Tuy Tuy không muốn tham gia vào náo nhiệt này, nhưng nàng rất nhanh đã nghe thấy người bên ngoài ồn ào nói: "Là Ngụy vương! Là Ngụy vương đánh nhau với Dương tướng quân!"
Sau một thời gian ngắn ngạc nhiên, ngay lập tức gây ra một sự xáo trộn:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Dương tướng quân? Dương tướng quân nào?"
"Làm gì còn có Dương tướng quân thứ hai nữa, đương nhiên là nhị công tử Dương công phủ, ca ca của Ngụy Vương phi nương nương!"
"Hả? Bọn họ không phải lang cữu sao..."
Có một công tử trắng trẻo mập mạp được nô bộc khiêng ra, mồ hôi đầm đìa, giống như mới hấp ra, mặt mày trắng bệch.
Hắn ta thở hổn hển một hơi, xen vào lẩm bẩm nói: "Mù à! Ngụy vương và Vương phi bất hòa, đều đã thành chuyện cười ở Trường An rồi, chẳng lẽ người nhà mẹ đẻ nuốt cục tức này xuống được! Ta tận mắt nhìn thấy, Ngụy vương điện hạ bọn họ định đi, lại thấy Dương tướng quân đến, Dương tướng quân tự mình rót một chén rượu uống, nói muốn mượn nói chuyện riêng với Ngụy vương điện hạ. Điện hạ không để ý tới hắn ta, chỉ đi qua đó vỗ vỗ hắn ta rồi nói cái gì đó... "
"Ngài ấy đã nói gì? Trương Ngũ gia, người nói kỹ hơn xem!"
Trương Ngũ Lang bị mọi người chú ý thì không khỏi dương dương đắc ý, hắn ta lại nói: "Vậy ta cũng không biết, e là đã nói Ngụy Vương phi không tốt! Dù sao Dương tướng quân lập tức đổi tay đẩy Ngụy vương một cái, tính tình của Ngụy vương... Hai người lao vào đánh nhau..."
"Ghê thế, sau đó thì sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sau đó... Ta ra ngoài rồi! Ngụy vương và Dương tướng quân mới tàn sát oanh liệt, làm sao có thể chọc vào được! Lỡ như nhất thời nổi hứng động dao, ta ở bên cạnh để tìm chết sao!"
Người giàu có từ trước đến nay đều tiếc mạng, không chịu nổi có người thích xem náo nhiệt. Ví dụ như Tuy Tuy, vừa nghe đã vui vẻ.
Lý Trọng Tuấn bị đánh?
Còn có chuyện tốt vậy sao!
Hơn nữa còn là ca ca Vương phi đánh chàng, quá hả giận! Có thể để cho nàng xem một lần, cho bao nhiêu bánh vàng cũng không đổi.
Tuy Tuy nhất thời giống như được bơm máu gà, vén áo choàng chạy ra ngoài, thừa dịp loạn chen vào Phàn lâu xem náo nhiệt, sợ máu Lý Trọng Tuấn không bắn được trên người mình.
Bên ngoài đã loạn thành một nồi cháo, nàng chen chúc trong đám người, giày bị giẫm đạp nhiều lần không nói, trước ngực vốn đã buộc ngực, lúc này càng không thở nổi.
"Xin lỗi, xin lỗi, ta là người hầu của Ngụy vương phủ! Ta đến tìm gia của bọn ta! Nhường đường một chút, làm phiền nhường đường một chút."
Chờ nàng chen chúc qua những nam tử cao lớn kia xông vào góc cầu thang, người đều sắp mất đi nửa cái mạng. Ngũ tính đích tử đánh nhau với hoàng tử, ngoại trừ hoàng đế ra thì không ai dám ra can ngăn, tất cả mọi người chen chúc ở đầu cầu thang nhìn trộm, Tuy Tuy cũng nằm sấp ở cầu thang ngửa đầu nhìn, nhưng không khỏi thất vọng.
Sảnh đường trên lầu hai đã loạn thành một mớ hỗn độn.
Bình sứ đứng, bình phong sơn đen, đều đập đến nát bấy, nước canh hắt đầy đất, mặt đất đầy dấu chân lầy lội.
