Đúng vào buổi chiều, bốn phía một mảnh hoàng hôn vàng rực, tiếng ve kêu râm ran.
Ngọc Chiếu cùng một đám thị nữ ở dưới đình đùa giỡn với chó và chim, trông vô cùng vui vẻ bận rộn.
Thị nữ bên ngoài vén rèm trúc che nắng trong đình lên, thông báo Lý đại giám đến, Lý Cận Lân cười tủm tỉm bước qua bậc thềm vào trong đình, Ngọc Chiếu vội tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không thấy đạo trưởng đến cuối cùng có hơi mất hứng, uể oải không lên tiếng.
Lý Cận Lân cầm một hộp gỗ tử đàn vuông khá lớn, nhìn rất nặng, cười tít mắt đưa đến trước mặt Ngọc Chiếu, "Nương nương mở ra xem một chút, bệ hạ sợ nương nương nhàn rỗi buồn chán, lệnh cho nô tài đem đến cho người đó".
Ngọc Chiếu bị khơi lên vài phần hứng thú, nhận lấy mở ra xem, bên trong đặt một hộp đựng nhiều viên minh châu to bằng quả trứng gà.
Từ lần trước sau khi nhận được một hộp bắc châu, Ngọc Chiếu cũng không còn mới lạ như lần đầu, nhưng nhìn kỹ, những viên minh châu này khác biệt rất lớn so với lần trước, vả lại màu sắc không đồng nhất, có viên màu trắng trong, có viên lại màu xanh trong, lúc mới mở hộp ra, quanh thân chúng lờ mờ có một tầng hào quang nhạt, sau đó lại biến mất.
Ngọc Chiếu hứng thú, lấy một viên ra dùng tay áo che lại, quả nhiên quầng sáng kia càng sáng thêm một chút.
Nàng cảm thấy không thể tin nổi, đặt nó dưới ánh mặt trời, đối diện với mặt trời màu sắc lại hoàn toàn giống như một viên ngọc bình thường, ánh mắt Ngọc Chiếu khẽ sáng: "Đây chẳng lẽ là minh nguyệt châu sao?".
Lý Cận Lân thấy vị nương nương này xem như vui vẻ rạng rỡ rồi, cũng thật lòng cao hứng theo, nếu bệ hạ biết lễ vật người tặng đã đến được trái tim cô nương, bọn họ không thể thiếu lại là một phen hậu thưởng.
"Nước Xa Cừ đất đai cằn cỗi, nhưng có thể sản xuất ra một ít minh nguyệt châu, hàng năm đều chọn ra chất lượng tốt nhất để tiến cống vào cung chúng ta, năm này qua năm khác, trong tư khố bệ hạ đã chồng chất rất nhiều rồi, hôm nay muốn lấy ra cho nương nương chơi, ban ngày thì vô dụng, nhưng ban đêm có thể lấy vải mỏng quấn quanh dùng làm đèn, màu sắc nhìn rõ ràng lại còn không hại mắt, coi như là đồ mới mẻ".
Mặt mày Ngọc Chiếu cong cong cười rộ lên, lúc này Lý Cận Lân mới nói tiếp với nàng: "Bệ hạ còn nói, bảo nương nương có lời gì thì viết trong thư để nô tài đem về cung".
Hiện giờ chuyện của hai người thế nhân đều biết, Triệu Huyền bảo Thái hậu ra mặt tuyên nữ quyến Hầu phủ vào cung vốn là vì để cho thế nhân thấy thái độ giật dây mai mối của Thái hậu, dù sao hai người lén định chung thân với nhau, loại chuyện này truyền ra ngoài thanh danh đối với Triệu Huyền là không ngại, Ngọc Chiếu lại phải bị người ta dèm pha.
Sau khi hạ thánh chỉ, nhược điểm duy nhất chính là giữa hai người không thể làm xằng làm bậy không cố kỵ gì như trước kia nữa.
Quá nhiều người nhìn chằm chằm Hầu phủ, Ngọc Chiếu cũng không tiện lúc nào cũng xuất phủ, chim nhạn truyền thư như vậy, cũng may mà Hoàng đế nghĩ ra.
Ngọc Chiếu cười cười, mắt sáng như sao: "Nhưng mỗi ngày của ta cũng không có gì thú vị để viết, chẳng lẽ muốn ta viết mấy việc như mỗi ngày dắt chó đi dạo, chọc chim, cho cá ăn hay sao?".
