Tuy Tuy nói miệng lưỡi khô khốc, rất nhanh đã uống hết trà, Vương phi thấy thế thì phân phó nha hoàn nói:
"Mang một chén nhân sâm liên hoa lộ ta thường ăn đến đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuy suy đoán là cho nàng.
Vương phi nương nương tuy rằng dịu dàng, nhưng Tuy Tuy vẫn rất cảnh giác, không dám tùy tiện ăn đồ ở đây. Nàng đang nghĩ nên cảm ơn thế nào thì thấy hạ nhân bưng chén đến, Vương phi nhận lấy ăn một ngụm trước, sau đó mới nói:
"Hơi nhạt một chút, ta ăn không quen, thưởng cho Tuy cô nương thấm giọng đi."
Tất nhiên là làm cho mọi người xem, biểu hiện chén nhân sâm này không có độc.
Vương phi thẳng thắn thành thật như vậy, Tuy Tuy ngược lại có chút ngượng ngùng, liếc trộm Hạ Nương, thấy Hạ Nương cũng không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy hành lễ, sau đó hai tay nhận lấy rồi chậm rãi uống hết.
Nàng cũng không nếm được rốt cuộc trong đó có hoa sen hay không, có nhân sâm hay không, chỉ cảm thấy ngọt ngào, còn rất ngon.
Trước khi đi Vương phi còn tặng cho nàng rất nhiều lễ vật, ngoại trừ hai cây trâm ngọc, còn dùng hộp gấm đựng mấy hộp quế nhân sâm, Xuyên Bối Ích Mẫu, nói thấy Tuy Tuy cũng giống như nàng ấy, quá gầy, cho nên đem thuốc bổ mình thường ăn thưởng cho nàng một ít.
Tuy Tuy như được tắm gió xuân, nhưng vẫn có chút lo lắng đề phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Trọng Tuấn để chính thê cô độc trên giường hỉ đêm thành thân mà chạy đến trên giường hồ ly tinh như nàng, nếu Vương phi biết, nghiền nát nàng thành tro bụi cũng là chuyện có thể tha thứ. Hạ Nương cũng nghĩ như vậy, cả đêm đều đến phòng Tuy Tuy xem xét vài lần, sợ nàng chết vào lúc Lý Trọng Tuấn không ở nhà, tất cả hạ nhân đều sẽ gặp xui xẻo.
Lần cuối cùng, nàng còn gặp Lý Trọng Tuấn.
Đó đã là lúc đêm đã khuya, Tuy Tuy đã ngủ mất rồi.
Từ khi trở về từ chỗ Vương phi, nàng cũng không cảm giác có gì khó chịu, chỉ là trên người khô khan, hai má nóng nực, qua chẩn đoán của nàng, chắc là đang bốc hỏa, vì thế uống chút trà thảo dược rồi nghỉ ngơi.
Hạ Nương lần này vén rèm thò đầu dò xét, chỉ thấy trên giường có một cục chăn độn lên, là Tuy Tuy bọc toàn bộ cơ thể mình trong chăn. Còn Lý Trọng Tuấn thì không biết trở về từ khi nào, đang đứng ở bên cạnh giường, nương theo ánh trăng khom lưng nhìn nàng.
Chàng nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn ra cửa, nhìn về phía Hạ Nương rồi ra hiệu im lặng, đi qua nhỏ giọng nói: "Sao hôm nay lại ngủ sớm như vậy?"
Hạ nương cũng không rõ, mới định bẩm báo chuyện Vương phi cho mời nàng, chợt nghe tiếng động vang lên trong phòng.
Lý Trọng Tuấn cũng không để ý đến Hạ Nương nữa, ra hiệu đuổi bà ta đi rồi xoay người trở về bên giường, thấy chăn của Tuy Tuy bị vén lên, nhưng vẫn ngủ say.
Một cánh tay trắng như tuyết đặt trên gối lụa đỏ, đeo trâm cài vàng, xoay người, hai má đè lên trâm cài vàng, mái tóc đen tán loạn che đi khuôn mặt đỏ bừng, cau mày, không thoải mái kêu lên.
"Ngốc chết đi được." Lý Trọng Tuấn cười khẽ, kéo tay nàng ra.
Không ngờ Tuy Tuy lại lẩm bẩm, cũng không biết nói cái gì, sau đó, dứt khoát đá rơi chăn.
Nàng không mặc quần.
Hai chân thẳng tắp trắng nằm ở một chỗ, một bắp chân chậm rãi cọ cọ đầu gối của chân còn lại. Trước ngực quấn thắt lưng chính, cũng phập phồng không bình thường.
Nửa năm qua nỗi vui giường chiếu Lý Trọng Tuấn cũng không phải là vui không, lúc này chàng nhướng mày một cái, rút quạt tách đầu gối của nàng ra, chỉ thấy nhụy hoa mai hồng giữa vỏ sò thoắt ẩn thoát hiện, như hải đường xinh đẹp trong tháng tư.
Hải đường trải qua cơn mưa, ướt đẫm, ướt đến lấp lánh trong suốt.
Thậm chí còn làm ướt giường dưới thân.
Chàng dừng lại, lập tức nhận thấy không thích hợp, ép hết khí đan điền xuống, nhất thời thắt lưng cũng không thẳng lên nổi. Nhưng có người không biết tốt xấu gì, cảm thấy không thoải mái, người còn chưa tỉnh lại hoàn toàn đã duỗi tay ra sờ lung tung.
Ngón tay như gọt hành lá lắc lư giữa nhụy hoa, tay cọ vào dính một lớp mật, đầu ngón tay đều ướt đẫm, vừa xoa vừa muốn đưa vào trong.
Lý Trọng Tuấn không thể nhịn được nữa, một tay túm lấy cổ tay nàng.
Tuy Tuy bị kéo tỉnh lại, kêu một tiếng: "Ô... Ây da!"
Mở mắt ra, đã thấy sắc mặt Lý Trọng Tuấn không tốt.
Chàng có chút nghiến răng nghiến lợi, mặt còn có chút đỏ, sao lại giống nhau như đúc trong mộng... Tuy Tuy mê muội trừng mắt, nhất thời không phân biệt được thực tại và trong mơ, đáng thương nhỏ giọng nói: "Còn tới à..."
Lời này không đầu không đuôi nhưng Lý Trọng Tuấn lại nghe hiểu.
Chàng ồ một tiếng, trên mặt bỗng nhiên có chút hứng thú, cúi người nói: "Xem ra, có người mơ một giấc mơ rất đẹp, hửm?"
Tuy Tuy nghiêng đầu, nhìn xuống gối, chỉ thấy hai chân mình mở rộng, phần dưới trần truồng, đầu ngón tay còn dính lớp nước trong suốt lấp lánh, mặt nàng đỏ lên.
Nàng giãy dụa muốn rút cổ tay về nhưng lại bị Lý Trọng Tuấn cắn chặt đầu ngón tay, đầu ngón tay vừa ngứa vừa đau giữa môi và răng chàng, Tuy Tuy oán hận nói: "Điện hạ, điện hạ người... Lưu manh!"
"Ta?" Có người không chú ý mở rộng cửa, còn oán ta không mời mà đến sao." Chàng nói gì vậy chứ, Tuy Tuy nghe không hiểu câu nào hết, đành phải không ngừng trốn về phía sau, Lý Trọng Tuấn lại quỳ gối trên giường đuổi theo, cho đến khi ép nàng đến bên cạnh can can, không có đường lùi, mới dụ dỗ nói:
"Nói đi, vừa rồi ở trong mơ, 'Tới' với ta thế nào?"