Trong sảnh có một nam nhân mặc tử bào, đây không phải là Lý Trọng Tuấn sao.
Chỉ là tóc chàng hơi lòa xòa, mấy sợi tóc dài rơi trước trán, không giống hoàng tử, ngược lại giống như một du hiệp. Đạp một cái ghế dài lật xuống, tay cầm một thanh trường kiếm chưa rút ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào cổ họng nam nhân trên mặt đất.
Xem ra, trận đấu này đã phân ra thắng bại.
Thật không may, vẫn là Lý Trọng Tuấn thắng.
... Ồ, thật chán.
Tuy Tuy thở dài, đang định chuồn đi, Lý Trọng Tuấn dường như nhận ra ánh mắt của nàng, lại ngẩng đầu nhìn về phía này một cái.
Đèn bị đập vỡ hơn một nửa, họ nhìn nhau trong đêm mờ nhạt.
Chàng nghiến răng nghiến lợi, một bộ dạng tàn nhẫn, đôi mắt dài đen dày sáng như lưỡi dao mỏng sắc bén lóe sáng, phút chốc đã đóng đinh vào trong lòng Tuy Tuy.
Bỗng nhiên nàng sợ hãi trong lòng, cứ như là chột dạ mà không hoàn toàn là chột dạ, thầm nghĩ muốn nhanh chóng chạy trốn nơi này. Xoay người chui trở lại trong đám người, không nghĩ tới đi ra ngoài còn khó hơn tiến vào, nàng đâm sầm vào đám người như ruồi không đầu, còn làm cho dây buộc tóc rơi xuống.
Đôi mắt hồ ly nũng nịu của nàng, giả làm nam nhân vốn đã không giống, lúc này mái tóc dài dày xõa xuống, khí nóng trên người người xung quanh xuyên thấu qua áo choàng bồng bềnh bay lên cao, ngột ngạt đến mức hai má nàng hồng hồng, môi cũng hồng hồng, bị nam nhân nhìn thấy tựa như cừu non bị ném vào trong bầy sói, không chỉ chen chúc chật chội hơn mà còn nhân cơ hội sờ lên người nàng.
Tuy Tuy vô cùng hối hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không dám cao giọng kêu to, chỉ có thể ôm bả vai xông ra ngoài.
Trong hỗn loạn, bỗng nhiên có người kéo cánh tay nàng lên, Tuy Tuy hoảng sợ, thật muốn kêu lên, nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy lại là góc nghiêng cao ngất của Hạ Bạt.
Hắn ta rũ mắt xuống, dường như đang nhìn nàng, lại giống như không nhìn thấy nàng.
Là hắn, một lần nữa lại là Hạ Bạt cứu nàng.
Trái tim Tuy Tuy tràn đầy cảm kích, bỗng nhiên an tâm lại.
Hạ Bạt cao như vậy, cường tráng như vậy, trời sinh có một gương mặt nghiêm nghị, mũi cao hơn cả núi, ánh mắt còn sâu hơn Ô Giang, trong thời khắc hỗn độn này, công tử kiêu ngạo nhất cũng không dám so đo với hắn ta, gần như không cần tốn sức đã thuận lợi che cho Tuy Tuy chen ra khỏi đám người.
Đi ra Phàn lâu, Hạ Bạt lập tức buông tay ra, trong nháy mắt ngắn ngủi, vẫn bị Lý Trọng Tuấn bên cửa sổ trên lầu nhìn thấy.
Mà chính là khoảnh khắc ngắn ngủi này, lại bị Dương Nhị Lang nắm chặt thời cơ, túm lấy vỏ kiếm trước mắt nhảy dựng lên, vung một quyền qua hai má chàng.
Phàn lâu trong chợt truyền ra một tràng tiếng kêu.
Tuy Tuy đang dựa vào cây cổ thụ bên đường thở dốc, mờ mịt quay đầu nhìn lại, cũng không nhìn ra manh mối gì. Nàng đành phải quay đầu lại, cười rạng rỡ với bóng dáng cao lớn dưới bóng cây:
"Cám ơn ngươi, Hạ Bạt."