Ngày hôm sau cũng không may, nắng gắt oi bức hiếm thấy của mùa thu đã làm gián đoạn kế hoạch dạo chơi của Ngọc Chiếu.
Vương Minh Ý bất chấp nắng gắt chạy đến trong viện của nàng.
Trên búi tóc mây giản dị cài một cây trâm châu, mặc một chiếc áo tay hẹp đối xứng màu xanh đậu, váy bên dưới cũng cùng màu, nhìn có vẻ cao gầy lãnh đạm, trên vạt áo trống trơn, một đóa hoa cũng không thêu.
Vương gia còn là một trong ngũ đại gia tộc, nhà Vương Minh Ý lại là chi trưởng, tổ mẫu mất sớm của Vương Minh Ý chính là Tông Thất Nữ, phong Huyện Chủ.
Tổ phụ lại từng giữ chức Thừa Tướng, nhưng kiểu danh gia vọng tộc này lại xuất hiện một tiểu nương tử thích thanh tĩnh, không thích xa hoa, không thích tụ tập.
Ngọc Chiếu liên tục nhìn nàng từ đầu đến chân, không chút lưu tình cười nói: "Quần áo này của cô, người không biết còn tưởng là trộm ở chỗ người hầu đó".
Vương Minh Ý không hề tức giận, ngược lại cười ha hả nói: "Cũng đừng xem thường bộ quần áo này của ta, chính là lụa hoa tơ tằm.
Ta bảo thị nữ giặt ngâm nước trước, nhẹ mỏng thoáng khí, mặc vào một chút cũng không nóng, bằng không ta còn chưa đi đến viện của cô thì đã bị ánh nắng thiêu khô rồi".
Ngọc Chiếu tiến lên sờ vào chất liệu quần áo của nàng ấy, chạm vào tay mềm mại như mây.
"Chậc chậc, ta cũng muốn, lúc ngủ mặc xác định rất thoải mái".
Vương Minh Ý không tiếp tục đề tài này nữa, trước giờ nàng và Bảo nhi luôn không kiêng kỵ gì, nhéo nhéo mặt nàng ấy, "Ta thật không biết tại sao về quê một chuyến, ước chừng chỉ mới mười hai ngày, Trạch Dương quê ta đều đã loan tin, khắp nơi khua chiêng gõ trống nói Hoàng hậu nương nương sắp xuất hiện rồi.
Ta vừa hỏi là nữ quân nhà nào? Suýt nữa dọa chết ta rồi".
Lúc nàng vừa mới nghe được tin này, cho rằng đây cũng là chuyện liên quan đến triều đình, Bảo nhi bị đem ra làm con tốt thí.
Nàng vội chạy về kinh thành, nhìn thấy Bảo nhi ngồi xếp bằng trên giường La Hán, nghiêng người chơi đùa với chó con bên dưới, bộ dạng ăn uống vui chơi rất nhàn nhã.
"Hóa ra là ta lo lắng rồi, nhìn cô như vậy, cuộc sống cũng không quá khó khăn đi".
Ngọc Chiếu nhích sang một bên chừa chỗ cho nàng trên giường La Hán, ánh mắt ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
Thấy mặt Vương Minh Ý đỏ bừng, chắc là chạy rất gấp, bị phơi nắng bên ngoài, vội bảo thị nữ bưng thức uống lạnh đến cho nàng.
"Đi lấy kem, que chua kia bưng ra cho Vương cô nương".
Mấy người Trụy Nhi bên ngoài đang chèo một chiếc thuyền nhỏ, chèo đến chỗ hoa sen vừa tàn ở giữa, tìm kiếm dưới đáy, nói là có củ sen.
Vào thời điểm này trong năm vẫn có những củ sen mùa thu, tuy không to lắm, nhưng khi rảnh không có gì làm thì để giết thời gian cũng tốt.
Ngọc Chiếu bắt đầu nói tiếp: "Đương nhiên cuộc sống của ta không thoải mái như cô, cô về quê rồi, mấy ngày qua chỉ gửi cho ta một phong thư, mệt ta còn nhớ cô, hôm nay thấy cô phơi nắng đen như vậy, biết chắc là cô đi chơi khắp nơi với tỷ muội khác rồi...".
Vương Minh Ý biết người này lại muốn giở trò vô lại, nổi cơn ghen tị, trong lòng buồn cười cũng không để ý lời này, thấy thị nữ trong cung cũng đã đi xa, nhỏ giọng hỏi nàng: "Không phải cô nên giải thích với ta một chút sao? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?".
