Mạc Thiên Quyết kiên trì ngồi đợi Đổng Thanh Thư nửa tiếng đồng hồ sau cô mới xuống tới nơi.
Nhìn bộ dạng dè chừng của cô khi đến bên cạnh y, Mạc Thiên Quyết cảm thấy có chút quái lạ.
Không phải bình thường các nữ diễn viên khác mỗi khi nhận được tin tức bao dưỡng của kim chủ đều sẽ vui mừng ra mặt, bắt đầu trở nên kiêu ngạo, cáo mượn oai hùm đó sao?
Nhưng Đổng Thanh Thư lại khác, y cảm thấy cô cứ luôn cho người khác cái cảm giác hòa nhã dễ gần, vô cùng thận trọng không hề tỏ ra ngạo mạn bất cần.
Loại người “thuần khiết” này thực sự còn tồn tại trong giới giải trí ư?
Mạc Thiên Quyết âm thầm đánh giá con người này từ trên xuống dưới không chừa một chỗ.
Bắt gặp ánh mắt dò xét của Mạc Thiên Quyết, Đổng Thanh Thư cảm thấy sống lưng mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cô ngồi yên một chỗ, gương mặt cứng đờ.
“Trợ lý Mạc à, anh có thể đừng nhìn tôi với ánh mắt quá mức lộ liễu như vậy hay không?”
Đổng Thanh Thư cười sượng trân, nhìn Mạc Thiên Quyết với vẻ mặt miễn cưỡng vô cùng.
Nói thật, nếu như không phải cô lỡ dây vào đám người này thì hôm nay Đổng Thanh Thư đã không khách sáo tới cái mức chịu xuống quán cafe này để đàm đạo trò chuyện rồi.
Dù sao cũng xuyên thư tới một nơi xa lạ, dây vào ai còn chưa rõ, nếu cứ suốt ngày mạnh miệng như cô ngày thường thì khéo rước họa vào thân.
“À, xin lỗi tiểu thư, tôi thất lễ rồi.”
Mạc Thiên Quyết hoàn toàn không tỏ ra bản thân thất thố, anh ta nở nụ cười chẳng mấy thân thiện đáp trả Đổng Thanh Thư, đồng thời cũng dời ánh mắt đi nơi khác.
Thấy vậy cô mới thảnh thơi thở hắt ra một hơi.
Đúng là đám người quái lạ…
Hôm nay Mạc Thiên Quyết không hề đến một mình, dàn vệ sinh của Lệnh gia cũng đi theo, tuy nhiên độ hùng hậu không dữ dội bằng hôm trước.
Bất quá… nhiêu đây cũng đủ làm Đổng Thanh Thư rén đến không dám thở mạnh.
“Rốt cuộc thì hôm nay anh tới đây là có gì muốn nói với tôi?”
Đổng Thanh Thư sốt ruột hỏi, đáp lại cô chính là người đàn ông mặc một thân vest xám nhàn nhã nâng tách trà bên môi nhấp một ngụm.
“Tiểu thư có vẻ rất ngóng lòng muốn xem điều khoản của hợp đồng này.”
Trong một khắc đó Mạc Thiên Quyết đã nghĩ Đổng Thanh Thư cũng hệt như bao cô nàng khác, vô cùng mong đợi được kim chủ bao dưỡng.
Thoáng chốc sự hảo cảm trong lòng Mạc Thiên Quyết vơi đi hơn nửa.
Y cứ ngỡ Đổng Thanh Thư sẽ khác những người kia chứ, ai dè cũng hệt như nhau, cá mè một lứa.
Nhìn thấy biểu cảm của Mạc Thiên Quyết thay đổi, Đổng Thanh Thư có chút bất ngờ nhưng lại không hiểu gì.
Cô lúc này nhìn lên bản hợp đồng mà trợ lý Mạc đẩy tới trước mặt.
Nhìn dòng chữ rõ ràng in trên mặt giấy kia, gương mặt của Đổng Thanh Thư dần dần trở nên rạng nứt, cô nói trong vô thức:
“Hợp- hợp đồng bao dưỡng?”
Dòng chữ “hợp đồng bao dưỡng” to đến bất thường được in trên đầu bản hợp đồng, mồ hôi lạnh của cô gái nọ túa ra như tắm, cô thật sự muốn chết quách đi cho xong.
Thấy Đổng Thanh Thư ngỡ ngàng, Mạc Thiên Quyết càng thêm khó hiểu, y đáp lại lời cô:
“Phải rồi, chính là hợp đồng bao dưỡng.” – Không lẽ là mừng đến mức không nói nên lời sao?
Mạc Thiên Quyết mở bản hợp đồng kia ra, chỉ vào trong những điều khoản được ghi bên trong, giọng nói có chút châm biếm.
“Đổng tiểu thư cứ từ từ đọc, không cần phải gấp.”
Gương mặt Đổng Thanh Thư càng lúc càng biến sắc, mày liễu của cô gái nọ nhíu lại, cô nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng kia cùng với những điều khoản đính kèm bên trong.
Gì vậy, bao dưỡng? Lại là bao dưỡng! Mấy từ này vì sao cứ luôn bám theo tôi vậy hả? Tôi cần bao dưỡng khi nào đâu!
“Cô thấy như thế nào? Có phải Lệnh gia rất ưu ái cô hay không?”
Mạc Thiên Quyết hơi nghiêng đầu nhìn Đổng Thanh Thư, ánh mắt sắt bén của vị trợ lý ẩn sau tròng kính màu vàng đang quan sát biểu cảm của Đổng Thanh Thư.
Sáng nay lúc nhìn thấy Đổng Thanh Thư, trợ lý Mạc còn có một chút hy vọng với cô.
Nhưng bây giờ y lại không còn trông mong gì ở cô gái này nữa.
Chắc là sớm thôi cô ta cũng sẽ như những người khác, vui đến mức không thể nhịn được cười, về sau lại bắt đầu ra giọng chủ cả với y, mượn danh của Lệnh gia làm xằng làm bậy.
Tất cả những diễn viên khác khi được bao dưỡng xong liền lộ ra cái đuôi cáo như vậy, chắc là cô ta cũng không ngoại lệ.
Trước giờ Lệnh gia không có hứng thú với bất kỳ người mẫu hay diễn viên nào, người khác mò tới muốn trèo lên giường ngài, ngài đá ra không thương tiếc, chẳng hiểu sao lần này bị người ta chơi xấu bỏ thuốc mà lại có thể vui vẻ đón nhận, còn muốn bao dưỡng cô ta.
Sáng đó vừa rời khỏi phòng khách sạn thì Lệnh gia đã trưng lên vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn rồi, rõ ràng đêm hôm trước lúc phát hiện bản thân bị hạ thuốc kích dục ngài ấy đã bày ra biểu cảm kinh khủng đến độ nào, chẳng hiểu sao sau một đêm xuân vui vẻ với cô diễn viên này, Lệnh gia cứ hệt như người đang u mê trong tình yêu vậy, quả là khiến người khác mở mang tầm mắt.
Tuy bất ngờ, nhưng dẫu sao cũng là thực tế, Mạc Thiên Quyết không chối cãi được.
Y đẩy đẩy giọng kính một lần nữa, lúc nhìn sang Đổng Thanh Thư thì thấy cô gái trẻ kia đang nhìn y bằng đôi mắt hoảng sợ.
Mạc Thiên Quyết kiểu: ???
Không phải lúc này cô ta nên bật cười vui vẻ vì tìm được cành cao sao?
“Đổng tiểu thư à… cô không sao chứ?”
Mạc Thiên Quyết chột dạ bắt đầu đổi tướng muốn ngồi dậy.
Ngoài dự đoán của trợ lý Mạc, Đổng Thanh Thư chẳng những không vui mà còn tái mặt như là người bị bệnh sắp chết.
Trợ lý Mạc nhíu mày khó hiểu: “Không lẽ cô không hài lòng về những điều khoản được ghi trên đây ư?”
Gương mặt Đổng Thanh Thư tối sầm lại, bả vai có chút run.
Mấy người rốt cuộc là xem thường tôi đến mức nào chứ! Tôi là nhà biên kịch tài ba, vì sao bây giờ phải chịu cái số phận bị người khác bao nuôi chứ hả?
Nhưng cho dù hiện tại trong lòng có sôi sục cảm giác tức giận như thế nào, vẻ ngoài Đổng Thanh Thư vẫn cố gắng giữ lại chút điềm tĩnh để giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.
Cô đè nén thanh âm: “Xin lỗi, phiền trợ lý Mạc chuyển lời tới Lệnh tiên sinh, tôi là một người có tự tôn tự trọng, tôi sẽ không tham gia những trò chơi nguyên tắc ngầm này đâu.”
Trợ lý Mạc ngơ ngác: “…”
Đổng Thanh Thư nuốt xuống cục tức trong bụng, cố gắng điều chỉnh sao cho giọng nói dễ nghe nhất có thể.
“Thế, tôi xin phép đi trước.
Làm phiền trợ lý Mạc hôm nay đi một chuyến công cốc rồi.”
Bản hợp đồng bị cô gái nọ đóng lại đẩy về phía Mạc Thiên Quyết một cách dứt khoát, y bất ngờ đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn Đổng Thanh Thư đang kiêu hãnh quay gót bước đi.