Tuy Tuy thấy Hạ Bạt, hắn ta và mấy người ăn mặc như võ quan đi tới, ai cũng đều mặc áo đen, tay áo hẹp.
Chắc chắn hắn ta cũng nhìn thấy nàng, hơn nữa vừa tiến vào đã nhìn thấy nàng, còn giật mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng hắn ta đã nhanh chóng nhìn về phía nơi khác.
Tuy Tuy chào hỏi với hắn ta không thành, đành buồn bực uống rượu.
Loại người có chức quan như vậy, đến quán rượu chính là đại gia, bọn họ khí thế ngút trời ngồi xuống gọi tiểu nhị mang rượu ngon lên, còn vừa hay chọn ở cái bàn dài này của nàng, đẩy Tuy Tuy và mấy người khách khác sang một bên.
A Thành đã bị nàng đuổi đi mua nước mận ở cách hai con phố uốn rồi, Tuy Tuy đành phải chịu thiệt thòi, di chuyển đến một góc nhỏ. Nhưng thịt dê lạnh của nàng, bánh bông của nàng, bầu đồng đựng rượu, đều còn đặt trên bàn, có một tiểu võ quan nhìn thấy, thế nhưng không chút khách sáo cầm lên rót cho mình một chén.
"A, đó là rượu của ta!"
Tuy Tuy không nhịn được nữa, đứng lên, võ quan kia vốn hống hách liếc nàng một cái, nhìn ra nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân mặc nam bào, bỗng nhiên cười châm biếm, khinh miệt nói: "Ngươi? Ngươi nói rượu này là của ngươi à?"
"Sao vậy, không được sao."
"Rượu mạnh ủ gạo nếp này, ngươi có thể uống một chén, tiểu gia sẽ trả tiền rượu hôm nay cho ngươi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Luận uống rượu, nàng thật đúng là chưa từng sợ ai. Tuy Tuy thấy hôm nay có người dâng tới cửa tính tiền hộ nàng thì hưng phấn nói: "Quân tử một lời tứ mã nan truy, ngươi chờ đó!"
Bình rượu đồng bị người xem náo nhiệt đưa tới trước mặt nàng, lúc sắp tới lại bỗng nhiên bị cướp đi. Nam nhân kia đoạt lấy, mặt không đổi sắc ngửa đầu uống sạch. Rượu mạnh như thế, đầy một bình, cho dù là nam tử, tửu lượng hào hùng này cũng giành được vô số tiếng khen ngợi.
Dĩ nhiên là Hạ Bạt.
"Hạ Bạt!" Tuy Tuy thấy đồ mình bị cướp đi nên tức chết, nhịn không được ấn xuống bàn thấp giọng nói: "Nếu ngươi muốn uống ta mời ngươi, đừng làm chậm trễ chuyện tốt của ta!"
Những võ sĩ kia nói: "Ồ? Các người quen nhau?"
Tuy Tuy mím môi, đang không biết mở miệng như thế nào. Hạ Bạt Dừng lại một chút, sau đó bình tĩnh nói với nàng:
"Thứ cho mắt ta kém, không biết công tử đã gặp ta ở nơi nào."
Tuy Tuy ngẩn ra, khí thế tan đi hơn phân nửa, không nên lời. Tiểu võ quan vừa rồi thì lại cười to: "Công tử? Hạ Bạt, đôi mắt diều hâu của ngươi không nhìn ra à, nàng ta đâu phải là công tử..."
Lời còn chưa nói xong, đã chợt nghe thấy một tràng tiếng vó ngựa ngoài cửa sổ, xẹt qua như gió mạnh, nặng nề đạp qua phiến đá xanh, chấn động sàn nhà khẽ lắc lư. Mọi người vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy một con ngựa đen nhanh như gió, cuốn đất đi.
Cưỡi ngựa náo loạn chợ, bị bắt vào huyện quán là muốn sẽ bị đánh.
Ai dám to gan như vậy!
Tuy Tuy vốn không thấy rõ, nàng nghe những võ quan kia thấp giọng bàn tán: "Là Lục Hoàng tử sao?"
"Hiện giờ ngoại trừ hắn ta, ai còn dám đắc ý như vậy!"
"Cũng đúng. Rốt cuộc cũng là người sắp làm Thái tử."
Có người nhát gan, vội vàng nói: "Này! Lời này đừng nói lung tung!"
Cũng có người lớn gan, uống hai chén rượu, uống đến mặt đỏ cả lên mà nói lung tung, hắn ta nhỏ giọng cười: "Trước đây Thôi Trung Thư đã tấu lên bệ hạ, hiện giờ Trường An còn ai không biết! Vương gia không được coi trọng nữa, nhi tử Tiêu Hiền phi này dù bất tài, cũng coi như có quan hệ họ hàng với Thôi Lư. Chẳng lẽ thật sự muốn chọn Cửu Vương – nhi tử của một cung nữ, cho dù là giết tặc vương, bắt phản loạn, đó cũng là chuyện cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp, huống chi hiện tại hắn ta là con rể Dương gia, Dương gia kia bất hòa với Thôi Lư cũng không phải ngày một ngày hai ... Ây da, ai bóp ta!"
Toàn trường An đều biết hết, Tuy Tuy ngủ với Lý Trọng Tuấn hằng ngày, mà lại không biết gì hết.
Nàng không còn tâm trạng uống rượu, yên lặng nằm sấp trên bệ cửa sổ.
Trên con phố rộng lớn người qua lại đông đúc, nàng nhìn Phàn lâu đối diện giống như cách rất xa, từng chuỗi đèn lồng huy hoàng nhẹ nhàng đung đưa theo gió, giống như biển sao chìm nổi trong đêm khuya.
Lý Trọng Tuấn hiện tại đang uống rượu ở bên trong, nàng vừa mới nhìn thấy, hắn cưỡi ngựa, thay áo bào tím, tay áo hẹp, ngồi cùng với mấy công tử khác.
Chàng không làm thái tử, vậy thật tốt quá.
Tuy Tuy không hiểu những chuyện giết người không thấy máu trên triều đình kia, nhưng từng nghe nói qua cái chết thảm của cựu thái tử. Nàng cũng không gặp xui xẻo theo chàng.
Nhưng khi nàng nghe nói Dương gia và Thôi Lư bất hòa, nàng vẫn rất khiếp sợ. Nàng cho rằng giữa ngũ tính thất vọng rất thân nhau, hẳn là cùng vinh cùng nhục, không nghĩ tới bọn họ cũng không vững chắc như một khối sắt thép.
Tuy Tuy vừa nghĩ đến Dương gia, vừa nghĩ đến Lý Trọng Tuấn, kết quả sau một khắc thì đột nhiên nghe tiếng phá vỡ một tấm màn cửa sổ trên lầu hai, từ đó truyền ra âm thanh ồn ào giống như là thứ gì đó ngã xuống, ngay sau đó, rất nhiều nam nữ mặc y phục đẹp đẽ chạy ra kêu lên: "Hay lắm, đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!"
Đánh nhau... Đánh nhau... Đánh nhau rồi!
Quán rượu có đánh nhau là chuyện thường thấy, Phàn lâu chính là nơi đến của người đàng hoàng, chưa từng nghe nói đánh nhau. Bọn họ vừa la hét, cả con phố sực sôi lên, giọng đập cửa sổ vang lên không dứt bên tai, tất cả mọi người thò người ra xem, người đi đường cũng dừng chân quan sát, nhanh chóng vây kín đoạn đường này đến nước chảy không thông.