Nơi đó đã sớm sưng tấy bừng bừng, nặng nề đâm vào hai cái, xuyên qua lớp nội khố mỏng manh thẳng đến hạt đậu đỏ. Tuy Tuy hừ hai tiếng, lại chê trên người chàng bẩn, không ngừng đẩy chàng ra:
"Không muốn, không muốn. Cả người điện hạ đầy máu người chết, khó ngửi quá đi. Ta không thèm đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy ngoài cửa có tiểu binh kêu một tiếng điện hạ.
Lý Trọng Tuấn để cho bọn họ đi vào. Mặc dù cách một tấm bình phong da hổ, không nhìn thấy gì cả, nhưng hai người vẫn cẩn thận mang một chậu nước vào, dè dặt nhỏ giọng mời điện hạ tắm rửa thay y phục.
Chàng lạnh lùng hỏi: "Mấy người kia làm sao vậy?”
Hai tên lính sợ hãi, vội nói: "Bẩm điện hạ, họ bị đánh ba mươi quân trượng. Vẫn còn… Vẫn còn nằm sấp ở bên ngoài, chưa đứng dậy được..."
Đợi bọn họ đi rồi, Tuy Tuy khẽ cười nói: "Uầy, sao bọn họ lại chọc giận điện hạ thế? Vừa đánh thắng trận, chưa khen thưởng, mà bị trách phạt nặng nề, cẩn thận không lại khiến lòng công thần thấy lạnh lẽo.”
Lý Trọng Tuấn xoay người, kéo áo choàng ra, liếc nàng cười lạnh: "Cũng chẳng phải đắc tội ta, chẳng qua là nói nàng eo thon ngực lớn, “chén” chắc chắn ngon lắm.”
“Bọn họ dám!”
Mặt Tuy Tuy biến sắc, lăn người đứng dậy, lại bị Lý Trọng Tuấn ôm vào trong lòng, khiêng lên vai đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bồn tắm lớn bằng gỗ hoàng dương màu bạc, bên trong chứa đầy nước nóng. Lý Trọng Tuấn ném Tuy Tuy vào, rồi dùng một tay lột sạch xiêm y của nàng khiến làn da trơn nhẵn như trứng gà lộ ra. Sau đó chàng lại nhảy vào ngồi lên trên tấm ván của bồn tắm.
Vừa cởi dây đai, vật to lớn kia đã sớm dựng thẳng rồi. Da thịt màu đỏ tía, sạch sẽ xinh đẹp, có thể nhìn thấy rõ ràng những đường gân xanh nổi lên phía trên.
Còn dữ tợn hơn so với trước đây Tuy Tuy đã thấy.
Lý Trọng Tuấn kéo nàng qua, xoa bóp hai bầu sữa trắng: "Đúng vậy, bọn họ dám. Đồ tốt của một mình bản vương, há có thể để cho những tên khốn kiếp đó nghĩ đến? Ai dám thì ta lấy mạng của kẻ đó.”
Giọng điệu buông lỏng, giống như cười mà không phải.
Nhưng khi Lý Trọng Tuấn nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy của chàng có một tia lạnh lùng không tên, sáng hơn cả viên ngọc trai đen trong của hồi môn của nàng.. Dương vật hùng dũng oai vệ giống như một thanh dao thịt, áp sát vào cổ họng của Tuy Tuy, quy đầu tím cương cứng, mắt ngựa phun ra một chút nước bọt, nhưng cũng không làm sự uy dũng của nó yếu đi.
Trong lời nói của chàng tựa như có ẩn chứa ý gì đó.
Tuy Tuy Tuy không khỏi chột dạ.
Chuyện giữa nàng và Hạ Bạt, Lý Trọng Tuấn đã biết được bao nhiêu rồi?
Mãi mãi nàng cũng không hiểu được bụng dạ xấu xa của Lý Trọng Tuấn, lại thông thái, lõi đời nhất, luôn bình tĩnh rất nhanh. Nàng ngước lên, nhìn Lý Trọng Tuấn bằng đôi mắt ngấn nước, rồi nhẹ nhàng đẩy hai tay chàng ra, ôm lấy bầu ngực tròn trịa trắng nõn, ép thịt dồn về phía trước, nhẹ giọng nói:
“Điện hạ nói… Rất đúng.”
Tuy Tuy hiếm khi ngoan ngoãn như thế, Lý Trọng Tuấn hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức nhếch khóe môi, mặc nàng cầm dương vật vuốt lên vuốt xuống.
Côn thịt dữ tợn kẹp giữa da thịt mềm mại trắng như tuyết, ngực của nàng không tính là lớn, chẳng qua là kẹp chặt lấy, thỉnh thoảng còn muốn mở ra trượt xuống. Nẩy lên cái cằm nhỏ của Tuy Tuy, làn da trắng tuyết trở nên đỏ tươi.
Tuy Tuy tủi vô cùng, lại không dám oán giận, chỉ có thể chau mày hết lần này đến lần khác kẹp chặt dương vật.
Nàng thật tình không biết dáng vẻ vụng về này của mình đã chạm vào trái tim Lý Trọng Tuấn.
Có lẽ vì nam nhân trước kia chưa từng làm như vậy với nàng, cũng có lẽ chàng là người đầu tiên. Lý Trọng Tuấn ngày càng không thể kiềm chế bản thân, sự phấn khích kích động này giống như cắn trúng xuân dược. Bản lĩnh vô dụng này của Tuy Tuy chẳng cần dùng bao nhiêu sức lực đã bắn đầy người nàng, tinh chất màu trắng nhỏ giọt trên bộ ngực trắng nõn, tí tách ướt đẫm.
Tuy Tuy quan sát Lý Trọng Tuấn, thấy vẻ mặt chàng đã thả lỏng hơn rất nhiều, dáng vẻ hưởng thụ, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay lại thuận lợi như vậy sao?
Nàng âm thầm cảm thấy may mắn, cúi đầu múc nước rửa sạch. Nghĩ đến mấy ngày vừa qua không được ngủ ngon, hôm nay chắc chắn ngủ rất thoải mái, lại không ngờ bị Lý Trọng Tuấn vớt lên, ôm ở trên đùi.
Dưới mông có thứ gì đó vừa nóng vừa cứng, mới đầu nàng còn chưa kịp phản ứng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai viên tròn tròn sưng đỏ tím nằm ngay cặp mông trắng như tuyết của mình. Chân nàng hơi tách ra, gậy thịt lập tức cương lên, đâm thẳng vào âm hộ của nàng.
Lý Trọng Tuấn ưỡn thẳng lưng, Tuy Tuy trơ mắt nhìn huyệt thịt của mình bị đẩy ra, khó khăn nuốt lấy nửa quy đầu tròn trịa, khẽ vang vài tiếng “phập”.
Muốn chết, muốn chết mà.
Nhanh như vậy mà chàng đã cứng rắn rồi sao?