Tiêu Nhiên tránh khỏi tay Cảnh Chiêu đưa tới, cơn đau từ tay trái khiến sắc mặt anh dần trở nên tái nhợt, lông mày khẽ nhíu, ánh mắt nhìn Cảnh Chiêu như cười như không, "Cảnh Chiêu, cô không thấy mình thật nực cười sao? Cô coi tôi là gì? Một con chó bị cô bỏ rơi? Nhớ tới thì vẫy tay, tưởng tôi sẽ quay lại quấn quýt sao?"
Cảnh Chiêu rất nghiêm túc lắc đầu, trả lời đầy chính kiến: "Không nghĩ vậy, bạn trai không phải là chó.
"
Tiêu Nhiên nhìn chăm chú, chưa kịp mở miệng thì thấy Cảnh Chiêu tức giận trừng mắt nhìn anh: "Chỗ nào là em bỏ anh, rõ ràng là anh muốn cắm sừng em, còn không muốn nhận lỗi!"
Tiêu Nhiên: ?
"Tôi muốn cắm sừng cô?" Tiêu Nhiên nhìn Cảnh Chiêu với ánh mắt kỳ lạ, khi nào anh muốn phản bội cô, chính anh cũng không biết.
"Em đều thấy hết rồi, anh đừng hòng chối.
" Cảnh Chiêu nói như đinh đóng cột.
Tiêu Nhiên nghiêm nghị hơn vài phần, anh tự hỏi dù trước hay sau khi quen Cảnh Chiêu, ngoài cô ra, anh chưa từng tiếp xúc quá mức với cô gái nào khác, cũng không liếc nhìn người khác một cái, anh thực sự không biết từ khi nào cô lại nghĩ rằng anh sẽ phản bội cô.
Tiêu Nhiên: "Không thể nào, nói rõ đi.
"
Cảnh Chiêu: "Sao lại không thể, chuyện anh làm anh rõ nhất.
"
Tiêu Nhiên cúi đầu nghĩ ngợi, rồi ngẩng lên, ánh mắt kiên định, "Bất kể cô tin hay không, tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với cô.
"
"Vậy nếu em tin, chúng ta có thể hòa giải không?" Cảnh Chiêu hất cằm, giọng điệu vẫn kiêu ngạo.
Tiêu Nhiên nhìn cô một lúc, rồi cười tự giễu, anh suýt nữa lại tin lời nói dối của cô.
Không trả lời, Tiêu Nhiên đỡ lấy tay trái định rời đi, Cảnh Chiêu nắm lấy vạt áo đồng phục của anh hét lớn, "Thư tình, anh lén viết thư tình cho người khác, chẳng phải là muốn cắm sừng em sao?"
Tiêu Nhiên quay phắt lại, lực mạnh đến nỗi vạt áo trong tay Cảnh Chiêu cũng tuột ra.
"Tôi viết thư tình cho cô gái khác?" Tiêu Nhiên quay người lại trong tình trạng bối rối, giọng nói không thể kiềm chế được cơn giận.
"Chẳng lẽ không phải sao? Em tận mắt nhìn thấy, anh còn dùng phong bì hình trái tim màu đỏ giấu trong cuốn sách toán mà anh thích!" Cảnh Chiêu nhìn anh với ánh mắt tủi thân và buộc tội, mong muốn có một lời giải thích, như thể mình thực sự bị phản bội.
Có điều, thực tế là không hề, cô tự mình rõ ràng trong lòng.
Nghe thấy phong bì hình trái tim, ánh mắt Tiêu Nhiên lóe lên, sau đó ánh mắt thăm dò dừng lại trên khuôn mặt Cảnh Chiêu, "Cảnh Chiêu, cô thực sự không biết hay lại muốn lừa tôi?"
Trong đầu anh không khỏi nhớ lại buổi chiều hôm sinh nhật anh, Cảnh Chiêu đến lớp A tìm anh.
Hai người đã hẹn nhau đi ăn tối, nhưng khi anh vào phòng giáo vụ một lúc, quay lại thì Cảnh Chiêu đã biến mất.
Anh không thể liên lạc được với cô, tìm tất cả những nơi có thể, hỏi bạn bè của cô, ai cũng nói không thấy cô.
Anh có chút lo lắng, bỏ cả buổi học, nghĩ rằng có thể cô đã gặp chuyện gì đó.
Song, tối hôm đó, cô lại xuất hiện, mang đến cho anh một "bất ngờ" ngoài dự đoán.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Nhiên dần trở nên u ám, không muốn nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó, dù cho anh luôn tỏ ra bình tĩnh, như thể người bị lừa bị sỉ nhục không phải là anh.