Lục Hoàng tử lại nói vài lời nhưng lại bị tiếng sấm nổ vang cắt ngang, mưa to đã đến mức kinh người, âm thanh ong ong giống như tiếng thú gầm nhẹ.
Lý Trọng Tuấn sợ hãi giật mình trong chốc lát, lập tức nhanh như chớp đã hiểu ra...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tại sao, chàng xuất hiện ở đây,
Tại sao, Lục Vương gia lại xuất hiện ở đây,
Tại sao, Thôi Lư lại xuất hiện ở đây.
Trận mưa lớn này là một cái bẫy, hoàn toàn là một cái bẫy, bẫy tất cả mọi người. Ánh mắt chàng sáng quắc nhìn về phía sau, ở trên cung thành cổng Chu Tước nhìn ra xa xa, trong mưa lớn mịt mù, lại không nhìn thấy tòa Thừa Càn điện rộng lớn kia.
Lý Trọng Tuấn cắn chặt răng, nhìn về phía cung thủ khẽ quát một tiếng: "Ngưng" rồi lại dặn dò Tiểu Hoàng Môn nói: "Đi bẩm báo bệ hạ, người gác cửa cung đêm chính là Lục Hoàng tử, Tiểu Vương không dám tự tiện, ở đây chờ chỉ thị của bệ hạ."
Tiểu Hoàng Môn đi rồi.
Nhưng Lý Trọng Tuấn biết, chàng sẽ không đợi được một đáp án nào cả.
Suy nghĩ của hoàng đế rất rõ ràng... Ông ta muốn Lục Hoàng tử chết, ông ta quỷ quyệt cho phép Thái tử tiến cung, để cho hắn ta gánh tội danh mưu phản, sau đó mượn việc này lật đổ Tiêu thị sau lưng hắn ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông ta triệu trọng thần của Thôi Lư vào cung trước, chính là đề phòng bọn họ phát hiện, chạy tới ngăn cản.
Lý Trọng Tuấn sớm biết hoàng đế có lòng giáng chức Tiêu thị, nhưng suy đoán cũng phải đợi sau lễ sắc phong Thái tử.
Quy định của Thái tử không thể so với Hoàng tử bình thường, Lục Hoàng tử có tư chất rộng mở, lại không câu nệ tiểu tiết, tùy tiện nhắm vào một sai lầm nhỏ là có thể làm lớn chuyện.
Không nghĩ tới Hoàng đế lại ra tay vào lúc này.
Đánh hắn ta trở tay không kịp.
Tiểu Hoàng Môn trở về, nói Trịnh nội quan ở ngoài điện ngăn cản hắn ta.
Hắn ta còn nói: "Hoàng đế phát bệnh, không thể gặp người khác, kính xin Ngụy Vương điện hạ tự quyết định."
Lý Trọng Tuấn nhắm mắt lại.
Mưa lạnh như băng, áo giáp lạnh như băng, nhưng chàng cảm thấy máu trong người dâng lên từng tấc từng tấc.
Quả nhiên Hoàng đế tính toán như thần.
Nếu chàng giết Lục Vương ở đây, mặc dù bị phán định là hộ giá, chắc chắn cũng phải bị người đời mắng là thảm sát ruột thịt, trở thành một nhược điểm trong tay hoàng đế, sau này muốn giết chàng thì có thể lập tức lật ra định tội.
Nhưng nếu chàng không giết...
Lý Trọng Tuấn liếc về phía sắc mặt của Tướng quân, thấy hắn ta im lặng đứng sừng sững trong bóng tối, nhưng đã lặng yên rút trường kiếm ra. Nước mưa lướt qua lưỡi dao sắc bén, trong bóng đêm nhìn giống như vết máu.
Hôm nay có lẽ là thời gian chết của Lục Hoàng tử, có lẽ sẽ là của chàng.
Bỗng nhiên Lý Trọng Tuấn cảm thấy may mắn.
May mắn thay. May mắn, người chàng quan tâm đã sớm chết sạch sẽ hết rồi.
Chỉ còn lại tiểu yêu tinh đáng ghét kia, nàng cũng vô cùng hận chàng.
Chàng đã căn dặn người hầu trong phủ, chỉ cần năm ngày không có tin tức truyền ra từ trong cung thì sẽ đưa nàng ra khỏi vương phủ, đưa đến chỗ ở của tỷ tỷ nàng ngoài thành để tránh nạn.
Nơi đó cất giữ rất nhiều đồ cổ châu báu đáng giá, chờ chàng chết, không cần người dặn dò, nàng nhất định sẽ là người đầu tiên bỏ trốn.
Ngoài việc này ra thì không còn gì nữa.
Lý Trọng Tuấn nắm chặt chuôi kiếm bên hông, căng thẳng đến gân cốt muốn vỡ vụn, nhưng chàng mỉm cười cao giọng nói với người dưới lầu thành: "Cũng không có đại tặc gì, hai nội quan bắt tay với người bên ngoài, trộm đồ trong cung mang ra ngoài, bị người phát giác nên gây ầm ĩ lên. Hiện giờ đã bắt được, nếu Lục ca đã tới, còn phiền Lục ca cởi áo giáp và đao kiếm, đi gặp bệ hạ với đệ đệ."
"Được rồi! Được rồi! Thế là tốt rồi." Lục Hoàng tử nghe xong, vội vàng định xuống ngựa, võ quan đi theo hắn ta lại phát hiện ra có gì không đúng, ở trong màn mưa, cúi đầu kêu một tiếng "Lục điện hạ” khiến Lục Hoàng tử quay đầu lại nhìn.
Võ quan kia thấp giọng nói: "Đại nội hung hiểm, không thấy chiếu thư của bệ hạ, điện hạ không thể hành động thiếu suy nghĩ."
Nhưng Lý Trọng Tuấn đã cởi bỏ bội kiếm và áo giáp của mình, đi một mình xuống thành lâu. Lục hoàng tử còn chưa xuống ngựa, chàng đã nhanh hơn một bước đến trước ngựa, hành lễ bái kiến, đè tay đang nắm dây cương của Lục Hoàng tử, khẩn thiết nói:
"Thái tử điện hạ ở chỗ này, không có chỗ cho đệ đệ đòi công. Đã giữ lại hai người kia chờ thẩm vấn, chỉ mong Lục ca có thể nói vài lời tốt đẹp với bệ hạ thay đệ đệ, đệ đệ vô cùng biết ơn."
Lục hoàng tử vừa nghe thấy tiếng Thái tử điện hạ kia, kìm được thông thái cả người, lại nghe có thể nhận được công lao mà không cần phí sức, dứt khoát không để ý tới võ quan kia nữa, hắn ta cảm thấy hài lòng vỗ vỗ bả vai Lý Trọng Tuấn và được chàng đỡ xuống ngựa, hai người cùng nhau đi vào trong cổng Chu Tước.
Nhưng bên trong cổng, lại là một thế giới khác.