Ngọc Chiếu không có ý định gạt nàng ấy, nàng biết người này nghe xong tin tức sợ hãi, lo lắng cho nàng nên mới chạy một mạch đến đây, đáy lòng vì phần tình nghĩa này mà xúc động, lời nói không khỏi dịu dàng.
"Cứ như vậy, lúc trước ta ở Tử Dương Quán gặp ngài ấy mấy lần, khi đó cũng không biết ngài ấy là Hoàng đế, lời nói của ta cũng không có chút kiêng nể gì".
Vương Minh Ý trợn tròn hai mắt, phân tích từng lời nàng nói, hoảng hồn: "Nguyên lai là hai người các cô lén lút quen nhau?".
Ngọc Chiếu cười cũng không phủ nhận, cúi đầu ăn một ngụm kem, không đợi nàng nói gì, Vương Minh Ý lại nói tiếp: "Trách không được, trách không được nha, ta đã nói cô là một tên gia hỏa lười biếng, còn siêng chạy ra ngoài như vậy làm gì, lần trước ta đã cảm thấy kỳ quái, chuyện lớn như vậy thế nhưng lại gạt ta".
Ngọc Chiếu nuốt ngụm kem lạnh buốt thanh ngọt xuống, cười nói: "Ta cũng không muốn gạt cô, chuyện bát tự còn chưa xong, vốn là muốn nói cho cữu cữu ta biết trước sau đó sẽ nói với cô, ai ngờ biến cố nhanh như vậy".
Vương Minh Ý đảo mắt, không hỏi những thứ vớ vẩn kia nữa, "Hắn, ý ta là Thánh thượng, Thánh thượng đối với cô thế nào?".
"Tốt, đương nhiên là tốt, bằng không ta sẽ không đồng ý".
Vương Minh Ý chỉ có thể cười khổ: "Như vậy thì tốt, đối xử với cô tốt là được rồi".
Ngọc Chiếu đi tới đi lui nhìn nàng, trong mắt hồ nghi, kỳ quái nói: "Hôm nay cô lại dễ nói chuyện như vậy, ta còn tưởng rằng cô phải chỉ trích mỉa mai ta một trận chứ, cái khác cô không biết, lại giỏi nhất là làm tổn thương người khác".
"Không có gì để nói".
Vương Minh Ý nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ngọc Chiếu, trong mắt sáng tỏ.
"Ta cũng nhìn ra được, Bảo nhi, cô luôn là người không vòng vo.
Cũng không phải không thể, chỉ là cô không muốn vòng vo.
Lần trước ta gặp cô ở Hầu phủ, luôn là bộ dạng miễn cưỡng cười nói, hiện tại gặp cô, ta có thể thấy được cô thật sự rất vui vẻ, vui vẻ là tốt rồi, nhìn xem, cô mập lên rồi".
Ngọc Chiếu nghe nàng nói như vậy liền nổi giận: "Được, cô lại đổi cách mỉa mai ta! Ta mới không có mập đâu!".
"Ha ha, mập một chút không tốt sao? Phúc hậu nhìn rất đẹp đó, cô đúng là không biết thưởng thức.
Ta vừa định nói gì vậy kìa? Bị cô ngắt lời làm ta quên mất rồi...!À phải rồi, thiên hạ lê dân bách tính hiện giờ, ai mà không biết hậu cung thiên tử bỏ trống không con nối dõi? Bảo nhi, nếu ngài ấy thật sự thích cô, vậy thật sự nửa điểm cũng không phải giả, dù sao địa vị của người ta, dụ cô làm gì? Lại lừa cô làm gì?".
Ngọc Chiếu lo lắng: "Hy vọng cữu cữu của ta cũng có thể nghĩ như vậy".
Vương Minh Ý khó hiểu, nàng về quê tế tổ, nghe xong chuyện Ngọc Chiếu phong Hậu, sáng nay nhanh chóng chạy về kinh thành, "Hử? Lúc trở về kinh thành, ta ở cổng thành thấy nghi trượng của Giang Đô Vương, cữu cữu của cô đúng là dẫn đầu, xe ngựa nhà ta còn đang xếp hàng cực khổ ở cổng thành, đội ngũ của Giang Đô Vương bọn họ đã chạy không thấy bóng dáng đâu, ta còn tưởng rằng đã đến trước rồi.
A, chẳng lẽ là bị triệu vào cung rồi?".
Ngọc Chiếu vừa nghe, chẳng lẽ sáng sớm cữu cữu đã vào cung rồi?.
Giờ đã là xế chiều rồi, vẫn còn chưa ra...
Ngọc Chiếu nhất thời cảm thấy đứng ngồi không yên.
Ngoài cửa sổ một trận gió thổi qua, thổi bay mấy chiếc lá rụng, trên ngọn cây còn có ve sầu kêu râm ran, Ngọc Chiếu nghe thấy các tiểu nha đầu ngoài hành lang bàn bạc muốn tìm một cái thang, sai người đi lên dính mấy con ve xuống, tránh cho ban đêm làm phiền giấc ngủ của nàng.
Lúc này mới mấy ngày, mấy người Tuyết Nhạn Trụy Nhi đã quen thuộc với các cung nữ trong cung rồi.
Lại nghe thấy tiếng kinh hô của Trụy Nhi, nói là thật sự để nàng vớt được một củ sen, còn rất to.
"Ôi! Sao còn có một cái hộp mục nát nữa chứ...".
"Chủ tử, mau đến xem một chút!"
Nghe bọn họ kêu lên, Ngọc Chiếu cùng Vương Minh Ý vội chạy đến xem, cái hộp bị ngấm nước mục nát, nhưng đồ vật bên trong đã lộ ra ngoài, các thị nữ rửa sạch đem đến cho Ngọc Chiếu xem.
Vòng tay, còn có trâm hồ điệp, đều bị ngâm nước lâu ngày nên mất đi màu sắc vốn có, nhưng cũng không biết trải qua bao lâu, nhìn hình dáng vẫn còn tinh xảo, chắc hẳn trước kia làm mấy thứ này cũng là tốn không ít tâm tư.
Vương Minh Ý cầm một cây trâm hồ điệp, bên trong khắc một chữ nhỏ, Nhược.
"Kiểu dáng lỗi thời như vậy, sợ là ít nhất cũng phải hai mươi năm rồi, hơn nữa còn rất nhỏ nhắn, giống như để đeo cho tiểu nữ nhi".
Ngọc Chiếu nhớ ra, từ Nhược là khuê danh của mẫu thân nàng, dâng lên khó hiểu: "Đây sợ là của mẹ ta, bọn họ nói trước kia mẹ ta thích ở đây hóng mát vào mùa hè, sao lại bị ném vào vũng bùn này?".
Người bên cạnh lại trục vớt phía dưới một lúc, cái gì cũng không thấy.
Vương Minh Ý cười, nói với Ngọc Chiếu: "Trâm khắc chữ nhỏ như vậy, còn có một nét ngây thơ, nói không chừng là tín vật định tình cha cô đưa cho mẹ cô, về sau mẹ cô không thích nữa, nên vứt đi".
Ngọc Chiếu nhất thời hiểu ra, chẳng trách mẹ muốn vứt đi.
Thế nhưng, lúc mẫu thân quen biết phụ thân, không phải đã đến tuổi cập kê rồi sao? Sao phụ thân nàng còn tặng bà những thứ này?.
Ngọc Chiếu lập tức không muốn nghĩ nữa, nàng giữ hết đồ vật lại, bất kể là ai tặng, đồ vật của mẹ nàng đều là của nàng, giữ lại làm vật tưởng nhớ cũng tốt.
Trụy Nhi thấy chủ tử nặng lòng, chen vào nói: "Tối nay có đồ ăn ngon rồi".
Tuyết Liễu ở bên cạnh cười nàng: "Chỉ có một củ sen, đủ cho ai ăn?".
"Đương nhiên là mài ra thành bột lọc nấu chè củ sen cho cô nương ăn".
Trái tim bồn chồn của Ngọc Chiếu chợt bình tĩnh lại.
Thời gian trôi quá nhanh, ngày hôm qua nàng vẫn còn là đứa trẻ được ngoại tổ mẫu chăm sóc dưới gối, được cữu cữu ôm vào lòng, giờ phút này nàng cũng đã trưởng thành rồi.
Hôm nay còn chưa ăn được củ sen mà Trụy Nhi vớt lên, đã có người của Giang Đô Vương phủ đánh xe ngựa đến đón Ngọc Chiếu đi.
Vương Minh Ý nhịn không được bật cười: "Ai ôi, lúc này Vương gia nhất định là bị giữ lại trong cung cả ngày rồi, trời ạ, nói chuyện chính sự có thể nói cả ngày sao?".
Ngọc Chiếu lườm nàng một cái, biết đây là rướn cổ một đao rụt cổ một đao, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, dẫn theo các thị nữ ra cửa, hững hờ nói: "Ta mới không sợ, cữu cữu vào cung cả ngày, có tức giận cũng sớm tiêu tan rồi".
Xe ngựa băng qua con đường dài sầm uất, kỳ thật hiện tại tính ra cũng sắp vào thu rồi, thật sự nóng nhất cũng chỉ là chuyện mấy ngày nay.
Trụy Nhi đỡ Ngọc Chiếu, Tuyết Nhạn vội cầm ô đuổi theo, Ngọc Chiếu chỉ cảm thấy ánh mặt trời trước mặt chói mắt, lại cực kỳ nóng, nên chậm rãi từ từ bước xuống xe.
Cữu cữu khoanh tay đứng trên bậc thềm trước cửa phủ, lưng dựa vào sư tử đá trước cửa, phỏng chừng là nhìn nàng nửa ngày rồi, thấy Ngọc Chiếu nhìn qua mới cười nói: "Ai ôi, đây là Hoàng hậu nương nương của chúng ta sao? Thật khiến vi thần cảm động đến rơi nước mắt, Hoàng hậu nương nương thế nhưng còn có thể đích thân đến thăm cữu cữu".
Ngọc Chiếu nâng váy chạy đến, cười duyên nhìn trái nhìn phải, làm bộ nói: "Cữu cữu gọi ai đó? Sợ là hoa mắt rồi, ở đây cũng chỉ có cháu gái của người thôi".
Mục Tòng Hi thấy nàng nhu thuận như vậy, muốn nặng lời mắng nàng cũng chỉ có thể nghẹn vào trong bụng, nghiêm mặt cố ý hù dọa nói, "Ta thấy con rất có bản lĩnh, chuyện lúc trước với ngài ấy còn giấu ta, không phải muốn chạy trốn sao? Bây giờ con còn muốn trốn nữa không? Còn nữa, nhìn sắc mặt này của con, thời gian gần đây có phải là chơi đến điên rồi hay không? Cữu cữu của con bị ngài ấy giày vò một vòng, màn trời chiếu đất bụng đói ùng ục, con đây còn rất vui vẻ sao? Đồ vô lương tâm".
Ngọc Chiếu nói đến chuyện này, chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi, tất nhiên không chịu thừa nhận: "Ai nói con rất vui vẻ chứ?".
"Con không vui, vậy con không vui đúng không? Không vui ta sẽ mạo hiểm liều mạng kháng chỉ, đưa con về Giang Đô".
Ngọc Chiếu tức giận hít thở sâu hai hơi, oan ức nói: "Con...Con cũng không phải hoàn toàn không vui...".
Mục Tòng Hi nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc ngài ấy rót mê hồn dược gì cho con? Tự con lấy gương soi bộ dạng này một chút đi, giống một đại cô nương gia sao?".
Ngọc Chiếu nói năng lộn xộn: "Cái gì gọi là rót mê hồn dược cho con? Con là kẻ ngốc sao? Sao con có thể bị lừa được? Kỳ thật cũng...!không phải như vậy, hôn nhân đại sự con đương nhiên là thông qua sự đồng ý của người, ai ngờ người một mực không đến, sau đó thì...".
Mục Tòng Hi nói đến chuyện này liền phát hỏa, hắn vẫn còn hồ đồ trước những lời Hoàng đế đã nói trước khi hắn bị điều đi.
Cái gì gọi là chuyện liên quan đến hôn sự của hai người chúng ta, hôm nay tuyên khanh vào cung, chính là thông báo cho khanh một tiếng, đừng nói không có báo trước cho khanh biết.
Sau nửa tháng, Mục Tòng Hi mới bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra là ý này...
Đúng là một thiên tử tốt, đã sớm có tính toán này rồi....
Đây mới thực sự là vị Hoàng đế kính hiền lễ sĩ, cưỡng hôn cháu gái còn biết báo trước với người làm cữu cữu là hắn.
Không muốn tiếp tục đào sâu chuyện khiến hắn nổi giận, lại hỏi một chuyện khác khiến hắn tò mò đã lâu: "Ta tự hỏi con giấu ngài ấy bằng cách nào, chính miệng ngài ấy nói với ta, hai người ở bên nhau hơn một tháng, vẫn không biết con là cháu gái của ta".
Tình huống này không đúng, cho tới bây giờ hắn cũng không dám tin, vị kia đi đâu bên cạnh đều có mấy trăm tên cấm vệ hộ tống, ăn uống đều phải qua hơn mười cửa ải, ngay cả Thái hậu Vĩnh An Cung muốn gặp hắn cũng phải báo trước, thế nhưng không tiếng động lại định chung thân với một cô nương chưa từng điều tra qua thân phận.
Đây là bị hạ cổ sao? Hai người này là cho nhau ăn canh mê hồn hay gì?.
Hay...!đây là niềm vui mà hắn không hiểu được?.
Ngọc Chiếu không khỏi có hơi dương dương đắc ý với bản lĩnh dỗ ngọt người khác của mình, cười ha hả đến mức không thấy hai mắt đâu.
Lúc nàng nhìn ra đạo trưởng sốt ruột không chịu được thiếu kiên nhẫn thậm chí sinh nghi, thì sẽ vắt hết óc nói lời ngon tiếng ngọt khiến hắn an tâm ổn định, tuy đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này, nhưng hết sức quen thuộc khéo léo.
Nhưng nàng cũng biết, lúc mình dỗ đạo trưởng, chỉ sợ hắn cũng không tin, chẳng qua không muốn đi điều tra sâu mới có thể như thế.
Ngọc Chiếu đánh bạo nói: "Cữu cữu, con thật sự thích ngài ấy, người cũng đừng trách con, người có mắng con thì con cũng sẽ không đổi ý, con sống đến lớn cỡ này, đây là lần đầu thích một người như vậy.
Không phải người luôn nói thích thì phải giành lấy sao? Đó là những gì người đã dạy con".
Mục Tòng Hi nhìn nàng một cái thật sâu, "Xem ra ngài ấy thật đúng là không gạt bổn vương".
Ngọc Chiếu không rõ lý do: "Vâng?"
Mục Tòng Hi thế nhưng từ từ nhếch môi, cười lạnh: "Bổn vương mắng con, có phải cũng nên khen con hay không? Khen Bảo nhi của chúng ta lợi hại, có thủ đoạn, còn có thể gạt người khác".
May mà là một cháu gái thân thể yếu đuối, nếu là cháu trai, hôm nay ai cũng đừng hòng ngăn cản, lập tức lấy gia pháp hầu hạ, nhất định phải lột một lớp da.
Tai Ngọc Chiếu đỏ bừng, lúng ta lúng túng không biết nên nói gì, nhưng cũng biết đây là cữu cữu đổi cách mỉa mai mình.
Ai ngờ Mục Tòng Hi cuối cùng thật sự nói: "Cữu cữu không phải người cổ hủ như vậy, ngày đó bảo con đi cũng chỉ là thử thái độ của vị kia".
Ai ngờ vị kia điên cuồng như vậy, hắn ở Duyễn Châu xa xôi đều nghe nói, trên kinh điều động rất nhiều Thần Sách Quân, thậm chí xuất động Minh Quang Khải Vệ, tin tức truyền đến Duyễn Châu thậm chí có thể nhớ đến gió tanh mưa máu mấy ngày đó, mấy phiên thần ngoại vương kia, phỏng chừng đoạn thời gian đó đều bị dọa sợ đến mức ban đêm ngủ không yên.
Mục Tòng Hi cười cười, đôi mắt Ngọc Chiếu rất giống hắn, cười lên thành một vầng trăng khuyết, khi nhìn về phía người khác tự dưng khiến cho trong lòng người ta cảm thấy ngọt ngào: "Hiện giờ đã biết, đương nhiên cũng đã hiểu".
Ngọc Chiếu cũng không rõ ý tứ của hắn, chỉ cảm thấy trái tim vốn đang treo trong lòng như được buông xuống, mấy ngày nay nàng ngủ cũng không ngon, luôn lo lắng cữu cữu không thích đạo trưởng, nếu thật sự như vậy, nàng cũng không biết phải làm sao nữa.
Hiện tại như vậy tất nhiên là tốt nhất, nàng an tâm rồi, khuôn mặt non nớt có vẻ ranh mãnh đáng yêu, "Vậy cữu cữu là đồng ý rồi sao? Đồng ý con với ngài ấy?".
