Kim Chủ Nghi Ngờ Tôi Không Yêu Hắn FULL


Trần Nguyên về đến nhà thì trời cũng đã tối rồi, đứng nhìn lướt qua huyền quan cũng không thấy bóng dáng ai kia.

Cởi áo khoác và treo nó lên, anh bước qua phòng khách đi vào phòng ngủ.
Trong phòng không có bật đèn, tay Trần Nguyên tạm dừng trên công tắc một chút rồi cuối cùng cũng không ấn xuống, trong bóng tối lần mò tìm kiếm vị trí của Lục Lễ.
Bên trong phòng ngủ không có ai, giường đã được dọn dẹp gọn gàng, trên bàn vô cùng ngăn nắp, dưới màn đêm đen kịt không có chút hơi người nào hiện lên một tia ánh sáng lạnh lẽo, cực kì giống bản thân Lục Lễ.
Bình tĩnh, cố chấp, lãnh đạm.
Bên ngoài phòng ngủ có dựng ban công lộ thiên, cuối cùng Trần Nguyên cũng tìm thấy Lục Lễ ở đó.
Gió về đêm hơi lạnh, hắn chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng rồi ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, gió thổi quần áo của hắn để lộ ra cái cổ trắng nõn mảnh khảnh cùng dáng người gầy gò, vô tình lộ ra một chút yếu ớt mỏng manh.

Trần Nguyên bỗng dưng cảm thấy trái tim mình như co thắt lại, có chút đau đớn.
Giữa những đầu ngón tay mảnh khảnh của Lục Lễ kẹp một điếu thuốc, hắn nhìn ánh lửa chớp tắt.

Đêm mùa thu rất yên tĩnh, thanh âm đằng sau đã sớm vang lên bên tai.

Hắn ấn hơn phân nửa điếu thuốc dư lại vào cái gạt tàn, nhẹ giọng nói: “Anh đã về rồi.”
Thân thể trước mặt trông quá mức gầy yếu, khiến anh sinh ra ảo giác người kia sẽ bị gió thổi bay đi mất, Trần Nguyên có chút hoảng sợ bước tới ôm chặt lấy hắn từ phía sau.
Lục Lễ bị anh ôm vào lòng, trong mắt hiện lên chút ý cười, “Sao vậy?” Hắn xoay người, vỗ nhẹ lên lưng Trần Nguyên.
Trần Nguyên vùi đầu vào cổ Lục Lễ, nghẹn ngào hỏi: “Ngày mai em có rảnh không? Cùng nhau đi dạo đâu đó đi.”
Lục Lễ nghĩ một chút, “Ngày mai không được, Hứa Bình Yên bị bệnh rồi, em muốn ra ngoài giúp cậu ấy dạy thay.”
Hứa Bình Yên là bạn cùng phòng đại học của Lục Lễ, vì năm tư không có chương trình học gì nên liền tìm công việc phụ đạo bên ngoài trong lúc rảnh rỗi để kiếm chút tiền.

Công việc quy định cậu ấy mỗi tuần phải lên lớp dạy hai lần, không thể vì ngã bệnh mà hoãn buổi học nên Hứa Bình Yên đã nhờ Lục Lễ ngày mai giúp cậu ta dạy thay một hôm.
Trần Nguyên, người bị từ chối cũng không nói gì mà chỉ im lặng siết chặt tay mình một chút, sau một lúc “Ừm” một tiếng trả lời.

Có lẽ Lục Lễ ngây người bên ngoài đã lâu nên hơi lạnh cũng bám hết vào áo khoác trên người, hơi lạnh theo đó mà xông thẳng vào thân thể Trần Nguyên.
Thân thể Lục Lễ run lên, trong lòng Trần Nguyên cũng run lên.
Cuối cùng không nhịn được ôm ngang Lục Lễ lên, Trần Nguyên dùng chân đóng cửa ban công lại, đặt Lục Lễ lên giường, chính mình cũng theo đó mà ngồi xuống bên mép giường.
Nằm ở trên giường, Lục Lễ nhíu nhíu mày, khẽ đẩy anh một cái, “Đi thay quần áo đi.”
Trần Nguyên không nhúc nhích, Lục Lễ cũng không nói nữa.
Vào năm hai, khi người bà cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau phải nằm viện và cần một số tiền lớn để chữa bệnh, tiền mà hắn làm part time mấy năm nay tích lại cũng không đủ trả.

