Đổng Thanh Thư bất cẩn xuyên thư rồi! Chuyện kinh thiên động địa này đến tận bây giờ mà cô vẫn còn mơ hồ không tin.
Nếu như không phải cô tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, ôm một cái mền màu hồng sến súa không phải là của cô… thì Đổng Thanh Thư tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới chuyện cô đã xuyên thư.
Rõ ràng trong ký ức cuối cùng còn sót lại trong đầu cô chính là cô đang tung tăng đi trên đường mua rượu và beefsteak về mở tiệc ăn mừng kia mà.
Nhưng bỗng nhiên trước mắt thoáng qua hình ảnh một chiếc xe mất phanh lao nhanh tới mẹ bầu đang băng qua đường.
Đổng Thanh Thư không thèm nghĩ nhiều đã xả thân chạy tới cứu mẹ bầu, và rồi… bùm! Cô xuyên thư luôn.
Ban đầu lúc mở mắt tỉnh dậy Đổng Thanh Thư cũng không nghĩ là mình đã xuyên thư, nhưng đến khi nhìn thấy lời nhắc trong điện thoại ghi rõ to dòng chữ: “Hôm nay casting vai diễn mới!”, Đổng Thanh Thư lúc này mới lờ mờ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Sao lời nhắc này quen quen ấy nhỉ? Giống như tình tiết trong kịch bản mà Đổng Thanh Thư từng viết.
Sau đó cô vứt não không quan tâm nữa, thay vội đồ rồi chạy đến điểm hẹn luôn.
Đến nơi, Đổng Thanh Thư mới nhận ra quả nhiên là cô đã xuyên thư rồi.
Bởi vì trong kịch bản của cô có viết, nhân vật pháo hôi A ngày hôm nay có buổi casting vai diễn nữ hai trong một bộ phim truyền hình thanh xuân vườn trường của đạo diễn Lý!
Xuyên thư, xuyên thư thật ư?
Chuyện lạ có thật này sao lại ứng lên người cô chứ, Đổng Thanh Thư thật sự không tin nổi.
Nhưng còn chưa để cô kịp thích ứng với môi trường này thì cô đã bị nhân viên kéo vào hàng ngũ thí sinh ngồi chờ để vào thử vai.
Thử vai thì thử vai thôi, dù sao trước kia Đổng Thanh Thư cũng là thành viên đội kịch của trường đại học, chuyện diễn xuất đối với cô cũng không quá khó.
Nhưng mà đọc kịch bản cứ cảm thấy quai quái thế nào ấy nhỉ, hình như kịch bản này có đôi chỗ không được hợp lí à nha.
“Thật ngại quá, cho tôi mượn cây bút bi của bạn được không?”
Đổng Thanh Thư chọt chọt vào vai của người ngồi đối diện, sau đó nở một nụ cười đầy tính thương mại nhờ vả người ta.
Sau khi lấy được bút bi, Đổng Thanh Thư với tư cách là một nhà biên kịch siêu có tâm với nghề nghiệp, cô thẳng một đường gạch sạch kịch bản trên tay, viết lại lời thoại sao cho hợp lý nhất.
Giời, mấy chuyện sửa kịch bản này tôi trước đây làm nhiều như ăn cơm bữa vậy.
Sửa đi sửa lại một hồi thì cũng tới lượt Đổng Thanh Thư lên thử vai, nhìn dàn ban giám khảo ngồi ở đó, đột nhiên Đổng Thanh Thư lại nhớ tới trước kia khi mình còn ở trường đại học, một mặt đầy nhiệt huyết và quyết tâm để được vào đội kịch của trường, cũng may cô có trời phú diễn xuất tốt, vậy nên giảng viên rất ưu ái cô.
Lần này Đổng Thanh Thư rất tự tin mình sẽ thử được vai diễn nữ hai này, quả nhiên cô nhập vai xuất thần vô cùng, từ thần thái đến ánh mắt đều lột tả hết được cảm xúc của nhân vật, khiến cho toàn thể thí sinh ngồi ở dưới xem không rời mắt, phải vỗ tay thán phục.
“Bốp, bốp”
“Hay quá! Hết sức tuyệt vời.”
“Hú!!! Tiếp đi, diễn hay lắm!”
Một tràn tiếng vỗ tay và lời khen ngợi vang lên ầm ầm làm Thanh Thư ngại muốn chết đi.
Cô cười mãn nguyện, thầm nghĩ bao nhiêu năm trong đội kịch rèn luyện đúng là không uổng công mà.
Lần này đạo diễn còn không khen cô nữa thì đạo diễn đúng là không có mắt nhìn rồi.
Nhưng người tính không bằng trời tính, có đánh chết cô thì Đổng Thanh Thư cũng không nghĩ đến việc cô bị đạo diễn Lý mắng xối xả.
“Cô đang làm cái gì vậy hả Thanh Thư!”
“Bốp” một tiếng thật to, đạo diễn Lý đập tay xuống bàn một cái dọa cô giật bắn cả mình.
Não Đổng Thanh Thư bắt đầu load, chà… xuyên vào kịch bản của chính mình, nhân vật A cô còn chưa kịp đặt tên, bây giờ đùng một cái thành tên của cô luôn.
“Cô muốn chứng tỏ cái gì ở đây vậy hả? Cô không tôn trọng biên kịch, không tôn trọng tôi, cũng không tôn trọng khán giả của cô, cô xem cô còn xứng đáng làm một diễn viên hay không!”
Đạo diễn Lý nộ khí đùng đùng, có lẽ vì Đổng Thanh Thư động chạm đến biên kịch của ông ta nên ông ta mới tức giận như vậy.
Biên kịch ngồi kế bên đạo diễn Lý vuốt ve tay ông, khuyên đạo diễn bình tĩnh lại đã, để cô ta giải quyết.
Nhìn điệu bộ thế kia, Đổng Thanh Thư chẹp miệng, hừ, quên mất, đạo diễn Lý và cô biên kịch ấy là một cặp, hèn gì bênh nhau ra mặt cơ.
“Cô cảm thấy kịch bản của tôi tệ lắm sao? Cô tự động sửa từ đầu đến đuôi, không có câu nào trong lời thoại cô đọc là do tôi viết cả.”
Đầu Đổng Thanh Thư quay mòng mòng, cô cố gắng sắp xếp lại câu chữ:
“Tôi không có ý nói kịch bản của biên kịch Tô tệ, tôi chỉ cảm thấy là có đôi chỗ không được hợp lý, tôi chỉnh lại giúp cô mà thôi.”
Đổng Thanh Thư cười nói qua loa, cũng không muốn làm lớn chuyện làm gì.
Vậy mà biên kịch Tô kia càng nghe cô nói thì càng tức.
“Chỉnh?”
Biên kịch Tô cười ngạo nghễ, tỏ ra khinh rẽ Đổng Thanh Thư:
“Cô có tư cách chỉnh kịch bản của tôi sao? Cô cùng lắm cũng chỉ là một diễn viên hạng hai tiếng tăm không bao nhiêu, kinh nghiệm càng ít đến thảm hại.
Cô làm sao có đủ tư duy sửa kịch bản của một nhà biên kịch có kinh nghiệm năm năm như tôi chứ.”
Hết đạo diễn Lý rồi đến biên kịch Tô mắng Đổng Thanh Thư không ra gì, các thí sinh ngồi ở sau vốn dĩ đang vỗ tay ầm ầm, khen ngợi ào ào giờ cũng không dám mở miệng hó hé thêm câu nào nữa.
Đổng Thanh Thư càng nghe càng ứa gan, nhưng cô thật lòng không biết phải đáp lại làm sao.
Ôi giời, kinh nghiệm năm năm mà viết kịch bản như cô ta thì có mà vứt ra sọt rác là vừa!