình ở nông thôn và tự nuôi sống bản thân. Nàng giúp hắn ta dọn dẹp nhà cửa một phen, sau đó lại trở về Lương Châu. Sợ chủ gánh cũ trả thù, nàng đến huyện lớn phồn hoa hơn.
 
Còn chuyện nàng cứu Thúy Kiều rồi đến nhờ vả tiểu sư thúc lại là một câu chuyện khác. Về sau nàng kiếm được chút tiền, trở về tu sửa mộ phần của mẫu thân hắn ta, sau hai năm không nghe được tin tức về Hạ Bạt, nàng lại bắt đầu đốt vàng mã cho hắn ta.
 
Nàng cho rằng hắn ta đã chết từ lâu rồi.
 
Nàng cho rằng.
 
Tuy Tuy mơ mơ màng màng ngủ trên tấm chăn da cáo, tim đập thình thịch, ngủ không được thoải mái. Chỉ chốc lát sau, nàng không thể nào ngủ tiếp được nữa, trên mặt thoảng qua mùi máu tanh, thật sự rất khó ngửi, hơn nữa còn vừa lạnh vừa nóng.
 
Có thứ gì đó không ngừng cọ vào người nàng, giống như một con chó lớn.
 
Đến khi nàng mở mắt ra, thứ đó đã kéo áo của nàng, đang hôn lên ngực nàng.
 
“A…”
 
Tuy Tuy hét lên, y ngẩng đầu, nàng mới nhìn rõ dáng vẻ của người nọ:
 
Đai gấm trên trán đã thấm đẫm máu tươi từ lâu, búi tóc rối tung thành đuôi ngựa cũng đã vô cùng lộn xộn. Gương mặt tựa ngọc trắng dường như cũng ngấm bùn, vết máu đã đông lại thành màu tím đen, mùi bùn đất, mùi máu, và mùi… Thi thể nồng nặc.
 
“Điện… Điện hạ?” Nàng hít sâu một hơi: “Người trở về khi nào? Sao, sao lại thành ra nông nỗi này? Tình huống thế nào rồi, người của Bảo Tháp tự…”
 
Nàng chưa từng nhìn thấy Lý Trọng Tuấn nhếch nhác như vậy, nhưng chàng lại nở nụ cười tà ác, ảnh lứa trong mắt phản chiếu ánh nến bùng lên, giống như một con sói hoang khát máu: “Chết rồi, sáu ngàn tên yêu tăng và cả ba vạn binh lính tinh nhuệ của Ô Tôn đều chết sạch.”
 
Tuy Tuy nghi ngờ mình nghe lầm: “Ô Tôn!”
 
“Đúng, Ô Tôn. Bọn họ bí mật liên lạc với Tây Vực cầu cứu viện, Ô Tôn Đột Quyết tập hợp năm vạn kỵ binh tấn công trước sau, nếu không thì sao có thể kéo dài đến hôm nay!”
 
Lý Trọng Tuấn oán hận nghiến răng nghiến lợi, sau đó lập tức ghé sát vào mặt nàng, khàn giọng nói: “Ta giết nhiều tặc nhân Ô Tôn như vậy, cũng coi như báo thù thay Tuy Tuy của ta đúng không?”
 
Dứt lời, chàng liền cúi đầu cắn mút đôi môi của nàng.
 
Bẩn chết đi được, sói gì chứ, rõ ràng là chó!
 
Tuy Tuy không kịp phản ứng lại, nàng lập tức bị hơi thở trên người lấn át đến thất điên bát đảo, cố hết sức phản kháng nhưng lại bị hắn đè chặt trên giường gặm nhấm một phen, cũng cọ mặt nàng trở nên vô cùng bẩn thỉu.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui