Kim Chi Ngự Diệp


Tứ công chúa và tam công tử Tiêu gia cùng nhau rơi xuống nước rồi!
Buổi tối nguyên tiêu đó rơi xuống nước, nói tam công tử Tiêu gia anh hùng cứu mỹ nhân, tất cả mọi người trong và ngoài cung đều tin, bây giờ lại náo loạn như vậy, lại nói là anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ sợ chỉ có tiểu hài tử sẽ tin.

thái hậu không phải là tiểu hài tử, bây giờ, bà sai người mang Tiêu Đình, Cảnh Nghi đến Từ An Cung, lại đi mời Liễu thị, Cao thị tiến cung.
Sắp xếp cho Cảnh Nghị ở phía đông, Tiêu Đình ở phía tây.
Bọn nhỏ hôn mê bất tỉnh, ai cũng không biết nguyên do cụ thể, xuất phát từ lễ phép, Cao thị, Liễu thị cùng nhau đến thăm một chuyến, sau đó liền tự trông coi hài tử của mình, một mình thái hậu không thể phân thân, chờ tại chính điện, bên nào tỉnh trước bà sẽ qua bên đó trước.
“Thái hậu nương nương, tam công tử đã thức dậy!” Cung nữ vui mừng tới thông báo.
Thái hậu chống gậy đứng lên, hỏi cung nữ trước: “Tứ công chúa thì sao?”
Vẻ mặt của cung nữ biến đổi, lắc đầu.
Thái hậu thở dài, đi về phía tây xem cháu trai của nương gia.
Cảnh Nghi ngồi trên giường, tỉnh lại nhìn thấy Liễu thị cùng Thuần ca nhi ở đầu người, liền biết nàng cùng Tiêu Đình không thể đổi về, bây giờ nhìn thấy Thái hậu, Cảnh Nghi chỉ có thể nở nụ cười khổ, chuẩn bị đứng dậy hành lễ.
“Ngồi đi, đừng lăn qua lăn lại nữa.” Thái hậu nhíu mày nói.
Thuần ca nhi ngơ ngác, Liễu thị cảm thấy trên người thái hậu có vẻ không đúng, tại sao lại cảm thấy thái hậu giống như có ý trách cứ nhi tử? Chỉ là không đợi nàng tìm tòi nghiên cứu, thái hậu đã ngồi trên giường, nói với Liễu thị: “Nếu Đình Sinh thức dậy, ngươi mang Thuần ca nhi đi xem Cảnh Nghi trước đi.”
“Vâng.” Liễu thị không dám từ chối, mang theo nghi ngờ rời đi, nhi tử sinh long hoạt hổ, thân thể không cần nàng phải lo lắng.
Thái hậu lại đuổi các cung nữ ra ngoài, người vừa đi, nàng liền quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên trên giường, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* mà nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi rất có tiền đồ, nội tâm vẫn là hoàn khố kia! Học không được thương thì học cái khác, đến nỗi vì việc nhỏ mà hại Cảnh Nghi rơi xuống nước sao!”
(*) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Chắc chắn là cháu trai cầu tình, Tứ công chúa không muốn giúp, cháu trai liền dây dưa tới bên hồ, một lời không hợp liền động thủ, lại đẩy Tứ công chúa yếu đuối xuống hồ.

Hộ quốc công rất không dễ dàng mới đồng ý vì Đại Chu mà huấn luyện anh tài, bị cháu trai nháo thành như vậy, không thu đồ đệ nữa thì làm sao bây giờ?
Từ Nghiễm thu đồ đệ là vì truyền thuật sử dụng thương, nhưng triều đình có thể trọng dụng đồ đệ của hắn nha, đây là một chuyện cực kỳ tốt.
Cảnh Nghi cúi đầu, vô tâm biện giải, so với chuyện thái hậu hiểu lầm, nàng càng đau đầu chuyện tương lai hơn.
Bên phía đông, Tiêu Đình cũng thức dậy, mở to mắt nhìn thấy Cao thị, nhìn nhìn lại trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời còn khó coi hơn lúc hôn mê.

Thiên sát ông trời, tới cùng là đang đùa gì vậy, hắn chỉ là không có tiền đồ, đến nỗi vì một chút việc nhỏ mà hại hắn không thể cưới vợ công chúa sao!
Cao thị thấy vẻ mặt đau lòng gần chết của cháu ngoại, đau lòng đến không chịu được, khéo léo khuyên Liễu thị, Thuần ca nhi đi trước, Cao thị ôm lấy cháu ngoại khóc, “Cảnh Nghi tại sao ngươi lại hồ đồ như vậy, ngoại công ngươi chỉ muốn bức tam công tử cưới ngươi, không phải là thật sự không muốn nhận hắn làm đồ đệ, tại sao ngươi lại nghĩ quẩn như vậy.....! Ngươi đây là muốn mạng của ta với ngoại công ngươi nha....”
Tam công tử chắc là không muốn chấp nhận điều kiện của lão nhân, tiến cung nói với cháu ngoại, cháu ngoại bị người trong lòng từ chối, cực kỳ bi thương muốn nhảy hồ tự sát, lại được tam công tử cứu.

Nghĩ tới đây, Cao thị khóc đến lợi hại, nữ nhân như vậy, cháu ngoại cũng như vậy.....
Tiêu Đình vốn cũng muốn khóc, khóc về vận mệnh vô lý của hắn, chỉ là nghe thấy lời của Cao thị nói, Tiêu Đình lén cả kinh, nâng Cao thị dậy hỏi: “Ngoại tổ mẫu, người vừa mới nói, ngoại công không nhận tam công tử làm đồ đệ, là muốn bức tam công tử cưới ta?”
Cao thị vừa lau nước mắt vừa gật đầu, nghĩ đến tam công tử kia không muốn cưới thì thôi, vậy mà còn giáp mặt cự tuyện cháu ngoại, Cao thị không khỏi oán giận nói: “Cảnh Nghi đừng khổ sở, lão tam Tiêu gia có mắt không tròng, ngoại tổ mẫu sẽ giúp ngươi tìm một người tốt hơn hắn trăm ngàn lần!”
Trách nàng nhìn nhầm rồi, nghĩ lầm lão tam Tiêu gia là một quân tử!
“Người đừng, tam công tử, tam công tử là tiến cung hỏi ta có nguyện ý gả cho hắn hay không, ta, ta nhất thời vui mừng muốn đưa ngọc bội cho hắn làm tín vật, không cẩn thận rơi xuống hồ, ta sốt ruột đi nhặt mới trượt chân ngã xuống nước....” Tiêu Đình vừa biên loạn vừa nói dối, càng về sau nói cực kỳ có trình tự, khóe miệng cũng vểnh cao lên.
Thân thể không đổi trở về, có gấp cũng không có biện pháp, nếu Từ Nghiễm có tâm tác hợp hắn với Cảnh Nghi, không bằng quyết định hôn sự trước, trước khi hắn xuất cung ngày ngày nói chuyện với nhau.

Cảnh Nghi chắc là cũng nóng lòng muốn gả cho hắn nên mới thử tiến cung, thành công rồi thì danh chính ngôn thuận xuất giá.
Nghĩ đến rất nhanh có thể đính hôn, Tiêu Đình quên sạch những chuyện phiền muộn trước kia, lôi kéo Cao thị hỏi: “Tam công tử đâu?”
Cao thị nháy nháy mắt, xác định vẻ mặt đầy cảnh xuân của cháu ngoại không muốn như người muốn tìm cái chết, mới tỉnh mộng nói: “Hắn, hắn tỉnh dậy sớm hơn ngươi, nên là cũng không bị thương....”
Tiêu Đình rất vui mừng, vui mừng đến nỗi chỉ muốn nhìn thấy Cảnh Nghi ngay lập tức, không khỏi nói với Cao thị: “Ngoại tổ mẫu, hắn, hắn đã cứu ta lần nữa, ta muốn nói với hắn mấy câu.”
Hôm nay Cao thị xem như là đã lĩnh giáo triệt để sự si tình của cháu ngoại đối với tam công tử, nghĩ nghĩ, khuyên nhủ: “Thái hậu, Tiêu phu nhân đều đã ở bên kia, người qua đó cũng không quá tiện, muốn nói với Cảnh Nghi cái gì? Ngoại tổ mẫu giúp ngươi truyền lời.”
Tiêu Đình muốn chính miệng dặn Cảnh Nghi không cần phải gấp, chỉ cần thành thân là được, người nào cưỡi ngựa người nào ngồi
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui