“Cưới hay không cưới, nếu như cưới, ngươi tự suy xét, trong vòng ba ngày cho ta câu trả lời.”
Lạnh lùng để lại một câu, Từ Nghiễm xoay người nhìn ba người Trần Cung Cẩn, “Mười hai tháng ba là ngày hoàng đạo, ngày đó các ngươi chính thức tới bái sư.” Nói xong một mình đi xuống núi.
“Tam ca, lão gia ông ấy đã nói gì với ngươi rồi?” Đàm Thế Thông bu lại đầu tiên.
Cảnh Nghi còn đang nhìn bóng lưng xuống núi của ngoại công.
Điều kiện duy nhất để lão gia thu nhận “Tiêu Đình”, là khiến cho Tiêu Đình cưới nàng, còn nói chỉ cần Tiêu Đình đồng ý đối xử tốt với nàng, sẽ truyền tuyệt học của Từ gia cho một người khác họ là Tiêu Đình, bao gồm cả binh khí đệ nhất thương Đầu Hổ Lưu Vân.
Ngoại công đối xử tốt với nàng như vậy, là vẫn luôn nhớ nàng sao?
Hay là, Tiêu Đình giả trang thành nàng, làm cho ông quá vui lòng rồi?
Cho dù là như thế nào, trong lòng của ngoại công chắc chắn là vẫn còn có đứa cháu ngoại là nàng, nếu không Tiêu Đình không thể trong một thời gian ngắn ngủi đã dỗ được ngoại công nguyện ý giao phó toàn bộ Từ gia cho phò mã của nàng, chỉ là bây giờ nàng và Tiêu Đình đã hoán đổi thân xác, chuyện cưới gả vô cùng phức tạp.
Tiêu Đình sẽ nguyện ý làm phò mã của nàng sao?
Cảnh Nghi không biết, nhưng nếu như bây giờ nàng còn là công chúa, nếu như nàng có thể tự mình làm chủ, nàng chắc chắn sẽ không chọn Tiêu Đình, Tiêu Đình chơi bời lêu lổng, đó là sự lựa chọn của hắn, nàng không có ý kiến, nhưng Cảnh Nghi không muốn gả cho loại nam nhân này, Tiêu Ngự Tiêu Tiệm, thậm chí là Trần Cung Cẩn, Hồ Vũ đều đáng để cho nàng kính trọng hơn Tiêu Đình.
Đối với Tiêu Đình, Cảnh Nghi chỉ có cảm kích và áy náy, cảm kích Tiêu Đình cứu nàng một mạng, áy náy vì đã liên lụy Tiêu Đình biến thành nàng.
Tâm trạng nặng nề đi xuống núi, trên đường cưỡi ngựa trở về thành, Cảnh Nghi đã suy nghĩ rất nhiều.
Nàng có tư cách tự quyết định không?
Tạm thời không nói tới việc có thể bái sư học nghệ hay không, chỉ nói nàng cùng Tiêu Đình.
Nếu hai người không có cách nào đổi trở về, Tiêu Đình chắc chắn sẽ không lấy thân nữ nhân gả cho một nam nhân khác, hai người thành thân, có lẽ là kết quả tốt nhất mà Tiêu Đình có được, như vậy Tiêu Đình có thể lấy thân phận con dâu trở về Phủ Tướng Quốc, đoàn tụ với người nhà.
Còn nàng, nàng liên lụy đến Tiêu Đình, chỉ cần Tiêu Đình chọn thành thân, nàng sẽ không có cách nào cự tuyệt.
Nàng bái sư học nghệ, Tiêu Đình về Phủ Tướng Quốc, nhìn như là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng Cảnh Nghi không muốn cả đời này bị trói cùng một chỗ với Tiêu Đình.
~~
“Đình Sinh, thế nào rồi?”
Trong Phủ Tướng Quốc, Liễu thị cùng ba huynh đệ Tiêu Ngự luôn chờ lão tam nhà mình đi ứng tuyển, nhìn thấy Cảnh Nghi trở về, Liễu thị cùng Thuần ca nhi chạy vào trong viện ngăn người để hỏi thăm, Tiêu Ngự, Tiêu Tiệm có vẻ bình tĩnh, chậm rãi bước ra từ trong nhà chính, tìm tòi quan sát tam đệ.
Cảnh Nghi nhất thời không biết nên nói như thế nào, nàng cảm thấy, nàng nên hỏi Tiêu Đình trước, lại quyết định có nên cho đám người Liễu thị biết đề xuất của ngoại công hay không.
