Hạ Bạt chỉ đưa Tuy Tuy đến đầu ngõ phường Thái Bình.
Nơi đó cách Ngụy vương phủ không xa, là chỗ ở Lý Trọng Tuấn sắp xếp cho Thúy Kiều và A Vũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuy nghĩ, tuy rằng bị Lý Trọng Tuấn bắt được, nhưng khó có được một lần đi ra ngoài, vẫn nên đi thăm Thúy Kiều. Bằng không nếu chàng đến tìm nàng gây phiền phức cho nàng thì không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài.
Lề mề đến giờ giới nghiêm, Tuy Tuy mới trở lại Ngụy vương phủ, mua chuộc Trương nương ở góc cửa lẻn về viện của mình, lúc đi lên hành lang xa xa thấy trong viện Lý Trọng Tuấn đã tắt đèn, e là hắn không phải còn chưa trở về mà là đã ngủ, lúc này mới thoáng yên tâm.
Tội lỗi của ngày mai thì ngày mai chịu phạt, hôm nay nàng ngủ một giấc ngon trước.
Tuy Tuy ngáp một cái, đi khẽ khàng vào viện, nhưng phát hiện trong tiểu viện không có một ai. Trước đây, Tiểu Ngọc đều ngồi trên bậc thềm chờ nàng.
"Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc?"
Nàng buồn bực đi vào trong sương phòng, không thấy Tiểu Ngọc, nhưng lại thấy quỷ.
Trong phòng không thắp sáng một ngọn đèn nào, Lý Trọng Tuấn ngồi chễm chệ trước giường của nàng, gác chân lên, ánh trăng bạc trắng phản chiếu áo choàng trắng bạc của chàng, hết sức lạnh lẽo, nhưng mặt trăng có lạnh đến đâu, cũng không lạnh được bằng ánh mắt của chàng.
"Tiểu Ngọc, á... Điện..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chàng thẳng thừng ném cho nàng hai chữ: "Quỳ xuống."
Tuy Tuy đã rất lâu không quỳ xuống trước mặt Lý Trọng Tuấn, nàng hoảng sợ, nhưng cũng không dám làm trái, đành phải tuân theo.
Cái quỳ này không quan trọng, ngược lại làm cho nàng thấy rõ hai má Lý Trọng Tuấn... Tuy rằng đã rửa mặt chải đầu thay y phục, khóe miệng lại có thêm một cục bầm tím vô cùng rõ ràng.
Không phải chàng đã đánh thắng Dương tướng quân sao, cái này là bị ai đánh...
Tuy Tuy đang cảm thán Lý Trọng Tuấn thật khiến người ta hận, chàng bỗng nhiên mở miệng, làm nàng giật mình hoàn hồn lại.
Chàng nói: "Tối nay nàng đã đi đâu?"
"Điện... Điện hạ đều đã thấy rồi, A Thành dẫn ta đi thăm Thúy Kiều, giữa chừng thì đụng phải điện hạ." Tuy Tuy vội vàng bổ sung: "Là ta ép hắn ta! Ta lừa hắn ta, nói điện hạ đồng ý..."
Lý Trọng Tuấn cười lạnh: "Ta biết, hắn ta mới vì thế mà ăn hai mươi gậy."
"Hả? Dựa vào cái gì? Là ta đã ép hắn ta mà!"
Chàng nhướng mày: "Thế nên là nàng cũng muốn ăn gậy?"
Tuy Tuy lập tức tập trung. Người thức thời là tuấn kiệt, đêm nay Lý Trọng Tuấn không bình thường, nàng vội vàng thay đổi sách lược, quỳ xuống vài bước nằm xuống đầu gối chàng, hì hì cười nói: "Không dám không dám... Điện hạ khoan dung, tha cho ta lần này đi, sau này ta sẽ không dám nữa. Hơn nữa, thật ra hôm nay ta không phát hiện, không nhìn thấy gì hết... Không đúng không đúng, là không nhìn thấy đoạn trước, lúc ta vừa đi vào đã nhìn thấy điện hạ vung đao đạp lên người Dương tướng quân, cảnh đó gọi là anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, khí vũ... Khí vũ..."
Khí vũ gì nữa quên rồi.
Bình thường Tuy Tuy không dùng được từ ngữ phức tạp như vậy, đành phải nói: "Dù sao cũng chính là hiệp khách giống như Thuyết Thư tiên sinh nói, cái gì mà hiệp sĩ ngũ nghĩa, thiếu niên anh hùng..."
Nhưng Lý Trọng Tuấn chỉ dùng mí mắt mỏng manh kia, âm u nhìn nàng. Tuy Tuy rất sợ chàng như vậy, nhanh chóng giả vờ không nổi nữa.
Nàng cúi đầu nhưng lại bị chàng nhẹ nhàng nâng hàm lên.
Giọng của chàng nhẹ nhàng một cách bất ngờ, làm cho Tuy Tuy rùng mình.
"Vậy hắn ta, hắn ta đã làm gì, hửm?"
"Hắn ta? A Thành? Thúy Kiều? A Vũ?" Tuy Tuy sửng sốt một hồi lâu, mới cẩn thận nói: "Điện hạ là hỏi. Hạ Bạt?"
Sao Lý Trọng Tuấn lại nhìn thấy Hạ Bạt chứ? Tuy Tuy không hiểu, nhưng thấy chàng không nói gì thì biết nàng đã đoán đúng, lập tức nói: "Bọn ta chỉ là vô tình gặp nhau thôi, ở quán rượu đối diện Phàn Lâu, Hạ Bạt đi cùng một đám người đến, bọn họ đều có thể làm chứng!"
Chàng cười như không cười: "Hắn đối xử với nàng, không giống như không nhớ rõ dáng vẻ của nàng."