Kim chá cô

 
Tuy Tuy canh giữ một mình bên giường của Lý Trọng Tuấn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
 
“Ai cũng muốn né tránh chàng chứ không phải riêng gì ta.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Trọng Tuấn nhẹ nhàng cau mày, nhưng vẫn nằm mê man trên giường nhỏ, hiển nhiên không ai để ý đến nàng. Tuy Tuy thở dài, tự nói chuyện một mình: “Đến cùng chàng đã làm chuyện xấu gì vậy?”
 
Thực ra nàng đã nhìn ra được, từ thái độ vừa cảnh giác lại vừa xa lánh của mọi người, dễ dàng nhận thấy nhất định lần này đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
 
Chuyện rất nghiêm trọng… Nàng đi theo Lý Trọng Tuấn đã trải qua rất nhiều chuyện tưởng chừng như không có khả năng xảy ra. Các vụ ám sát, chiến loạn, tiêu diệt các thế tộc lớn, càng ngày càng càng long trời lở đất, thế nhưng mỗi lần như vậy, cuối cùng chàng đều có thể trốn thoát một cách an toàn, dưới góc nhìn của Tuy Tuy. những điều đó có thể xem như hành động vĩ đại và kỳ tích.
 
Mặc dù nàng luôn luôn cho rằng Lý Trọng Tuấn chẳng ra gì, nhưng thực ra từ tận đáy lòng, nàng cảm thấy chàng rất tài giỏi, tài giỏi đến mức thần kỳ.
 
Chàng chưa bao giờ cô độc nằm trên giường, tùy ý người khác ức hiếp mình thế này, có lẽ chàng sẽ yếu ớt mê man như vậy mãi, cũng có lẽ sẽ hấp hối rồi chết mất.
 
Tuy Tuy nằm sấp bên giường thoa thuốc trị thương cho chàng, nghĩ đi nghĩ lại không biết là do sợ hãi hay là lo lắng, dù sao trong lòng nàng tràn đầy chua xót, nằm bên người chàng, nàng bỗng nhiên nàng khẽ bật khóc.
 
Nước mắt của nàng làm ướt đẫm một mảnh chăn mền lạnh lẽo.
 
Kỳ thực Lý Trọng Tuấn cảm giác được, thế nhưng chàng không hề cử động thậm chí chưa từng phát ra âm thanh. Chàng từ sốt cao vô tri vô giác đến khi tỉnh lại trong chốc lát, cũng đã là lúc mặt trời lặn về phía Tây,  dưới ánh nắng chiều tà, nàng vẫn nằm trên đùi của chàng, mái tóc rám nắng mềm mại tựa như một con mèo nhỏ cuộn tròn bên cạnh chiếc giường, nhịp thở phập phồng khe khẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chàng càng lúc càng hốt hoảng, dường như trong đời chàng chưa có lúc nào được sống bình yên thế này.
 
Sự yên tĩnh giống như là một giấc mơ.
 
Rất nhanh, chàng lại rơi vào mê man, khi tỉnh lại lần nữa đã là hoàng hôn, gian nhà chính sâu thẳm tối tăm, không hề thắp đèn, bên giường cũng trống rỗng.
 
Lý Trọng Tuấn vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng tim lại đập loạn nhịp, đột nhiên chàng ngồi dậy trong sợ hãi… Sợ rằng buổi chiều hoàng hôn kia thực sự là một giấc mộng.
 
Chàng loạng choạng đứng dậy đi về phía bức màn nhìn ra bên ngoài, gian nhà chính sâu rộng này có nhiều lớp rèm, bình phong… Chàng nôn nóng đến mức tưởng chừng như không thể đi đến cuối cùng, cho đến khi nhìn thấy nàng thông qua cửa sổ. Dưới ánh trăng, nàng ngồi xổm trên mặt đất, dùng cái siêu nhỏ bằng bạc sao thứ gì đó, chàng loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc.
 
Nghe thấy tiếng động, Tuy Tuy quay đầu lại, chỉ thấy phần thân trên của Lý Trọng Tuấn đang cởi trần, chàng chỉ mặc một cái quần bằng lụa màu xanh, đứng ngây người nhìn nàng sau bức rèm treo. Mái tóc dài xõa xuống nhưng vẫn nhìn thấy lồng ngực của chàng đang phập phồng mãnh liệt.
 
“Điện hạ!”
 
Tuy Tuy không dám tin, cũng không quan tâm đến cuộc cãi vã tối hôm qua, nàng thốt lên một tiếng kinh ngạc. Nàng vừa đứng lên, Lý Trọng Tuấn cũng đã bước nhanh tới, Tuy Tuy đưa tay muốn sờ cái trán của chàng lại bị chàng chặn ngang, kéo lại rồi ôm vào lòng.
 
Bước chân Lý Trọng Tuấn không vững, chàng cao hơn Tuy Tuy gần hai cái đầu, Tuy Tuy chẳng những bị chàng kéo qua, thiếu chút nữa té xuống đất, mà còn thấy chàng suýt thì đá bay cái siêu bằng bạc trên mặt đất.
 
“Ôi chao! Điện hạ đang làm gì vậy! Ta đã sắc thuốc này trong hai canh giờ đó!”
 
Tuy Tuy đau lòng kêu lên, nghiến răng đẩy Lý Trọng Tuấn ra, chàng không còn sức lực, thực sự bị nàng đẩy ra. Tuy Tuy vội vàng ngồi xổm xuống xem xét ấm thuốc, sau khi xác định nó không có việc gì mới ngẩng đầu nhìn Lý Trọng Tuấn.
 
Chàng đang tựa vào cây cột nhà, vẻ mặt không thể nào khó coi hơn.
 
Từ trước đến nay sắc mặt của chàng chưa bao giờ tốt, thế nhưng lần này khác với trước kia, ngoại trừ tức giận còn có chút… Ấm ức? Mái tóc dài lộn xộn che đi khuôn mặt gầy yếu, lại toát lên vẻ nữ tính khó hiểu.
 
Tuy Tuy bị dọa sợ đến mức không dám tiến lên phía trước, vì vậy nàng thận trọng hỏi:
 
“Điện hạ tỉnh lại lúc nào, sao lại đứng dậy vậy? Chàng cũng không mặc thêm xiêm áo, ta đã giặt áo ngoài trước đó rồi, đang phơi bên lò sưởi…Đúng rồi, bây giờ Điện hạ cảm thấy thế nào?”
 
Tuy Tuy liên tục hỏi han ân cần, Lý Trọng Tuấn lại không nhìn nàng lần nữa. Chàng nghiêng mặt qua, thản nhiên nói: “Bả vai đau quá.”
 
“Ồ…” Tạm thời Tuy Tuy cũng không nghĩ ra lời nào để an ủi, lại nghe chàng ho khan một tiếng rồi nói: “Ta tìm nàng đến… Thay thuốc cho ta.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui