Kim Cương Chi Tử

Rốt cuộc tăng ca để làm kịch bản cũng đã xong, Trạm Lộ vì khao thưởng cho mình liền hẹn mấy đồng nghiệp cùng đi Pizza Hut dùng bữa.

Lúc dùng cơm, mỗi nhà biên kịch không khỏi kể lể về lịch sử chua cay, thẫm đẫm máu và nước mắt của mình, nào là làm bản thảo vất vả, đạo diễn chuyên quyền, diễn viên giở trò…. Trạm Lộ một mực lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào một câu: “Tôi cảm thấy ông chủ là người rất tốt.”

Các biên kịch nghe xong trừng mắt nhìn Trạm Lộ: “Không cần khoe khoang số cô tốt.”

Trạm Lộ nghi hoặc hỏi: “Tôi nghe các cô nói nửa ngày cũng nghe không ra đến cùng các cô có bao nhiêu bi thảm, có thể lấy một ví dụ xác thực cho tôi hay không?”

Trong đó có hai vị có thể nói là biên kịch đắt khách nhất hiện nay cầm tay nhìn nhau, hai mắt nhẹ nhàng ngấn lệ.

Biên kịch M nói: “Ông chủ đối với chúng tôi đều rất là không tốt, đúng hay không?”

Biên kịch Y nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thật là không có đạo đức nghề nghiệp.”

Trạm Lộ lại hỏi: “Cuối cùng bọn họ đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì? Không trả thù lao cho các người? Hay là ép buộc các người viết cái gì đó không muốn?”

Biên kịch M nói: “So với việc này còn xấu hơn.”

Biên kịch M than thở nói: “Ông chủ mới không để ý bọn tôi viết cái gì, chỉ cần nộp bản thảo cho hắn, hắn lập tức ký chi phiếu.”

Biên kịch M liều mình gật đầu: “Ngay cả lỗi sai cũng keo kiệt sửa chữa cho chúng tôi.”

Trạm Lộ há hốc mồm: “Các người cảm thấy đó là không có đạo đức?”

M, Y cùng nhau gật đầu: “Hoàn toàn mặc kệ, không có nửa điểm ý thức chuyên nghiệp.”

Biên kịch Y còn oán trách nói: “Lần trước trong kịch bản của bộ phận tôi xuất hiện XX chỗ sai lầm, mãi đến trước khi trình diễn tôi mới phát hiện, vội vàng sửa chữa, nếu không chính là sai lầm lớn, nhất định tôi sẽ bị người xem mắng chết.”

Biên kịch M nói: “Ông chủ cùng đạo diễn căn bản không cho tôi bất kỳ ý kiến hay chỉ đạo nào , tôi viết gì thì lấy đi quay nấy, dù sao mấy vị lão đại cũng nên nói cho tôi biết cảm nhận mới, quan điểm mới trong bộ phim của tôi có phải rất đáng khen hay không?”

Nếu như không phải Trạm Lộ đã làm việc vất vả một ngày, cô nghĩ sẽ đấm hai cô gái này một cái – làm cho các cô tỉnh táo một chút.


Trên đời này còn thiên lý sao? Các cô gái này hạnh phúc như vậy còn oán trách cái gì?

Tại sao Trạm lộ cô không có loại ‘tốt số’ này?

Mỗi lần Trạm Lộ nộp kịch bản đều thấp thỏm lo lắng kết quả. Dĩ nhiên, Trạm Lộ không phải viết xong bản thảo liền khẳng định tốt, chắc chắn sẽ có tốt có xấu, chất lượng của tác phẩm luôn có cả cao lẫn thấp, đạo diễn lại có hỏa nhãn kim tinh (mắt tinh có thể nhìn thấu mọi chuyện), muốn giữ được mạng nhỏ từ trong tay bọn họ chính là vọng tưởng.

Tháng này Trạm Lộ vừa ý một cái áo khoác ngoài nhưng hiện tại cũng không đủ tiền mua, ôi, hẹn bọn họ đi dạo phố thật là sai lầm, sai lầm a.

Cô thấy ngủ còn tốt hơn, ngủ rồi sẽ không nghe thấy bọn họ om xòm “bực tức” như vậy.

A!!! Cái gì? Mấy cô gái này còn muốn đi mua ví da giày da? Ví cô đã trống rỗng rồi a, có thể chỉ ngồi ở đây không đi đâu nữa được không? Nơi đây còn có nước đá miễn phí để uống.

“Trời ơi! Đừng kéo tôi nữa.”

Đoạn đệm:

Rốt cuộc nữ nhân thế nào mới được coi là xinh đẹp?

Thon thả mảnh khảnh? Đa tài đa nghệ? Dịu dàng thiện lương? Cô, hình như đều không phải như thế.

Như vậy một nữ nhân không xinh đẹp như cô đây ở thời điểm gặp nguy hiểm có thể hay không cũng sẽ có một vị bạch mã hoàng tử tới cứu cô đây? Hay là, cô nên hỏi rằng: Thượng Đế, tôi có thể tìm thấu được tình yêu sao?

____Trích lời của Tần Linh.

**************************************

"A!!!" Tiếng thét thảm thiết mà chói tai vang lên thật dài trên tầng trung của Tần gia.

Đang dùng cơm chiều trong phòng, cả nam lẫn nữ vì tiếng thét này mà thiếu chút nữa làm rơi đôi đũa trên tay.


"Là tiếng của tiểu Linh?" Tần ba hỏi.

"Chẳng lẽ có trộm vào nhà?" Tần Tường theo bản năng nhảy dựng lên: "Con lên xem sao."

"Quên đi." Mục Nhất Thần lười biếng liếc mắt nhìn cô một cái:" Nếu là kẻ trộm thật, em liệu có thể ứng phó được sao?"

Một tay Tấn Tường nhẹ nhàng khoát lên bả vai của hắn, nháy mắt xinh đẹp nói: " Em là ứng phó không được rồi, bất quá lão công uy phong sáng suốt của em chắc là không thành vấn đề đi."

"Anh?" Mục Nhất Thần nhíu nhẹ lông mày : "Anh không rãnh."

"Con đi cứu dì nhỏ!" Mục Nhất Phẩm nhảy ra khỏi chiêc ghế dựa liền chạy về phía sau.

Tần mẹ nhẹ lắc lắc đầu: "Vẫn còn xưng là chị em vậy, không như là một đứa trẻ nhiệt tình."

Thế nhưng, Mục Nhất Phẩm vẫn chưa chạy tới cửa phòng liền đã thấy Tần Linh cúi đầu ủ rũ từ trong phòng đi ra.

Mọi người thấy nàng không có việc gì liền thở nhẹ ra một hơi.

"Tiểu Linh, không có việc gì sao lại kêu la như vậy?" Tần Tường không vui ngồi xuống.

"Đại khái là đói bụng nên kêu to đi?" Mục Nhất Thần dùng đũa gắp một chút đồ ăn thả vào chén cơm của vợ mình.

"Đây vẫn còn không sai biệt lắm." Tần Tường cười hehe nói.

Tần Linh mày chau mặt ủ, hai mắt ngấn đầy lệ, đôi môi run rẫy nói: "Em, em xong rồi."

"Cái gì xong rồi?" Mọi người trăm miệng một lời hỏi.

Tay Tần Linh giơ lên một bộ y phục, thút thít nói: "Trang phục em mua năm kia, năm nay đều không mặc vừa nữa rồi."


"Đây có gì kỳ quái sao?" Tần Tường liếc mắt nói: "Năm nay so với năm kia, em mập lên không ít hơn mười lăm kg, đương nhiên là không mặc vừa rồi."

"Em mập lên nhiều như vậy, vì sao không ai nói cho em biết sớm một chút a?" Tần Linh hỏi như gặp phải muôn phần ủy khất.

Tất cả mọi người đều cảm thấy mạc danh kỳ diệu*, Tần Tường đành ra mặt: "Miệng là trên mặt em, em lo mà quản đi, em mỗi ngày ngoài ăn vẫn là ăn, chị đã sớm cảnh báo lại không thèm nghe, giờ lại lên tiếng trách móc ai?"

(*) Mạc danh kỳ diệu: không biết nên nói thế nào cả.

Tần Linh tát liền là hai cái lên, sau đó bỗng nhiên "Oa" lên một tiếng khóc rồi xoay người chạy về phòng đóng cửa gào khóc.

"Làm chị không thể nói chuyện nhỏ nhẹ chút được sao?" Mục Nhất Thần lắc lắc đầu khẽ đứng lên: "Vẫn là để anh đi thôi!"

Mục Nhất Thần đi tới trước của phòng của Tần Linh gõ nhẹ nói: "Tần Linh, là anh rễ, em ra mở cửa đi, anh có lời muốn nói với em."

"Một lát sau, chốt cửa chuyển động, gương mặt nhỏ tròn của của Tần Linh nữa lộ ra, trên mặt đều là lệ: "Anh rễ, anh muốn nói gì a?"

Mục Nhất Thần nhẹ nâng khóe môi nhàn nhạt nói: "Tần Linh, anh chỉ muốn nói cho em biết, ngoại hình xinh đẹp cũng chưa hẳn là điều trọng yếu mà vẻ đẹp tâm hồn mới là cái cần phải theo đuổi theo đuổi nhất."

"Biết là vậy, nhưng khi anh thấy trang phục mình thích lại không cách nào mặc được, khi anh có người mình thích lại không có cách nào khiến người đó yêu mình, những thống khổ này chẳng lẽ đều không quan trọng sao? Y phục cùng tình yêu đối với nữ nhân mà nói giống như con người cần hô hấp vậy đều không thể thiếu a!" Tần linh đau lòng không thôi.

"Cái này thật ra rất dễ xử lý nha." Tần Tường cũng xuất hiện bên ngoài cửa, "Nghĩ muốn xinh đẹp thì cứ giảm cân đi a."

"Giảm cân rất thống khổ." Tần Linh cũng đã xem qua không ít quảng cáo giảm cân, nhưng đều không tin chắc tính chân thật của những thứ kia quảng cáo, nào là hút mỡ, châm cứu nghe thôi cũng đã cảm thấy kinh khủng rồi.

Tần Tường đưa cho Tần Linh một tấm danh thiếp, "Chủ của tiệm này là bằng hữu của chị, chuyên môn giúp người có được thân hình gầy, em cứ cầm danh thiếp này đi, nói không chừng hắn có thể phục vụ miễm phói cho em a."

"Trung tâm thể hình A Nhã?" Tần linh nhìn danh thiếp, lăng lăng thì thầm, "Cái này yêu cầu mỗi ngày chạy bộ...?"

"Em có thể không chạy bộ, " Tần Tường bỏ đi, không quên thản nhiên mà giễu cợt một câu: "Miễn là em không sợ bản thân mình biến thành một bà cô nặng 300 cân. Chỉ là đến lúc đó mà muốn giảm cân quả thật sẽ giống như 『nam nữ gầy thân』 của Lý Trịnh Tú Văn vậy, dựa vào phương pháp ma quỷ mà giảm cân rồi."

Tần Linh "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, chạy lại đứng trước gương ——

Người con gái đang đứng trong kính kia là cô sao? Người từng là hoa khôi giảng đường đại học S - Tần Linh? Người luôn được khen là một trong hai đóa hoa kiều diễm nhất của Tần gia - Nhị Tiểu Thư? Siết chặt cánh tay mình mũm mĩm toàn thịt, lại nhìn phần eo như thêm một vong phao tứu sinh kia, Tần Linh thở dài một hơi, cũng đã đi đến tình trạng này rồi, cô còn đường lui nào khác để lựa chọn sao?

Trời thì nóng bức, nếu như xuất hiện với bộ dạng toàn thân kín mít lại còn quấn khăn cổ thì quả thực rất quái dị đi, chỉ là vào ngày hôm nay trung tâm thể hình A Nhã lại đón tiếp một vị khách quái đảng đên như vậy.


"Hắn" ở trước cửa ra vào cứ bồi hồi qua lại đã rất lâu rồi, nhìn chung quanh nhưng lại không chịu đi vào. Cô gái tiếp tân của trung tâm cảm thấy kỳ quái, mấy lần muốn đi ra ngoài hỏi xem thế nào, nhưng đối phương lại giống như bị hù dọa giật mình bỏ chạy mất. Tình hình cứ lập đi lập lại mấy lần, người trong phòng cũng lười để ý tới.

" Bà Tôn, ngài khỏe chứ." Một vị khách hàng cũ bước vào trung tâm có thân hình trên một trăm kí lô, là lão bà của ông trùm tài chính Tôn lão phu nhân.

Bà Tôn một thân trang phục đẹp đẽ, đôi mắt giống như từ nhỏ sinh ra đã ở tận trên cao, bà lười biếng nhìn thoáng qua mọi người, rồi hỏi: "Tony hiện có ở đây không?"

“Hiện có, tôi giúp ngài đi gọi hắn, trước mời ngài tới phòng khách quý nghỉ ngơi một chút."

Một vị nhân viên đang làm việc đem Bà Tôn dẫn vào phòng khách quý. Cô gái tiếp tân vừa mới chuyển người qua liền giật mình, cái bóng người mới vừa rồi còn bồi hồi qua lại tại cửa ra vào nay đã đứng ngay sau lưng mình.

Cả mình được trùm kín bởi áo khoác màu đen dài làm thấy rõ dáng người cao lớn, nếu không phải trên chiếc khăn quàng cổ lộ ra một đôi trong veo sáng rỡ, cùng biểu hiện của vị này hẳn là một thiếu nữ thì chắn mọi người trong trung tâm đều nghĩ là bọn cướp tới ghé thăm đi.

"Tiểu thư, xin hỏi ngài cần trợ giúp gì sao?" Đã sớm học được cách nhìn mặt khách mà nói chuyện, cô gái liếc mắt liền nhìn ra trong đôi xinh đẹp này cất giấu một phần u buồn. Mỗi vị khách hàng lúc đầu khi đến trung tâm thể hình A Nhã đều sẽ được tiếp đón chu đáo.

"Ở nơi này các ngươi có. . . . . . Có phải là trung tâm thể hình hay không?" Thiếu nữ chần chừ hỏi.

"Dĩ nhiên, trung tâm thể hình A Nhã của chúng tôi nổi tiếng chính là để giúp khách hàng có một thân hình hoàn mỹ." Cô gái tiếp tân cầm lấy sổ tay tuyên truyền trung tâm đưa cho đối phương.

Từ trong áo khoác màu đen lộ ra một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, so với vóc người được xem là khôi ngôi trước mắt hoàn toàn không chút tương xứng nào.

Cô gái lật vài trang của cuốn sổ tay xem giản lược nội dung, rồi lại nhìn qua cửa sổ sát đất trong phòng cẩn thận từng li từng tí quan sát hoạt động cả nam lẫn nữ bên trong, "Các cô có thể đảm bảo trong thời gian bao lâu có thể khiến khách hàng gầy đi thành công?"

"Điều này còn phải xem tình huống của khách hàng mà định ra thôi. Là như vậy, đối với khách hàng có trọng lượng cơ thể khá cao thì sẽ áp dụng khóa trình giảm cân để thực hiện, bình thường chỉ cần mấy tuần, nhiều nhất ba tháng, tương đối là có thể nhanh chóng thấy hiệu quả. Nhưng nếu như thể trọng chỉ tiêu bình thường, chúng tôi sẽ đề cử các khóa trình luyện tập thể hình khác, không đề nghị tiếp tục giảm cân, để tránh có hại cho sức khỏe."

"Oh." Cô gái hàm hàm hồ hồ đáp lại, nghe không ra được trong lòng của cô đang nghĩ thế nào.

Cô gái tiếp tân tiến một bước hỏi thăm: "Xin hỏi tiểu thư là tự mình nghĩ tới tham gia khóa trình, còn là hỏi thăm giùm bạn bè? Chúng ta có thể dựa vào tình huống cụ thể của mỗi vị khách hàng, để chỉ định khoa học cùng phương án tuyệt đối lý tưởng, tôi dùng uy tín của trung tâm A Nhã công ty mà bảo đảm, tuyệt đối sẽ khiến mỗi vị khách hàng hài lòng mà ravề."

"Tôi. . . . . . Tôi nghĩ là mình làm. Nhưng là, tôi rất sợ đói bụng, cũng không phải là rất có thể chịu được cực khổ." Vì để tránh cho kế hoạch giảm béo của mình lại một lần thất bại, cô gái đem khuyết điểm của mình thành thực nói hết cho đối phương biết.

Cô gái tiếp tân cười, "Không sao, như rôi đã nói, chúng tôi sẽ dưa vào tình huống cụ thể của mỗi vị khách hàng mà tiến hành huấn luyện phụ đạo hoặc trị liệu."

"Trị liệu là có ý gì?" Cô gái có chút bị giật mình. Là giống như bệnh viện phải tiêm chích, uống thuốc đủ loại mới là trị liệu?

"Thật ra thì giảm cân cũng chính một quá trình trị liệu hạng nhất của y học a. Trên thân người mỗi miếng thịt, mỗi giọt máu, đều cùng mình khỏe mạnh cùng một nhịp thở, muốn trừ bỏ những thứ này cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Ăn uống hợp lý, dùng thuốc hợp lý, vận động hợp lý, cũng đều được xem la một phương pháp trị liệu." Cô gái tiếp tân cứng cõi mà nói, cho thấy rõ ràng huấn luyện nghiêm chỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận