"Ai đã từng tới đây?"
"Chỉ có một vị quan võ, một vị đại phu và một tiểu binh, nhưng bên ngoài đều là binh lính đứng chật kín sân."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đã nói những gì?"
Tuy Tuy nghĩ đi nghĩ lại: "Cũng không nói gì cả…"
Tuy Tuy quỳ gối trên giường, cẩn thận bôi thuốc trị thương lên vai sau của Lý Trọng Tuấn. Đối với những câu thẩm vấn của chàng, Tuy Tuy biết gì nói nấy.
Nhưng đến khi đến lượt Tuy Tuy hỏi, Lý Trọng Tuấn lại chỉ hồi đáp bằng sự im lặng.
Tuy Tuy hỏi đi hỏi lại mấy lần, hỏi chàng đã xảy ra chuyện gì và tại sao chàng lại bị thương khắp người? Nhưng không biết Lý Trọng Tuấn đang nghĩ gì, chỉ một mực phớt lờ nàng.
Tuy Tuy tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, bèn cố ý lau đi lau lại trên miệng vết thương của chàng. Lý Trọng Tuấn khẽ kêu lên, quay đầu trừng nàng.
Bên trong phòng không thắp đèn, hai người ngồi đối diện với nhau dưới ánh trăng mờ ảo, không biết Tuy Tuy lấy đâu ra tự tin mà cũng trừng mắt lại, sau đó im lặng đợi chàng trả đũa.
Nhưng Lý Trọng Tuấn lại mỉm cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên chàng vươn tay, véo má nàng một cái, sau đó nhích lại gần: "Ta đói, có gì ăn không?"
Tuy Tuy được đà lấn tới, nàng nhăn mặt lại, khẽ hừ một tiếng: "Ta giấu rồi, chàng không nói cho ta biết thì chàng sẽ không có gì ăn."
Một lúc sau, cuối cùng Lý Trọng Tuấn cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc bất đắc dĩ thở dài: "Không có chuyện gì. Ta làm sai một số việc cho nên Bệ hạ nổi giận, nhốt ta ở đây coi như trừng phạt. Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên."
Tuy Tuy nhớ tới sự việc cách đây không lâu, ngạc nhiên nói: "A? Chẳng lẽ Điện hạ lại ra ngoài đánh nhau à?"
Nàng nhìn chằm chằm vào mặt Lý Trọng Tuấn, chàng cũng uể oải nhìn lại nàng, nở một nụ cười gượng gạo: “Lần này lớn chuyện, e rằng ngay cả cửa phòng ta cũng không ra được.”
"..."
Tuy Tuy không tránh khỏi cảm giác vô cùng thất vọng, mặc dù trong lòng nàng có chút nhẹ nhõm, nhưng phần lớn sự thương hại của nàng dành cho Lý Trọng Tuấn đã tan tành mây khói.
Không chỉ như vậy, Tuy Tuy còn có chút tức giận. Lý Trọng Tuấn hại nàng lo lắng thấp thỏm, còn vì chàng mà khóc một trận, tưởng chàng ở bên ngoài gây chuyện thị phi.
Nhưng nhìn bộ dạng này thì...
Thật sự không đáng!
Tuy Tuy tự cảm thấy có lỗi với bản thân nhưng cũng đành miễn cưỡng bò ra khỏi giường, hâm nóng lại bữa tối cho Lý Trọng Tuấn. Lý Trọng Tuấn nhìn nàng rời đi, khóe môi hơi nhếch lên tựa như đang cười, nhưng nụ cười đó lại thoáng có chút buồn bã.
Có lẽ là do ánh trăng quá thê lương.
Thực sự không cần thiết phải nói cho nàng.
Từ khi Lý Trọng Tuấn được triệu vào cung, mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của chàng. Đến mức này, chàng chỉ có thể đánh cược.
Đánh cược Hoàng đế có dã tâm hung ác, muốn tiêu diệt toàn bộ năm họ.
Hay đánh cược Hoàng đế coi chàng như một thanh đao sắc?
Từ xưa Trung Nguyên đã nể trọng môn tộc, Thôi, Lư, Vương, Tiêu, Dương, năm họ vọng tộc đời đời truyền lại. Cho đến triều đại này, Thôi và Lư đã sớm vượt xa những họ khác, ba họ Vương, Tiêu, Dương chỉ khom lưng uốn gối mà thôi.