Lúc đó, Trần Nguyên tìm tới hắn.
Hắn và Trần Nguyên gặp nhau tại một hội nghị chuyên đề được tổ chức tại trường vào năm nhất.

Trần Nguyên, với tư cách là một đại diện xuất sắc đã tốt nghiệp Đại học A, một doanh nhân trẻ thành đạt đã trở lại trường cũ của mình để phát biểu, mà hắn với tư cách là một đại diện sinh viên xuất sắc, toàn bộ quá trình đều do hắn tiếp đãi anh.
Từ ánh mắt đầu tiên, Trần Nguyên đã có cái nhìn khác về Lục Lễ.
Nhưng lúc đó Lục Lễ không hiểu ánh mắt của Trần Nguyên là có ý gì, chỉ là có thêm bạn bè để có rảnh rỗi thì cùng trò chuyện với nhau, đại khái cũng chỉ toàn Trần Nguyên đơn phương bắt chuyện.

Cho đến năm hai, Trần Nguyên đưa 5 triệu chi phí tiền chữa bệnh với đề nghị là hợp đồng bao dưỡng hắn trong ba năm.

(5tr NDT ~ 17 tỷ 827….VNĐ)
Lục Lễ đồng ý.
Trần Nguyên là một người thông minh, dùng 5 triệu đổi lấy ba năm của Lục Lễ, nắm đúng tâm tình bất lực cùng tình cảm của Lục Lễ đối với bà của mình.
Lúc ấy Lục Lễ mười chín tuổi, mà Trần Nguyên ba mươi hai tuổi.

Mới đầu, Lục Lễ nghĩ rằng hai người chênh lệch tuổi tác như vậy sẽ không thoải mái với nhau, nhưng không ngờ sau này sống chung thì từ từ cũng quen dần.
Vì Lục Lễ mà Trần Nguyên mua một căn nhà cạnh trường đại học, khi không có lớp thì hai người sẽ cùng nhau ở nhà hoặc đi mua sắm, làm những việc mà các cặp đôi thường làm.
Tuy nhiên, hiện tại thì Lục Lễ đã làm đàn anh rồi, hợp đồng ba năm cũng sắp hết hạn.

Trong phòng ngủ tối om, một người thì nằm một người thì ngồi, không khí im lặng bao trùm căn phòng.
Hai mắt Lục Lễ nhìn về phía hư không, trong bóng tối có rất nhiều mảnh nhỏ trắng đen đung đưa trước mặt, chúng tụ lại dày đặc.

Ánh mắt Trần Nguyên ở bên cạnh có chút nóng rực, khiến hắn khó lòng làm lơ.
Bóng đen bên cạnh giường chậm rãi cúi xuống, Lục Lễ đưa tay ôm vai anh, “Ăn cơm trước đi, dì nấu rồi ở trong bếp.”
Trần Nguyên đêm nay không ngoan ngoãn như trước, bướng bỉnh giữ chặt lấy hắn.

Sau đó cúi đầu xuống chuẩn xác mà hôn lên môi đối phương dù trong đêm tối.
Cố gắng bỏ qua sự ngăn cách.
Lục Lễ thở dài trong lòng, thuận theo nắm lấy cà vạt của Trần Nguyên.

Trần Nguyên không ngờ tới động tác của hắn, đột nhiên ngã vào trên người Lục Lễ.

Cảm nhận được sự đau đớn do sự va chạm xương cốt mang đến khiến Lục Lễ nhíu mày.
Hai người hô hấp đan xen, Trần Nguyên nhìn thấy Lục Lễ nhíu mày liền vội vàng ngồi dậy dùng tay xoa xoa nơi anh vừa đụng trúng Lục Lễ “ Có đau không?” Lục Lễ không trả lời anh, dùng sức ấn mạnh bả vai Trần Nguyên, vị trí hai người thoáng chốc đảo ngược.
Trần Nguyên bị đè dưới thân hô hấp có chút dồn dập, trong bóng đêm ma xui quỷ khiến mà đôi mắt phản chiếu một chút ánh sáng ẩm ướt.

Lục Lễ như mê mẩn mà hôn lên mắt anh, mí mắt Trần Nguyên vì kinh ngạc mà khẽ động, lông mi cong dài mềm mại lướt qua miệng Lục Lễ.
Trần Nguyên khẽ nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp trong anh được phóng đại gấp mấy lần, trái tim trong lồng ngực không ngừng xao động, máu cả người anh sắp sôi trào cả lên.

Sau đó, khóe mắt anh chợt lóe lên một giọt nước trong suốt.
Lục Lễ dừng một chút, nhẹ nhàng dùng tay lau nó cho anh.


Khung cảnh này quá đỗi dịu dàng, khiến cho Trần Nguyên sinh ra loại ảo giác cả hai người bọn họ tựa như người yêu vậy.
Lục Lễ vuốt ve khóe mắt Trần Nguyên vài cái, thu lại ngón tay còn hơi ẩm, xoay người xuống giường, “Dậy, đi ăn cơm.” Nói xong xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Trần Nguyên từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, nhìn theo bóng người rời đi của Lục Lễ, đưa tay lên che mắt, khóe miệng nở một nụ cười chua xót.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã là tháng sáu.
Cả hai hiếm khi gặp nhau kể từ ngày đó.

Lục Lễ sắp tốt nghiệp, trong trường còn bận biện luận cùng các loại công việc, mỗi ngày bận đến sức đầu mẻ trán.

Mà Trần Nguyên cũng không biết trong thời gian này có phải quá bận ở công ty hay không, thậm chí có lúc cả đêm không về.
Thật ra chuyện đó diễn ra Lục Lễ cũng thấy vui vẻ, ít nhất buổi tối cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng nếu Trần Nguyên ngày đó trở về trong đêm thì hắn cũng không còn nhàn nhã như vậy.

Người đàn ông kia không biết là lên cơn điên cái gì, mỗi lần phát điên đều quấn lấy hắn đến rạng sáng, rồi lại uể oải chìm vào giấc ngủ.
Vì sắp hết hạn hợp đồng nên Lục Lễ cũng dung túng cho hành vi của anh.

Hắn sẽ rời đi sau khi tốt nghiệp và trở lại thành phố S.
Không phải hắn đối với Trần Nguyên mấy năm nay không có tình cảm, mà là so với bà của hắn, tình cảm này chỉ cũng là thứ yếu.

Bản thân hắn không phải là người có hoài bão lớn lao, chỉ mong khi về thành phố nhỏ có công việc ổn định, có thể sống an nhàn cùng bà vượt qua tuổi già.
Mấy ngày liên tiếp Trần Nguyên đều không có trở về, Lục Lễ nhìn lịch trên di động, cách ngày hắn tốt nghiệp rời đi thành phố này chỉ còn hơn mười ngày.
Lại là một buổi đêm khác, tối đó Lục Lễ cùng Hứa Bình Yên đi ra ngoài ăn bữa cơm, khi về đến nhà đã là 9 giờ, đèn trong phòng vẫn chưa được bật.
Hình như hôm nay Trần Nguyên vẫn chưa về, Lục Lễ mò mẫm tìm công tắc trên tường, định bật đèn, đột nhiên bị một cánh tay thô bạo kéo hắn xuống dưới.
Ngay sau đó chóp mũi tràn ngập mùi rượu.
“Trần Nguyên?” Lục Lễ nghi ngờ gọi một tiếng.
Người trước mặt không trả lời, bướng bỉnh đứng ở bên cửa nắm lấy tay hắn.
Lục Lễ lắc nhẹ cánh tay của anh, có chút buồn cười, “Anh uống rượu? Sao không bật đèn.”