Mục Tòng Hi vỗ vỗ bụi đất dính trên sư tử đá, buồn bã nói: "Đúng vậy, không đồng ý còn có thể làm gì? Con cho rằng cữu cữu con thật sự có thể coi trời bằng vung? Miệt thị hoàng quyền hay sao? Ta cũng đã nghĩ thông rồi, trước kia cho rằng có thể che chở con cả đời, nhưng trên đời này biến cố quá nhiều, lại nói chuyện Ngụy Quốc Công kia, cho rằng là người có thể để con phó thác cả đời, ai ngờ chỉ có như vậy? Nếu cữu cữu không bảo vệ được con cả đời, cũng không trông cậy vào con cái đứa ngốc khờ khạo này có thể tự mình đứng lên, dù sao cũng phải tìm một người lợi hại hơn đến che chở con".
Ngọc Chiếu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mục Tòng Hi, trong lòng có hơi sợ những lời của hắn, nàng làm sao cũng không tiếp nhận được chuyện cữu cữu đi trước mình, nàng kiềm chế sự sợ hãi dâng lên trong lòng, cắn chặt răng: "Người có thể đừng đi đánh giặc hay không? Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, quá nguy hiểm, nếu người chết, con với ngoại tổ mẫu phải làm sao bây giờ...".
Trên đầu Mục Tòng Hi từ từ xẹt qua ba đường thẳng đứng, muốn bóp chết đứa cháu gái trước mặt đang trù rủa mình này, lại thoáng nhìn thấy đôi mắt ướt của Ngọc Chiếu.
Cháu gái của mình, không hiểu sao lúc nào cũng thích khóc, lại càng lo lắng vô căn cứ.
Bây giờ còn khóc nhiều hơn lúc trước ở Giang Đô.
"Lấy thân phận này của ta, không ra chiến trường thì ai ra? Ăn bổng lộc của triều đình thì phải làm việc chứ, chẳng lẽ cái gì cũng không làm, suốt ngày ở trong Vương phủ học theo con, ngủ rồi dạo phố còn suốt ngày khóc sướt mướt sao?".
Ngọc Chiếu nuốt chua xót trong miệng xuống, có vài phần tức giận, nàng cũng biết thân phận của cữu cữu nhà mình, chỉ làm một Vương gia nhàn tản nhất định là không thể, nhưng nàng vẫn ôm một phần hy vọng, hy vọng cữu cữu có thể nghe lời khuyên, có thể thấy được cữu cữu nhà mình đúng là không để trong lòng.
"Vậy làm sao người biết ngài ấy có thể sống lâu hơn người? Lỡ như ngài ấy cũng đi trước con thì sao? Bệ hạ bằng tuổi với người, kết quả là không ai có thể che chở con?" Ngọc Chiếu hy vọng hắn nghiêm túc đối diện với vấn đề này, không hy vọng có thể khiến cữu cữu nghe xong lời này sẽ không ra chiến trường nữa, nhưng ít nhất sẽ cẩn thận hơn, đừng đấu đá lung tung nữa, có thể quý trọng cái mạng nhỏ của mình nhiều hơn một chút.
Mục Tòng Hi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thì ra cũng không chỉ trù rủa một mình mình, hắn duỗi ngón tay búng lên trán Ngọc Chiếu: "Hiện tại biết bệ hạ lớn tuổi, hối hận rồi sao?".
Ngọc Chiếu che trán, trả miếng: "Con mới không hối hận, dù sao con cũng không còn nhỏ, con cũng đã mười bảy rồi".
Đạo trưởng mới không già như cữu cữu nói, đạo trưởng không già, cữu cữu càng không già.
Bọn họ là hai bức tường cao, là hai ngọn núi lớn chắn ở phía trước che gió che mưa cho mình, ai cũng không được ngã xuống.
Mục Tòng Hi: "Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, đi vào nhìn xem, dẫn theo một người đến cho con".
Ngọc Chiếu ngẩn ra, bước qua ngưỡng cửa, nhìn vào bên trong Vương phủ, nhìn thấy người không nên xuất hiện ở đây.
Người nọ mặc áo bào thiên thanh, dáng người cao lớn tuấn tú, hắn chắp tay đứng ở một bên vách tường, đôi mắt sâu lắng nhìn mình, cũng không biết đứng ở đó bao lâu rồi.
Ngọc Chiếu đứng trước cửa, ngày hè nàng thường chải búi tóc cao, trên tóc cài trâm hoa sen, khuôn mặt trắng hồng, váy nguyệt hoa phác họa ra dáng người mỹ lệ, đôi mắt nàng sáng ngời, cất bước chạy về phía đạo trưởng, dưới ánh nắng chói chang, khuôn mặt Ngọc Chiếu được bao phủ một tầng hào quang.
"Đạo trưởng?".
Đối diện với ánh mặt trời, Triệu Huyền khẽ động mi mắt, bình tĩnh đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng, sờ sờ tóc nàng, đốt ngón tay hơi mát lạnh, dường như trong lúc lơ đãng lướt qua trước trán cùng gò má của nàng.
"Sao lúc này lại đến đây?".
Trước nay Ngọc Chiếu luôn có thói quen ngủ trưa, bây giờ đang là buổi chiều, gọi nàng đến là làm khó nàng rồi.
Ngọc Chiếu nhìn thấy người, nàng làm bộ lùi lại hai bước, gần đây hai người họ vẫn giữ chừng mực, "Sao chàng lại đến đây? Đã lâu không gặp chàng rồi...".
Con ngươi Triệu Huyền dấy lên ý cười, nhịn xuống xúc động muốn ôm nàng vào lòng.
Mục Tòng Hi ở phía sau khá khó chịu, tận mắt nhìn thấy Hoàng đế ở bên cháu gái, cùng với nghe Hoàng đế nói cuối cùng lại không giống nhau.
Già mà không biết xấu hổ, làm vua mà lập thân không đứng đắn.
Còn làm trò trước mặt mình.
Mặt hắn nặng trình trịch, không muốn để Hoàng đế dễ dàng đắc ý như vậy.
"Bảo nhi không được vô lễ, phải gọi là bệ hạ, vị này chính là vua của chúng ta, là vua của vạn dân thiên hạ, cho dù ngày sau con phải gả cho bệ hạ, cũng phải luôn luôn nhớ kỹ thân phận, tuyệt đối không được bất phân tôn ti".
Ngọc Chiếu ngẩn ra, trong mắt chần chờ, có hơi sửng sốt, nghe theo lời của cữu cữu len lén nhìn Triệu Huyền, làm như không quen biết hắn: "Bệ, bệ hạ?".
Sắc mặt Triệu Huyền lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt lướt qua mặt Mục Tòng Hi, giọng điệu mơ hồ: "Từ xưa phu thê là một thể, Đế Hậu tất nhiên cũng như nhau, Giang Đô Vương thật sự là bị phơi nắng đến hồ đồ rồi".
Sau đó thay đổi sắc mặt, cười nói với Ngọc Chiếu: "Nàng muốn gọi trẫm thế nào cũng được".
Mục Tòng Hi không để ý tới hai người này nữa mà đi vào trong, dù sao hiện giờ trong mắt hai đứa này cũng không còn người khác.
Bọn hạ nhân thấy Vương gia cô nương trở về, vội chuẩn bị bữa tối, lão quản sự vui vẻ hỏi Ngọc Chiếu buổi tối muốn ăn gì.
"Hôm nay trời nóng, ta muốn ăn đồ lạnh, bánh rán đường, tào phớ thúy ngọc, còn có kem anh đào...".
Chờ Mục Tòng Hi quay đầu lại nhìn về phía sau, quả nhiên lại thấy hai người này không biết từ lúc nào lại lén hắn nắm tay nhau.
"Khụ khụ khụ!" Mục Tòng Hi liều mạng ho.
Ngọc Chiếu lập tức hoảng hốt rút tay ra, chạy đến bên cạnh hắn cẩn thận dìu hắn hỏi han ân cần.
"Cữu cữu làm sao vậy? Có phải bị bệnh rồi không? Sao lại ho? Người có xem bệnh chưa?".
Triệu Huyền giật giật ngón tay, giận tái mặt nhìn Mục Tòng Hi chằm chằm không nói một lời.
Mục Tòng Hi: "...".
Vừa rồi lúc ở trong cung, ôn hòa dễ gần, đế vương chiêu hiền đãi sĩ nói còn hay hơn, cũng không phải là vẻ mặt này!.
Tên này, thật sự là được lợi lập tức khoe mẽ!..