Nếu không dựa vào tâm tình mong con thành rồng của Liễu thị, chắc chắn sẽ thúc giục nàng đồng ý hôn sự này, mà Tiêu Đình lại không muốn dính dáng tới nàng, đến lúc đó lại từ chối Liễu thị, sự việc sẽ càng phức tạp hơn.
Suy nghĩ mãi, Cảnh Nghi lắc đầu, “Từ tướng quân lệnh cho bọn ta leo núi, nhận ba hạng đầu, ta chỉ được hạng tư.”
Hy vọng trong mắt của Liễu thị lập tức tan biến, nhưng nhìn bộ dáng buồn bực không vui của nhi tử, Liễu thị bỗng nhiên cười lạnh, mắng về hướng của Từ phủ, “Không phải chỉ là một cây thương rách sao? Thu đồ đệ còn thông báo tin tức lớn như vậy, làm như ai cũng yêu thích thương pháp vậy! Đình Sinh không cần tức giận, ngươi mới luyện võ được một tháng mà đã đi so tài với nhiều người, chắc chắn là có thiên phú tập võ, qua vài ngày phụ thân của ngươi trở lại, để cho ông ấy mời minh sư khác cho ngươi, chúng ta không bái hắn cũng có thể trở nên vượt trội!”
“Đúng vậy, ta cùng đại ca cũng không học thương, kém hơn ai?” Tiêu Tiệm dùng lực vỗ vỗ bả vai của tam đệ, giống như đang cổ vũ nói.
Cảnh Nghi cười khổ, biết hai người này thật ra là đã rất thất vọng chỉ là không muốn áp lực nàng mà thôi.
“Nương, nhị đệ, tài nghệ của tam đệ không bằng người, chúng ta nguyện chịu thua, không thể chửi bới sau lưng của Hộ quốc công, truyền ra ngoài sẽ không giống với bộ dạng.” Tiêu Ngự đi tới, nghiêm mặt khuyên bảo, cũng cổ vũ vỗ vỗ bả vai của Cảnh Nghi, “Nhưng tam đệ cũng đừng vì vậy mà tự coi nhẹ mình, ngươi chỉ là thua một hạng, nói rõ ngươi có bản lĩnh, chỉ là thiếu chút duyên phận với Hộ quốc công.”
Cảnh Nghi rất kính nể phong thái trầm ổn của Tiêu Ngự, cúi đầu nói: “Ta biết, đa tạ đại ca chỉ bảo.”
Tiêu Ngự vuốt cằm: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.”
Cảnh Nghi vâng một tiếng.
Leo núi xong toàn thân đều là mồ hôi, trở lại Đào Nhiên Cư, Cảnh Nghi tắm rửa trước, ngồi vào trong thùng tắm, nhớ lại toàn bộ chuyện đã xảy ra vào buổi sáng, Cảnh Nghi nhắm mắt lại, lơ đãng chà từng phát từng phát lên cơ thể.
Tắm được một nửa, Thuần ca nhi vui vẻ chạy tới, giống như Tiêu Tiệm, nam oa cũng không có bất kỳ cố kị nào chạy vào phòng tắm.
Tuy Thuần ca nhi còn nhỏ, nhưng Cảnh Nghi vẫn lấy khăn vây bên hông, dù sao lúc trước nàng cũng không cho Tiêu Tiệm xem, cũng không phải là vì vấn đề tôn nghiêm gì đó.
“Tam ca, cô tổ mẫu phái người tới hỏi thăm rồi.” Chạy đến bên cạnh thùng tắm, bàn tay nhỏ bé của Thuần ca nhi đỡ lấy thùng tắm, lo lắng nhìn tam ca trong nước.
Nam oa đã năm tuổi, cũng hiểu được cái gì gọi là mặt mũi, tam ca không trúng tuyển, chắc chắn là không muốn để cho người ta biết.
Cảnh Nghi dường như là không có việc gì, chỉ hỏi nam oa: “Buổi chiều tam ca tiến cung, Thuần ca nhi đi không?”
“Đi!” Thuần ca nhi tình nguyện xuất môn với huynh trưởng, chỉ cần tam ca đồng ý cùng bé ngoạn chơi thì đi đâu cũng được.
Cảnh Nghi cười cười.
Tam ca nở nụ cười, Thuần ca nhi bỗng nhiên không lo lắng nữa, sau đó nhịn không được lén nhìn vào trong nước, đáng tiếc là chỉ nhìn thấy hai chân to dài, chỗ muốn xem nhất lại không thấy.
Nhưng mà bây giờ tam ca trở nên tốt rồi, không còn trêu chọc gọi bé là Tiểu ma tước nữa, Thuần ca nhi cũng không muốn còn trêu tam ca
.