“Dâm… Dâm phụ thì sao? Ta là dâm phụ, điện hạ đang “làm” dâm phụ thì gọi là gì, vẫn là quân tử hay sao!”
Nàng càng nhấp điên cuồng, tóc tai tán loạn, mái tóc đen dày rơi xuống. Nàng hất tóc ra sau cổ, thuận tay cầm lấy bầu vú của mình đưa đến gần môi chàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chàng liếm láp đến ướt đẫm, rồi lại ngậm lấy núm vú. Nàng dự cảm cơn cực khoái sắp tới rồi, cũng muốn chàng sớm tước vũ khí đầu hàng, vì thế vừa rên rỉ vừa kêu đau, thầm dùng sức kẹp chặt dương vật của chàng, lại khiêu khích mà xoa nắn túi dái.
Lý Trọng Tuấn không ngăn cản cũng không tức giận, cứ như vậy mặc nàng làm gì thì làm. Tuy Tuy cũng không rảnh để ý, chợt nghe thấy từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân vụn vặt.
Mới đầu nàng chưa nghe rõ, đợi đến khi người đó đi đến bên cửa sổ thì nàng mới bừng tỉnh vội nói: “Có… Có người!”
Đâu chỉ có người, nàng còn nghe thấy tiếng của thị nữ ngoài mành: “Xin nương nương dừng bước, điện hạ mời nương nương tới đây, nói là có việc muốn thương nghị với nương nương.”
Giọng nói nhẹ nhàng kia như là hạt châu trong nước, tuy rằng thấp kém, lại từng chữ rõ ràng lọt vào tai.
Là Vương phi?
Tuy Tuy hốt hoảng lập tức nhìn về phía Lý Trọng Tuấn, lại thấy chàng nhếch môi, cười lạnh nhìn nàng.
Nàng vội vàng nói: “Điện hạ… Người… Người làm vậy là có ý gì!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài cửa có người, những từ ngữ dâm đãng nàng vừa thốt ra, chỉ sợ đã sớm bị bọn họ nghe hết. Còn Vương phi nương nương thì sao, nàng ấy cũng nghe thấy rồi ư?
Nàng muộn màng nhận ra, không rõ dụng ý của Lý Trọng Tuấn nhưng biết rằng bản thân đã rơi vào bẫy của chàng. Nàng theo bản năng muốn chạy trốn, chống người dậy muốn buông dương vật ra.
Trên túi trứng lớn mới hiện ra một đoạn dương vật đỏ tím, lập tức lại bị chặn trở về.
“A!”
Dương vật cắm sâu vào, quy đầu đụng phải tầng thịt mềm dày đặc, Tuy Tuy cố gắng kiềm chế không kêu ra tiếng nhưng Lý Trọng Tuấn lại thay đổi tình thế, đè nàng xuống giường.
“Chàng muốn… Chàng muốn làm gì, a…”
Nhưng rất nhanh chất vấn của nàng đã biến thành mây khói theo một cái thọc sâu.
Tình thế bỗng nhiên nghịch chuyển, Lý Trọng Tuấn như là một con sư tử bỗng nhiên thức tỉnh, ưỡn dương vật hoành hành. Không nói một lời, chỉ có tàn nhẫn ra vào. Nhiều lần quy đầu chọc đến tử cung làm nàng sắp đạt cực khoái nhưng chàng càng tàn nhẫn chọc sâu hơn.
“A a a a… Không, không được…”
“Không được? Dâm phụ có gì mà không được. Bản vương “làm” một dâm phụ, cần gì phải bận tâm!”
Giọng điệu của chàng cứng rắn, không kiêng dè mà nói bậy, người bên ngoài nhất định là đã nghe được. Tuy Tuy như bị đánh một bạt tai đến choáng váng, hoàn toàn không biết làm sao, vì thế cắn chặt môi, liều chết không chịu lên tiếng.
Lý Trọng Tuấn lại cười, ngả ngớn nói: “Chẳng lẽ Tuy Tuy nghĩ là ta tìm không thấy khối thịt kia sao.”
Lời còn chưa dứt, chàng thành thạo mà xoay người Tuy Tuy, nắm chặt eo nàng để vào từ phía sau. Chưa ra vào vài cái, chàng đã tìm đúng chỗ đó, rút ra hết rồi lại cắm vào lút cán, lần sau sâu hơn lần trước.
“A a a a…”
Chàng đâm sâu khiến làn sóng cơn đau kèm theo sảng khoái dâng cao, đợt này cao hơn đợt trước, nháy mắt đã nuốt chửng nàng. Cổ tử cung mở to, cực khoái vô hạn lại không tiêu trừ được sự xấu hổ và hổ thẹn của nàng.
Nàng ở trước mặt Vương phi nương nương, vẫn luôn làm ra vẻ không thích tới gần Lý Trọng Tuấn, nhưng nương nương nhất định đều nghe được, nghe thấy nàng và trượng phu của nàng ấy vui vẻ làm chuyện giường chiếu. Thì ra nàng phóng đãng như vậy, vừa phong tao lại thích thú chìm trong đó.
Sau này nàng nên đối mặt với nương nương như thế nào đây.
Vị phu nhân cao quý, dịu dàng, sẽ lặng yên mỉm cười nhìn nàng, chưa bao giờ ghét bỏ xuất thân của nàng.
Tuy Tuy dốc hết toàn lực đẩy Lý Trọng Tuấn ra, nhưng sức nàng đã sớm cạn kiệt, chỉ có thể chịu đựng sự đùa bỡn càng ngày càng sâu của chàng. Nàng bất lực, chỉ có thể xin tha.
“Không muốn… Không muốn mà… Đừng mà điện hạ! Cầu xin chàng, điện hạ. Cầu xin chàng hãy dừng lại…”
Nhưng nàng càng khóc, Lý Trọng Tuấn càng hung dữ hơn. Như thế còn chưa đủ, chàng cúi người kề sát bên tai Tuy Tuy, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được mà chất vấn: “Ta đã sớm nói với nàng không được đến gần nàng ta! Lời nói của bản vương mà nàng coi như gió thoảng bên tai? Nàng là người của ai? Hả? Nàng là người của ai!”
Nguồn xuân thủy bị máu hươu khô nóng thúc giục mà cuồn cuộn không ngừng chảy ra, trong lúc rút ra cắm vào chảy ra tạo thành bọt trắng, trơn trượt nhỏ xuống giường. Tuy Tuy khóc lớn, nhưng tiếng rên rỉ vỡ vụn tuôn ra. Trong đêm đen xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng rên rỉ cùng xin ta của nàng, tiếng khóc lóc cầu xin có vẻ càng thêm dâm mỹ sảng khoái..
Đến lúc này nàng mới hiểu được.
Thì ra tất cả là cố ý. Từ máu hươu, hoa viên, Lý Trọng Tuấn chờ nàng ở chỗ này, tất cả đều có nguyên do. Chàng muốn khiến cho Tuy Tuy mất mặt, làm nàng không còn mặt mũi nào gặp Vương phi, làm nàng vĩnh viễn nhớ kỹ thời khắc này.
Tuy Tuy nằm ở trên sạp, nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng mà dương vật đột nhiên rút ra, quy đầu to cứng lại lần nữa chui vào khiến nàng không kịp khắc chế, phát ra một tiếng rên thật dài.