Ngay cả họ Lý có người thiên tử cả trăm năm cũng chẳng được bọn họ coi ra gì.
Hoàng đế đã sớm có ý định như Tống Thái tổ tiêu diệt Nam Đường, tiêu diệt Vương thị còn chưa đủ, còn đổ cho Tiêu thị tội mưu phản. Tiêu thị có nguyên quán ở Giang Nam, còn Dương Nhị lang lại bị lưu đày ở phía Nam, đây cũng là một bước trong kế hoạch...
Chờ khi tội danh của Tiêu thị được xác thực ở Trường An, có thể ngay lập tức ra lệnh cho Dương Nhị ở Giang Nam khám nhà diệt tộc, so với Vương thị thì còn tàn nhẫn gấp mười lần. Hoàng đế muốn dùng việc này để hoàn toàn cô lập Thôi Lư.
Vương Tiêu đã bị tiêu diệt, tất cả đều đổ lên đầu Lý Trọng Tuấn, còn Hoàng đế vẫn ổn định làm một Hoàng đế nhân từ. Sau đó để trấn an những thế gia vọng tộc còn lại, Hoàng đế có thể giết chết chàng hay không cũng là chuyện khó nói.
Dù sao thì đối với Hoàng đế, muốn có bao nhiêu nhi tử sẽ có bấy nhiêu.
Lý Trọng Tuấn biết, bản thân chàng chỉ là một thanh đao.
Mà từ đầu đến cuối chuôi đao đều nằm trong tay Hoàng đế.
Trừ khi...
Tuy Tuy trở lại phòng với hộp thức ăn trên tay, xa xa đã nhìn thấy Lý Trọng Tuấn đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
Trên khuôn mặt chàng không có biểu cảm, nhưng mặt mày lại rất uy nghiêm hung dữ, đôi môi chàng mím chặt, nghiêm nghị cúi đầu. Lúc này trông chàng giống như một con sói hoang đang hạ quyết tâm bắt con mồi.
Tuy Tuy hơi sợ hãi, nhưng Lý Trọng Tuấn đã nhìn thấy nàng, chàng lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, trên môi còn mang theo nụ cười yếu ớt.
Tuy Tuy mang cơm đến trước mặt Lý Trọng Tuấn, nhưng chàng chỉ ăn hai miếng, khẩu vị không tốt như vậy, hiển nhiên là chưa khỏi bệnh hẳn.
Quả nhiên đến tối Lý Trọng Tuấn lại lên cơn sốt.
Lúc đó, Tuy Tuy đã ngủ quên trên giường nhỏ, đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi nóng, hóa ra là Lý Trọng Quân đang ôm nàng từ phía sau.
"Ơ? Điện hạ đến đây từ lúc nào?" Nàng cảm thấy có gì đó không ổn, ngạc nhiên nói: "Sao Điện hạ lại nóng thế này?"
Tuy Tuy sốt ruột muốn đứng dậy kiểm tra, nhưng Lý Trọng Tuấn một mực ôm chặt nàng vào lòng, như thể đã bỏ ra rất nhiều công sức. Dường như Lý Trọng Tuấn không quan tâm đến bệnh tật của mình, chàng chỉ muốn nói chuyện với nàng.
"Khi còn nhỏ, ta bắt được một con linh dương. Nó rất to, to như người nàng. Ta rất thích nó, ôm nó lăn trên mặt đất mãi không buông, thế nhưng nó đã vùng ra được và bỏ chạy."
Lý Trọng Tuấn rất ít khi tâm sự về quá khứ của chàng, Tuy Tuy có chút ngạc nhiên, sau đó tò mò hỏi: "Hả? Trong cung cũng được nuôi linh dương sao? Có giống với linh dương trên sa mạc không?"
“Là cống phẩm của Tây Vực.” Chàng nói: “Ở Thượng Lâm uyển.”
Tuy Tuy khẽ "Ồ" một tiếng, trong đầu liên tưởng đến quê hương của nàng. Khi còn bé, nàng cùng đám nam nhi trong thôn cưỡi ngựa chăn cừu. Mùa hè ở Lương Châu nước cỏ dồi dào, đó cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy linh dương.