Lý Cận Lân lập tức cười nói: "Vậy có gì không được? Không phải tất cả đều viết những chuyện vụn vặt này sao?".
Như vậy mới chân thật, hơn nữa cho dù người tùy tiện viết lung tung một trận, bệ hạ cũng nhất định thích đọc.
Ngọc Chiếu suy nghĩ một lát, dự định về phòng tùy tiện viết chút gì đó, lại nghe được có thị nữ ngoài viện tới bẩm báo nói nhị thiếu gia ở bên ngoài, muốn đến gặp nàng.
Ngọc Chiếu ngược lại cảm thấy là khách hiếm, Thành Khác này xưa nay rất ít khi gặp nàng, chứ đừng nói là chủ động đến viện của nàng làm khách.
Ngọc Chiếu đoán được hắn muốn nói gì, không ngoài chính là những lời nàng không thích nghe, nàng không do dự lập tức cự tuyệt.
Có đôi khi Ngọc Chiếu nghĩ, nếu nàng chưa từng mơ thấy những thứ về Ngọc Yên, Lâm thị làm ác tạm thời cũng không đề cập tới, nàng cũng không phải chán ghét Ngọc Yên thấu xương.
Nhưng bây giờ nhờ giấc mộng mà biết được những chuyện ghê tởm mà nàng ta làm, nàng cùng Lâm thị và Ngọc Yên, ba người tuyệt đối không có khả năng chung sống hòa bình.
Đây là kết cục đã định, tuyệt đối không có khả năng thay đổi, Thành Khác há lại không biết?.
Chẳng lẽ hắn thật sự có thể từ đây cắt đứt quan hệ với mẫu thân và tỷ tỷ?.
Tất nhiên vẫn là đến để hòa giải.
Một khi đã như vậy cớ gì phải lãng phí thời gian của nhau, Ngọc Chiếu cũng cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện nữa, trước kia nàng thích có huynh đệ tỷ muội tri kỷ, nhưng đó là trước kia.
Hiện giờ nàng cũng đã trưởng thành, những thân tình giả dối hư vô mờ ảo kia, Ngọc Chiếu sớm đã không cần rồi.
Thị nữ của Ngọc Chiếu được chủ tử cho phép, lập tức tìm cớ hồi bẩm với Thành Khác đang lo lắng chờ bên ngoài viện.
"Trưởng tỷ không rảnh?" Thành Khác quả thực không thể tưởng tượng nổi, vốn tưởng rằng trưởng tỷ coi trọng thể diện, cuối cùng phải gọi mình vào nói chuyện, không nghĩ gặp cũng không gặp, lại tìm lý do giả dối như vậy từ chối thẳng thừng.
Những lời hắn muốn cầu tình với mẫu thân, càng không có cơ hội nói ra miệng.
Mẫu thân bị phụ thân giam lỏng ở trong phủ, hắn đi cầu ngoại tổ gia, bây giờ ngoại tổ gia vì chuyện của thế tử phi biểu tỷ, lo lắng hoảng sợ khổ không thể tả, hiện giờ trưởng tỷ sắp làm Hoàng hậu nương nương, ngoại tổ gia biết mẫu thân cùng Hoàng hậu nương nương không hòa thuận, càng không dám nhúng tay vào chuyện của phủ bọn họ dù chỉ một chút.
Ngoại tổ gia rất sợ đắc tội với Thánh thượng sẽ gặp đại nạn, còn cảnh cáo hắn không được can thiệp vào chuyện của mẫu thân hắn nữa.
Mới mấy ngày, Thành Khác đã cảm nhận được nhân gian lạnh lẽo, cũng trong một đêm trưởng thành hơn rất nhiều.
Hắn từ xa nhìn vào trong Giáng Vân Viện, tiếng cười nói vui vẻ trong viện xuyên qua bức tường đều có thể nghe được, âm thanh trong trẻo sáng ngời như chuông bạc kia, Thành Khác vừa nghe đã biết là của vị trưởng tỷ kia, tiếng cười nói vui vẻ bên trong, ngược lại làm nổi bật sự thê thảm bi thương trong lòng hắn.
***
Mặt trời khuất dần, ráng chiều khắp nới.
Ban ngày Ngọc Chiếu đến Thọ Xương Viện của lão phu nhân một chuyến, trở về lại dắt chó đi dạo, chơi với chim, lại gặp Lý Cận Lân, còn vội viết thư cho đạo trưởng, bận rộn nhiều như vậy, đúng là khiến nàng mệt muốn chết.
Trong đình đến xế chiều muỗi càng nhiều, nàng vui vẻ cầm hộp minh nguyệt châu trở về khuê phòng, lấy từng viên ra đặt chúng ở đầu giường, dặn hạ nhân đóng cửa sổ lại, rõ ràng vẫn là ban ngày, lại cố tình muốn giả làm buổi tối.
Quả nhiên, ánh mặt trời vừa khuất đi, từng viên minh nguyệt châu đều sáng lên.
Một mình nàng nghiêng đầu nhìn vầng sáng trong trẻo hiện lên trong rèm, chỉ cảm thấy đẹp hơn ngọn nến ngày thường rất nhiều, trong phòng giống như nguyệt cung thần điện, một phòng lung linh mờ ảo, nàng cũng luyến tiếc nhắm mắt lại.
Lúc Triệu Huyền đến, thấy tầng tầng lớp lớp rèm lụa vàng phủ xuống, mơ hồ phản chiếu bóng dáng một nữ tử mảnh mai.
Người trong giường nằm sấp trên chăn gấm, tay chống hai má, đôi chân trắng nõn giơ lên, đầu ngón chân đều ửng hồng, không chịu nằm yên giống như móc lấy rèm che trên giường rơi xuống, búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào gối, có vẻ buồn ngủ.
Hắn khẽ ho một tiếng, tiểu cô nương lập tức giật mình bừng tỉnh, buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, trong vầng sáng dịu dàng ngẩng đầu nhìn người đến, nhìn thấy là hắn, Ngọc Chiếu ban đầu sợ hãi, sau đó một tia vui sướng dâng lên tan ra ở đáy lòng.
Lúc nãy nàng nghe thấy bóng người, vừa quay đầu đã thấy một bóng đen cao lớn đứng trước rèm, không phải dọa chết người sao?.
"Đạo trưởng sao chàng lại đến đây..." Ngọc Chiếu từ trên giường chậm rãi đứng dậy, vén rèm lên nhìn hắn.
Sau đó lại nhìn quanh bốn phía, căng thẳng cắn môi, hỏi hắn: "Chàng...!sao lại đến đây? Có bị người trong phủ nhìn thấy không?".
Triệu Huyền nhìn nàng thật lâu, chỉ chớp mắt hai người đã mấy ngày không gặp, gần đây Triệu Huyền u sầu không thôi, hắn từng tuổi này, thật vất vả mới tìm được một cô nương mà mình yêu, e sợ thời gian của cả hai sẽ bị lãng phí bởi những lễ nghi rườm rà này.
Hắn thầm thở dài, đây cũng là lần đầu hắn đến khuê phòng của tiểu cô nương, rèm tua che khắp nơi, giường Bạt Bộ xinh xắn tinh xảo, tỏa ra một mùi thơm dịu dàng.
Triệu Huyền đi đến bên giường nàng vén mấy lớp rèm ngồi xuống, Ngọc Chiếu ngồi dậy, cột mái tóc rối bời lại, vẫn lo lắng đi theo hắn hỏi: "Sao chàng lại đến đây, có bị người ta nhìn thấy không?".
"Trẫm muốn nói ai cũng không phát hiện..." Nói xong hắn khẽ nở nụ cười, Ngọc Chiếu biết hắn đang cười mình, lập tức hừ hừ nói: "Ta không tin, nhất định chàng là bị người ta nhìn thấy rồi, chàng đừng gạt ta...".
"Được, không gạt nàng, thật sự không có người khác phát hiện, trẫm thừa dịp trời tối một chút mới đến, cũng chỉ có cấm vệ canh giữ trong viện nàng nhìn thấy thôi, đúng rồi, còn có thị nữ của nàng nữa".
Ngọc Chiếu chống đầu: "Sao bọn họ không nhắc ta một tiếng chứ?".
Triệu Huyền cười nói: "Trẫm đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, thấy nàng ấy gọi nàng mấy tiếng, cũng không thấy nàng tỉnh, nên dứt khoát tự đi vào".
Cái này cũng gần đúng, lần này Ngọc Chiếu an tâm, dù sao trong viện nàng thì nàng cũng không sợ, chỉ sợ bị những người khác ở ngoài viện nhìn thấy thôi.
Triệu Huyền nhìn nàng thắm thiết, khuôn mặt lạnh lùng trước đây lúc này toàn là tình ý: "Trẫm nghe Lý Cận Lân nói, nàng nhớ trẫm sao?".
Mặt Ngọc Chiếu ửng đỏ, ngượng ngùng nói đến chuyện này, cụp mắt ậm ờ hỏi: "Đạo trưởng có biết cữu cữu ta đi đâu không? Khi nào trở về?".
Lời này không biết Ngọc Chiếu đã hỏi bao nhiêu lần rồi, thật sự là nàng mong mỏi gặp cữu cữu lại lo lắng cữu cữu bên kia.
Ngọc Chiếu lại bắt đầu lo nghĩ, mắt nhìn Triệu Huyền có phần lo lắng, không biết phải giải thích với cữu cữu như thế nào.
Triệu Huyền đứng dậy vén rèm che vướng víu lên, treo lên móc nhỏ bằng bạc ở hai bên giường, thấy trên giường của tiểu cô nương chất đầy gối, còn dùng hai cái chăn dựng cho mình một cái tổ, vừa rồi chính là nằm ở trong cái tổ này ngủ thiếp đi, cũng không sợ nóng.
Hắn cười khẽ một tiếng, lại ngồi xuống, "Chỉ hai ngày nữa thôi".
Tình cảnh xấu hổ bây giờ của hắn, cũng đúng là gieo gió gặt bão, cũng may Triệu Huyền cũng không phải là người thích bịt tai trộm chuông, chuyện đã đến nước này cũng không thể mập mờ qua loa cho qua, hắn cần phải nói chuyện lần nữa với Tòng Hi.
"Cữu cữu ta đối với ta là tốt nhất, còn có ngoại tổ mẫu cũng là..."
Ngọc Chiếu nói đến đây, còn có vài phần thương tâm, sau khi từ hôn với Cố Thăng, Ngọc Chiếu vốn muốn trở về Giang Đô, hiện giờ dĩ nhiên là không thể rồi.
Triệu Huyền vậy mà nghe được Ngọc Chiếu dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, trước kia cô nương này đại đa số thời gian đều cười tít mắt, gặp người liền hi hi ha ha, hoặc là tức giận làm nũng với mình.
Hắn nghe xong trong lòng vi diệu, biết Bảo nhi của hắn thật sự khổ sở.
Tiểu cô nương buồn bã, cau mày, cằm rủ xuống, ngay cả tai cũng cụp xuống, không còn sức sống như xưa.
Ngọc Chiếu vạch đầu ngón tay đếm, "Ta sinh được năm ngày mới có thể mở mắt, mẹ ta sau khi sinh ta không được nửa canh giờ thì mất, điều này có nghĩa là ta chưa từng gặp mẫu thân.
Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện đến nay, bên cạnh cũng chỉ có cữu cữu và ngoại tổ mẫu, trước kia, mỗi năm phụ thân chỉ gửi hai phong thư tới Giang Đô, nội dung cũng chỉ là những chuyện kia, ừm...!gần giống nhau, có viết cũng như không.
Khi đó mỗi ngày ta đều cầm thư của phụ thân, mấy chục phong thư kia, lúc ta hồi kinh đều đem theo...!Ngoại tổ mẫu còn dỗ ta nói phụ thân thương ta, ai ngờ ta tràn đầy hy vọng đến kinh thành, lại không giống như lời bà nói".
Triệu Huyền không biết nên an ủi người khác thế nào, trầm tư nửa ngày mới nói: "Có lẽ ngoại tổ mẫu của nàng là gạt nàng thôi".
Trong lòng Ngọc Chiếu cũng biết, bị nói trắng ra như vậy khiến cho cổ họng như bị mắc xương, nàng trợn tròn mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
Triệu Huyền cũng nói đến phụ thân mình, giọng điệu điềm tĩnh, thậm chí vẻ mặt cũng không hề dao động, "Dù sao phụ thân trên đời này, đều gần giống nhau.
Cũng giống như tiên hoàng, ngoài miệng nói thương thập thất đệ, kỳ thật trẫm thấy người thương thập bát đệ nhất, người khác vẫn khăng khăng cho rằng người thiên vị thập thất đệ".
Chua xót trong lòng đều bị dẫn đi mất, Ngọc Chiếu không nhịn được hỏi: "Người khác đều nhìn không ra sao, vậy làm sao đạo trưởng phát hiện phụ thân chàng thương thập bát đệ của chàng nhất?".
Triệu Huyền bất đắc dĩ phá lên cười, giọng nói có hơi khàn khàn: "Yêu thương chính là yêu thương, đương nhiên là giấu không được, trong mắt trong lòng, trải đường cho nó, chung quy không giống với người khác".
Nhưng đơn giản như vậy lại có thể nhìn ra, mấy huynh đệ khác lại hồ đồ, luôn nhìn không rõ.
Ngọc Chiếu thấy hắn nói đến phụ thân mình thương huynh đệ khác nhiều hơn hắn, một chút cũng không có vẻ mặt mất mát, trái lại còn có ý cười, không khỏi cảm thấy kỳ quái, trong lòng lại có hơi kính nể sự bình tĩnh của hắn: "Chẳng lẽ đạo trưởng không cảm thấy buồn sao?".
"Tất nhiên là không, khi đó trẫm là Thái tử, phải học quá nhiều thứ, cũng không có thời gian đau buồn.
Phụ hoàng hơn ba mươi người con, cho dù thiên vị lại có thể thiên vị được mấy phần? Nói cái gì cha mẹ thương con, phần lớn đều là chuyện cười, nghe một chút là được rồi, cũng không thể giống nàng thế nhưng chỉ vì chuyện này mà thương tâm".
Thân là thiên tử, phụ hoàng hắn có thể dành cho con cái mấy phần yêu thương chứ?.
"Năm nay Bảo nhi mười bảy, cũng sắp xuất giá rồi, phụ thân nàng có thương nàng hay không quan trọng sao?" Triệu Huyền đưa tay khẽ sờ đỉnh đầu Ngọc Chiếu, sau đó lại vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn của Ngọc Chiếu, từng chút từng chút, giống như đang chải lông cho một con mèo nhỏ.
Bàn tay Ngọc Chiếu giấu ở trong ống tay áo thầm siết chặt, một lát lại buông lỏng ra: "...!Ta...!Đương nhiên hiện tại ta không thèm để ý, ta đang nói chính là trước kia, trước kia không biết, vẫn luôn ôm vài phần vọng tưởng trong lòng...".
"Trên đời này có rất nhiều thứ thú vị, nhiều thứ dễ dàng có được, thứ không có được cũng nhiều, đến chậm chính là không có duyên phận, không cần phải đến.
Dù sao Bảo nhi còn thiếu điểm đó của hắn sao?".
Ngọc Chiếu cảm thấy rất đúng, bộ dạng đức hạnh kia của cha nàng, lại còn có những đứa con khác, cho dù thật sự yêu thương mình, thì có thể dành ra mấy phần tình cha cho mình? Cũng không dành ra được mấy phần, tình cha mỏng manh lại kém cỏi như vậy, khác biệt rất lớn với điều nàng mong muốn.
Nàng không thích tình yêu được chia thành nhiều phần.
Nàng cũng đã lớn như vậy, không còn nhỏ nữa, nàng nhìn rõ càng hiểu rõ, nên cũng không cần nữa.
Triệu Huyền sờ khóe mắt ươn ướt của tiểu cô nương, cố ý nói: "Sớm biết như vậy sẽ không đến, gợi lên những chuyện thương tâm này của nàng, Tiểu Khóc Bao lại muốn khóc rồi".
Ngọc Chiếu nén chua xót, "Mới không khóc, chỉ là có hơi nhớ mẹ, chàng cũng không thể không đến! Ngày nào ta cũng ngóng trông chàng đến".
Triệu Huyền nghe xong lời này, vành tai ửng đỏ, duỗi tay ôm nàng vào lòng, "Nàng thấy trong lòng khó chịu thì khóc ra đi, ai không cho nàng khóc, kìm nén mới có hại sức khỏe nhất, nàng nhớ mẹ nàng, mẹ nàng bà ấy hiện giờ là một cô nương còn nhỏ hơn nàng một tuổi kia kìa".
Ngọc Chiếu nghe xong, tựa vào trong ngực đạo trưởng khóc một hồi lâu, thế nhưng lại cao hứng lên.
Phải, mình buồn cái gì chứ?.
Mẫu thân đã sớm đầu thai chuyển thế, hiện giờ còn nhỏ hơn nàng một tuổi, mẫu thân có cha có mẹ, nhất định còn hạnh phúc hơn mình nhiều.
Đại hôn sắp tới, triều đình phát sinh rất nhiều chuyện lặt vặt, hôm nay Triệu Huyền vẫn dành thời gian đến, hai người tựa vào nhau, ngược lại quy củ hơn trước đây, ước chừng là đêm thám hiểm khuê phòng, sự giáo dưỡng của Triệu Huyền luôn khiến hắn có hơi gò bó tay chân.
Biết nàng thích chơi, mấy ngày nay sợ là buồn bực lắm rồi, vuốt tóc nàng, nói với nàng: "Cũng đừng ở trong viện này hoài, muốn đi ra ngoài chơi thì đi, chỉ là nàng đi đâu cũng phải dẫn cấm vệ theo, về trước trời tối là được".
Ngọc Chiếu cố nén vui mừng, lại sợ mình dẫn theo nhiều người ra ngoài sẽ bị người khác coi như khỉ mà bu xem, trông mong nhìn hắn, "Vậy nếu ngày mai ta muốn ra ngoài chơi với nữ nhi của Thượng Thư Thừa, được không?".
Trong đầu Triệu Huyền nghĩ đến Thượng Thư Hữu Thừa, là một người cương trực công chính, chắc hẳn tiểu nương tử trong nhà tính tình cũng tốt, nên nói: "Tất nhiên là được".
Hắn không hạn chế tiểu cô nương ra ngoài chơi, nhưng lại thận trọng đồng bạn bên cạnh tiểu cô nương, tính đứa trẻ nhà mình tốt, nhất định không thể bị tiểu cô nương xấu tính khác dạy hư.
Hôm nay nhìn dáng vẻ đáng thương này của nàng, chỉ sợ là ở trong phủ chờ đợi nhàm chán tột cùng rồi, hắn phái người tới bảo hộ Bảo nhi, cũng không phải để hạn chế tự do của Bảo nhi.
"Nàng còn thích thị nữ đã đưa qua cho nàng không?".
"Đạo trưởng nói ai? Có phải Thanh Ninh không?".
Triệu Huyền cười, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương đang nâng má trong mắt đều là mình, tiểu cô nãi nãi này chỉ là lười biếng, nhưng đầu óc thật sự rất thông minh.
"Nàng dẫn theo nàng ấy, có nàng ấy trông nom nàng, trẫm cũng có thể yên tâm".
Ngọc Chiếu chơi đùa minh nguyệt châu trong tay, thờ ơ cười nói: "Hôm nay chàng vào phòng ta, là nàng ấy canh giữ ở bên ngoài sao?".
Triệu Huyền hiểu ra, lắc đầu cười nói: "Nàng chơi khăm ta à?".
Ngọc Chiếu nói: "Mới không phải đâu, nha hoàn của ta, chàng muốn vào bọn họ nhất định sẽ đi vào theo".
Triệu Huyền suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Bảo nhi đây là mất hứng sao?".
Ngọc Chiếu không ngẩng đầu, "Được rồi, chỉ là có hơi không quen cảm giác bị người ta canh chừng như vậy, nhưng ta biết đạo trưởng là vì muốn tốt cho ta".
Triệu Huyền nghe xong suýt rơi một phen nước mắt của lão phụ thân, chỉ cảm thấy Bảo nhi thật khiến người ta yêu thương, hắn cũng không phải muốn nhúng tay vào chuyện trong phòng Bảo nhi, chẳng qua là lo nàng lại không chịu uống thuốc, không chịu nghe lời, luôn có rất nhiều lo lắng, phái người trông coi cẩn thận mới an tâm.
Hiện giờ bị Ngọc Chiếu nói như vậy, hắn ngược lại hiểu ra, mình có can thiệp quá mức hay không, bằng không cứ như vậy, trong lòng tiểu nha đầu này nhất định sẽ sinh ra oán giận.
Hai người kề bên nói chuyện hồi lâu, phần lớn là Ngọc Chiếu nói, hắn ở bên cạnh lắng nghe.
Thấy sắc trời sắp tối, cho dù là hôn phu hôn thê chưa cưới, cũng không thể ở lại trong khuê phòng của cô nương nữa, Triệu Huyền cuối cùng cũng hạ quyết tâm phải đi.
"Tối mai ta lại đến thăm nàng".
Hắn vén áo bào lên, cất bước đi ra bậc lan can, còn quay đầu lại nhìn nàng một cái, Ngọc Chiếu nhìn bóng dáng mơ hồ của hắn phía sau rèm châu, cười tít mắt vẫy tay với hắn: "Đi đi, đi đi, đạo trưởng, cả ngày ta đều sẽ nhớ chàng..."..