Trần Nguyên hình như đã say, liền dựa vào người hắn, Lục Lễ bị đè lên có chút không thở nổi.

Trong nháy mắt khi Trần Nguyên tựa lên, Lục Lễ liền cảm giác được anh đã uống rất nhiều rượu, sợ là ý thức đã không còn tỉnh táo.
Bất lực thở dài một tiếng, Lục Lễ một tay giữ lấy cơ thể anh, một tay còn lại bật đèn lên.
Vào lúc đèn sáng, Trần Nguyên cúi thấp đầu xuống, vẫn như cũ treo mình trên người Lục Lễ, Lục Lễ chỉ có thể cố sức đem anh đỡ lên trên sô pha ngồi, xong rồi thì đứng dậy dự tính lấy cho Trần Nguyên ly nước.
Không nghĩ tới còn chưa bước được nửa bước thì cánh tay đã bị giữ chặt, “Đừng đi.”
Lục Lễ thuận miệng nói: “Anh buông tay trước, em sẽ đi rót cho anh ly nước.”
Người đàn ông này bình thường im lặng sau khi say càng im lặng hơn, anh ta không nói lời nào, nhưng sức lực trong tay vẫn không giảm.
Lục Lễ không còn cách nào khác, đành phải tùy theo tính khí của anh mà ngồi xuống bên cạnh, “Em không đi, hiện tại có thể buông tay ra.”
Cánh tay run run một chút rốt cuộc cũng buông ra, Trần Nguyên thì thào nói “Không chỉ mỗi chuyện đừng đi.”
Lục Lễ có chút khó hiểu, “Vậy ngoài chuyện đừng đi thì còn gì nữa?” Buổi tối lúc hắn cùng Hứa Bình Yên ăn cơm cũng có uống chút rượu, đầu óc còn chưa phản ứng kịp.
Trần Nguyên tránh né chủ đề này và không nói nữa, thay vào đó, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Lục Lễ, em có thích anh dù chỉ là một chút không?”
Câu hỏi này ngoài dự kiến khiến Lục Lễ im lặng.
Trần Nguyên hung hăng ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đỏ hoe, chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần: “Một chút cũng không có sao?”
Lục Lễ nhìn chằm chằm ly nước trên bàn trà, kiên định trả lời “Không có.”
Trần Nguyên cắn chặt răng cũng không nhịn được, một giọt nước mắt từ hốc mắt cứ thế mà rơi xuống quần tây, khiến cho nó trở nên sẫm màu một chút.

Ba năm trước đây từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Lễ, Trần Nguyên liền biết chính mình xong đời rồi, vốn tưởng rằng mình chỉ hứng thú với khuôn mặt của hắn, ai có ngờ ba năm chung sống đã khiến anh sớm luân hãm bên trong.
Mấy ngày nay anh thường tăng ca ở công ty đến tận khuya, nheo mắt trong văn phòng một lúc đã buồn ngủ.

Không phải anh không nhớ Lục Lễ, mà là anh nhớ hắn nhớ muốn điên luôn rồi.
Nhưng là tưởng tượng đến chuyện bọn họ sẽ không còn bên nhau trong vài ngày nữa, anh buộc mình phải thích nghi với những ngày không có Lục Lễ từ bây giờ, nhưng sự thật đã chứng minh rằng điều đó dường như vô ích.
Anh không thể làm gì nếu không có Lục Lễ, còn Lục Lễ đối với anh thì một chút thích cũng không có.
Lục Lễ, anh rốt cuộc nên làm sao với em đây.
==========
Editor: Mừng wp đạt 15k view, tui tặng mọi người một đoản văn ăn mừng=))))))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận