Lúc Lệnh tiên sinh rời đi, Đổng Thanh Thư vẫn còn chưa hết bàng hoàng ngồi thẫn thờ ở trên ghế.
Bản hợp đồng tình nhân đang nằm chễm chệ trên bàn dường như đang nhắc nhở cô, những gì xảy ra vừa rồi chính là hiện thực, chẳng phải là do cô mệt mỏi quá mà phát rồ viễn tưởng.
Người đàn ông kia thực sự muốn bao dưỡng cô, anh ta đến đây đương nhiên không phải chỉ để ăn cơm, mà còn là để báo cho cô biết: Lệnh gia muốn bao dưỡng cô! Cô không có cơ hội từ chối!
Cái tin động trời này rơi xuống đỉnh đầu khiến Đổng Thanh Thư cảm giác trời đất như quay cuồng, vạn vật sinh linh héo mòn, thế giới những tưởng đã diệt vong.
Bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn cảm thấy ấm ức lắm, lẽ ra khi nãy cô phải mạnh mẽ từ chối thẳng thừng với anh ta, giống như khi đó cô đã từ chối với trợ lý Mạc vậy, nói rằng tôi làm quái gì mà cần anh bao dưỡng.
Thế nhưng lúc đó khi người đàn ông kia cao cao tại thượng nâng ngón tay tinh tế đẩy bản hợp đồng về phía cô, nói với cô rằng:
“Tôi sẽ bao dưỡng em.”
Trong khoảnh khắc, miệng lưỡi Đổng Thanh Thư như bị băng keo dính chặt lại không thể phản bác được lời nào.
Cô chỉ có thể ú ớ không thành lời, nhìn Lệnh tiên sinh bằng ánh mắt trăn trối.
Có lẽ biểu cảm của cô quá mức thái quá, cô không cần thốt ra câu “Tôi làm quái gì cần kim chủ” thì Lệnh tiên sinh cũng ngờ ngợ đoán ra được ý tứ của cô.
Bất quá, loại người không có kiên nhẫn như Lệnh gia đây thực sự không có khả năng sẽ cùng Đổng Thanh Thư thỏa hiệp.
Một là cô nghe lời ngài ấy, để ngài ấy nâng đỡ cô.
Hai là cô chết không được tử tế, bị người đàn ông kia ở sau lưng ngăn chặn hết thảy con đường tiền tài, đừng mong cầu có thể tiến thân.
Lệnh Thiên Từ bình thường không phải là người nhỏ mọn, thế nhưng ngài ấy cũng chẳng phải loại tử tế gi.
Nếu muốn đạt được mục đích của mình, lắm lúc trở thành kẻ tiểu nhân thì cũng đáng.
Cái danh tiểu nhân đó, Lệnh tiên sinh chẳng ngại nhận đâu.
Và lúc đó ngài ấy chỉ lười biếng để lại câu:
“Lệnh gia tôi muốn bao dưỡng em, không cho phép em từ chối.”
“…” Một câu liền chặn họng cô không cho cô phản bác.
Đổng Thanh Thư thực sự muốn hóa thân thành con cá khô.
Ngang ngược! Trần đời này còn có thể loại người ngang ngược đến thế ư? Đổng Thanh Thư chẳng hiểu nổi.
Cô đã làm gì nên tội mà Lệnh Thiên Từ lại đối xử với cô như thế.
Một lần nữa nhìn lại bản hợp đồng với vô số điều khoản có lợi ở trên bàn, cô cảm thấy như trời long đất lở.
Trước kia viết kịch bản cảm thấy chạy deadline rất khổ sở, bây giờ không có gì để làm, nghề chính biên kịch ở thế giới này coi như đã phế, nghề phụ làm diễn viên càng không có show để đi.
Đổng Thanh Thư chỉ bận suy nghĩ xem đến hạn cuối tuần này gặp lại Lệnh gia, cô phải trả lời làm sao với cái bản hợp đồng tình nhân chết tiệt này đây!
…
Lệnh tiên sinh sau khi từ nhà Đổng Thanh Thư trở về, tâm tình cũng vui vẻ hẳn ra.
Bình thường ngài ấy luôn là một mặt âm u hiếm khi thể hiện cảm xúc, nhưng hôm nay Mạc Thiên Quyết có thể cảm nhận được rõ ràng khóe môi của người đàn ông kia sẽ bất giác câu lên mỉm cười khi trầm tư suy nghĩ về điều gì đó.
Sự thay đổi này mấy ngày gần đây Mạc Thiên Quyết có thể thấy được, nhất là sau khi có được một đêm mặn nồng đó với cô nghệ sỹ kia.
Chỉ là trong cùng một ngày mà tâm tình Lệnh gia tốt đến thế này, khóe mắt biết cười, đôi môi cũng không câu nệ câu lên, khiến Mạc Thiên Quyết cảm thấy không quen…
Ông chủ vui vẻ là điều nhân viên nào cũng mong muốn, nhưng Mạc Thiên Quyết cho là ông chủ của y có sự thay đổi quá lớn như thế này, thực sự có chút bất bình thường.
Giống như bị quỷ nhập!
“Lệnh gia, ngài muốn về biệt thự, hay là về công ty đây ạ?”
Mạc Thiên Quyết hỏi xong câu đó, lại là một hồi im lặng truyền đến từ phía sau.
Qua gương chiếu hậu, Mạc Thiên Quyết có thể thấy được người đàn ông kia đang ngồi bắt chéo chân, tay chống đỡ dưới cằm, thong thả nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tâm tình tốt, nên gương mặt cũng thuận theo như thế giãn ra, không còn cảm thấy quá mức lạnh lùng kiêu ngạo nữa, mà thay vào đó là một nét đẹp an tĩnh.
“Lệnh gia…” Mạc Thiên Quyết không thấy Lệnh tiên sinh trả lời, thế nên thấp giọng gọi thêm một lần nữa.
Lúc này Lệnh Thiên Từ mới hồi thần, nghiêng mặt về phía chính diện, qua gương chiếu hậu mắt đối mắt nhìn Mạc Thiên Quyết.
Người đàn ông này quả nhiên là khí thế bức người, chỉ cần một ánh mắt đưa tới cũng đủ tạo nên áp lực đè nặng trong lòng đối phương.
Mạc Thiên Quyết không hiểu vì sao chột dạ mà hạ tầm mắt, không dám đối diện trực tiếp với người đàn ông kia.
Đi theo Lệnh tiên sinh bao nhiêu năm qua, Mạc Thiên Quyết hiểu rõ ngài ấy đối với thủ hạ luôn thoải mái không chấp nhặt.
Thế nhưng có những người sinh ra đã là như thế, khí tức băng lãnh thấm trong xương máu, cho dù không làm gì, một ánh mắt, hay là một lời nói cũng đủ khiến người khác cảm nhận được tất thảy uy quyền.
Lệnh Thiên Từ cũng nhận ra là Mạc Thiên Quyết dè chừng ánh nhìn của anh.
Người đàn ông kia thu lại tầm mắt, nở nụ cười nhàn nhạt không rõ tiếu ý đáp lại.
“Về công ty đi.”
“Vâng.”
“Có lẽ tôi nên kiếm thêm nhiều tiền một chút.”
Đột nhiên người đàn ông nọ nói một câu bâng quơ.
Mạc Thiên Quyết nghe thấy có chút không hiểu, nên im lặng vài giây.
Kiếm tiền nhiều hơn một chút? Bây giờ không phải là ngài đã giàu nứt vách đổ tường rồi sao?
Lệnh tiên sinh lại nói:
“Từ giờ đã có một tiểu Phượng hoàng dựa vào tôi rồi, tôi không lo kiếm tiền, thì làm sao nuôi nổi em ấy đây.”
Nói đoạn, Lệnh tiên sinh lại mỉm cười.
Nhìn nụ cười lạnh băng của ngài ấy hôm nay pha thêm chút cảm xúc chân thật, Mạc Thiên Quyết lạnh hết cả sống lưng.
Thật ra Đổng Thanh Thư kia dường như không có ý muốn được ngài ấy bao dưỡng… Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của cô ta, Mạc Thiên Quyết hoàn toàn có thể nhận ra được điều đó.
Mạc Thiên Quyết rất muốn nói ra chuyện mà y thấy, thế nhưng lại sợ bản thân quá nhiều chuyện, nói ra mấy lời thật lòng, làm phật ý Lệnh gia.
Nhưng không nói thì không được, cảm thấy rất có lỗi, trong lòng cứ không yên thế nào ấy.
Trong lúc Mạc Thiên Quyết vẫn còn phân vân nhìn gương chiếu hậu xem phản ứng của Lệnh gia, thì người đàn ông kia lại cười lạnh một tiếng, nói với y.
“Có phải cậu muốn nói với tôi rằng em ấy không muốn được tôi bao dưỡng hay không?”
“…” Mạc Thiên Quyết trầm ngâm vài giây.
Quả nhiên là Lệnh gia cũng có thể nhìn ra được điều đấy.
Trước giờ Mạc Thiên Quyết luôn biết Lệnh gia là người nhìn xa trông rộng, rất có nội hàm, khó ai có thể qua mặt được ngài ấy.
Đứng được ở vị trí này trong thương trường bao nhiêu năm qua, biết bao nhiêu bộ mặt giả dối chân thật của người khác đều hiện rõ dưới mi mắt của ngài, ngài làm sao không nhìn thấu được tâm can của bọn họ.
Hiển nhiên ngài ấy có lẽ hiểu rõ cô gái kia không muốn được bao dưỡng.
Chỉ là… có lẽ ngài ấy thích cô nghệ sỹ đó, nên muốn bao dưỡng người ta chăng?
Dẫu sao trước giờ cũng chưa từng có ai tỏ vẻ hoảng sợ khi nhận được tin kim chủ bao dưỡng như Đổng Thanh Thư.
Đối với những diễn viên, ca sỹ, nghệ sỹ khác… được Lệnh tiên sinh nhìn trúng chính là một loại ân điển.
Mà có lẽ, cô Đổng Thanh Thư kia thì lại là một trường hợp đặc biệt khác?
Mạc Thiên Quyết suy nghĩ hồi lâu rồi lại đáp:
“Cuối tuần này là thời hạn cuối, ngài nghĩ cô ấy sẽ đồng ý ký kết hợp đồng đó sao?”
“Hm… Tôi cũng không chắc.”
Lệnh tiên sinh hiếm khi lại không nắm chắc được phần thắng như thế.
Nhưng mà ngài ấy lại rất thản nhiên, nói với chất giọng dửng dưng: “Nhưng mà tôi vẫn còn rất nhiều cách để thuyết phục em ấy.”
“…”
Thuyết phục?
Không, Lệnh tiên sinh nào có khả năng sẽ đi thuyết phục người khác.
Mạc Thiên Quyết tự dưng cảm thấy sống lưng mình có chút lạnh, thầm nghĩ thời gian tới, Đổng Thanh Thư kia phải suy nghĩ cho thấu đáo một chút.
Tương lai của cô ta là thành hay bại, có lẽ là phải xem biểu hiện của người nọ rồi.