“Anh cái người này như thế nào có thể làm như vậy!” Trang Diễn thập phần tức giận, “Thổ lộ cũng quá mức qua loa cẩu thả đi!”
Cậu lúc đó dù sao cũng uống say, trong đầu chỉ nhớ rõ một câu nói như vậy, Văn Tu Viễn đáp ứng cậu hoàn toàn không nhớ rõ, chẳng lẽ Văn Tu Viễn cho rằng ‘thân thể ám muội’ chính là đáp lại tình cảm? Nhưng đấy không phải là việc sẽ làm khi bao dưỡng sao!
Trang Diễn càng nghĩ càng cảm thấy Văn Tu Viễn đáng ghét, liền ngay cả lần trước để Đại Tây Qua đưa nhẫn cũng vậy… Như vậy rốt cuộc là cầu hôn hay vẫn đơn thuần là tặng cho cậu một lễ vật đắt tiền? Trang Diễn thấy đầu óc của chính mình có chút không đủ dùng, cậu sợ bản thân tự mình đa tình, đồng thời càng ngày càng sờ không rõ suy nghĩ của Văn Tu Viễn.
Văn Tu Viễn nhíu mày nhìn văn kiện trong tay, hỏi: “Vậy em muốn thế nào?”
Trang Diễn cảm thấy thái độ của hắn hết sức quá phận, bước tới vài bước, đem bàn tay đặt trên văn kiện của Văn Tu Viễn, từ trên cao nhìn xuống, thở phì phì: “Anh quả thực rất quá đáng!”
Văn Tu Viễn nâng mắt nhìn cậu, hai người đối diện một lát, Văn Tu Viễn bỗng nhiên một phen lôi kéo cổ áo của Trang Diễn, khiến cho cậu bị kéo tới gập cả người, bản thân chủ động ngửa đầu hôn môi.
Trang Diễn nhất thời khiếp sợ, liền bị mở ra khớp hàm, cậu vẫn hết sức tức giận, Văn Tu Viễn tưởng rằng làm như vậy là có thể khiến cho cậu nguôi giận sao! Như thế nào có thể! Cậu còn lâu mới dễ bị thu mua như vậy!
Một lát sau cậu chủ động nhắm mắt hôn đáp trả, còn vươn tay ôm lấy thắt lưng của Văn Tu Viễn.
Nhưng giữa bọn họ còn cách một chiếc bàn, động tác này có chút quá mức miễn cưỡng, Trang Diễn đành phải thôi.
Vừa kết thúc nụ hôn, Văn Tu Viễn hỏi cậu: “Tôi thực sự rất quá phận sao?
Trang Diễn che mặt: “Kỳ thực… cũng không tới mức rất quá phận.”
Văn Tu Viễn: “Em có thể nói thẳng.”
Trang Diễn đem tay buông xuống một chút, lộ ra khuôn mặt nhìn Văn Tu Viễn: “Có… có một chút.”
“Vậy tôi hiện tại nói cho em biết.” Văn Tu Viễn lại một lần nữa ghé sát hôn lên đôi môi của cậu, sau đó ở bên tai cậu nhẹ giọng nói, “Tôi cũng rất thích em.”
♪THE•END ♪