Cúc Như Khanh dùng khăn lông lớn lau tóc cho cô “Trần, có vài người, không phải cứ nói đã định rồi thì người ta sẽ không tìm đến gây phiền toái”
“Em biết rõ. Chỉ là, cô ấy cũng đã rất thảm rồi” Mặc Thiên Trần than
“Đó là do cô ấy tự tìm!” Cúc Như Khanh nặng nề hừ một tiếng
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu lên nhìn anh “Cô ấy bởi vì không có cuộc sống như mong muốn, cho nên tất cả mọi chuyện đều là tự gánh lấy cực khổ. Nhưng em không như vậy, anh cho em rất nhiều, rất nhiều; cho nên cuộc đời em mới khác với cô ấy”
Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, đồng thời ngắm nhìn cô, Mặc Thiên Trần là dạng phụ nữ hiếm khi biểu lộ lòng mình. Nội tâm của cô nhỏ nhắn mềm mại. Hơn nữa, tình cảm trông có vẻ như nguội lạnh, nhưng bởi vì một phần tình cảm đau khổ trước đây, cái hai người có được lại càng nhiều.
“Trần, em cũng là một người trong cuộc đời anh” Cúc Như Khanh vuốt vuốt mái tóc cô “Tất cả phụ nữ đều phải cách xa anh ba thước. Vượt qua khoảng cách an toàn đó, họ chính là tự mình tìm phiền toái”
Mặc Thiên Trần bật cười “Xì” một tiếng, sau đó lại nói “Em cũng rất may mắn, cả cuộc đời có người như anh bên cạnh, mãi không thay đổi” Cúc Như Khanh làm đến nơi đến chốn, tình cảm không thể thay đổi, hướng Mặc Thiên Trần ở trong lòng mà in xuống dấu ấn bất diệt. Như vậy, từ đầu đến cuối, cô đều là của anh.
Cúc Như Khanh đưa tay ôm cô vào trong ngực, tình cảm nằm sâu trong lòng, bình thường cũng chỉ một câu, đều sẽ khắc sâu ở trong lòng đối phương.
“Có muốn đi tới bờ biển nghe âm thanh của sóng biển một chút không?” Một lát sau, anh hỏi cô
Mặc Thiên Trần chớp chớp mắt, anh lại nói “Nghe Trần Ngạn nói hôm nay ở Thành Tây em bị đau đầu. Có phải là do áp lực công việc quá lớn không? Trước kia khi tâm tình không tốt, anh sẽ tới bờ biển ngồi một chút, biển rộng có thể mang đi tất cả phiền não, sau đó ngày mai lại bắt đầu một ngày mới.
“Được!” cô cũng biết, Trần Ngạn sẽ báo cáo hết mọi chuyện cho Cúc Như Khanh
Cô mặc y phục xong, Cúc Như Khanh liền ôm cô ra cửa “Em cũng đừng trách Trần Ngạn, là anh hỏi cậu ta, anh chỉ là lo lắng cho thân thể của em”
“Em không có trách cậu ấy, em biết rõ thân thể của mình, cũng không cần anh lo lắng” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười
Hai người đến bờ biển, gió liền nổi lên, từng đợt sóng cuồn cuộn dưới ánh trăng, nhìn sâu vào màn đêm, cũng chỉ là sự vô biên vô hạn.
Cúc Như Khanh ngồi xuống trước, sau đó ôm cô vào trong lòng. Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh: “Như Khanh, chuyện thay thế năm đó vẫn không có manh mối sao?"
“Em cũng biết anh đang tra xét?” Anh cúi đầu.
“Đúng vậy, khi anh đi tìm Thiên Mộ Đình, em đã đoán được” Mặc Thiên Trần cười khẽ “Anh sẽ không chủ động đi tìm người phụ nữ khác, huống gì người phụ nữ đó muốn lợi dụng anh.”
Cúc Như Khanh vòng tay qua hông cô, nhất thời không nói gì, lúc anh không nói, thường là không muốn làm tổn thương cô. Mà bây giờ, cô lại chủ động nói ra.
“Em không sao, chuyện đã qua lâu như vậy, cho dù có phải là âm mưu hay không, em đều có thể tiếp nhận” Mặc Thiên Trần kiên định nói.
“Tốt lắm, bây giờ anh sẽ cho em biết. Năm ngoái, sau khi chúng ta tân hôn, Thiên Mộ Đình có gửi bức thư uy hiếp em. Sau khi cô ta có vấn đề, chúng ta bị cắt đứt đầu mối. Khi cô ta tỉnh lại, anh đi hỏi thì cô ta nói là Chu Tiểu Kiều cung cấp những thông tin này cho cô ta” Cúc Như Khanh đem tình hình thực tế nói ra, sau đó anh nói tiếp “Trần, anh biết những chuyện này đã trở thành ám ảnh rất lớn đối với em, nhưng anh chỉ muốn biết rõ chuyện năm đó có thật hay không, nếu chuyện này tiếp tục tra xét mà làm tổn thương đến em, như vậy, anh sẽ không tiếp tục nữa”
Mặc Thiên Trần tựa vào lồng ngực của anh: “Như Khanh, chuyện lớn hơn nữa chúng ta cũng đã cùng trải qua, sóng gió nhiều hơn nữa cũng đã nếm trải, nếu chuyện này thật sự là một âm mưu, chúng ta nên đem nó tra rõ. Em không sợ bị thương, chỉ sợ anh sẽ không ở bên cạnh em…”
“Anh biết rồi, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em” Cúc Như Khanh lại đem cô ôm thật chặt
Hai người nói đến chỗ này cũng không tiếp tục nói nữa, lẳng lặng hưởng thụ giây phút yên tĩnh này, tận hưởng thời gian bên bờ biển của họ
Gió biển thổi cả mái tóc dài của Thiên Trần, tóc cô quấn quanh cổ Cúc Như Khanh, chính là cô nói cũng không ra tình ý.
“Trần, ngủ rồi sao?” Cúc Như Khanh cúi đầu nhìn cô.
Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Như Khanh, anh vừa nói Thiên Mộ Đình biết được tin tức từ Chu Tiểu Kiều. Với trí tuệ của Chu Tiểu Kiều mà nghĩ ra chuyện này, chắc phải có người sắp đặt”
“Anh chính là đang đợi. Chỉ là hiện tại Chu Tiểu Kiều biến mất không rõ tung tích, nếu bắt được cô ta, nhất định phải hỏi rõ ràng chuyện năm đó” Cúc Như Khanh đồng ý cách nghĩ của cô “Em không cần phải suy nghĩ tiếp những chuyện này, anh nhất định tìm được cô ta”
“Mọi chuyện đều có thể khiến con người ta mất đi lý trí, Chu Tiểu Kiều thật ra có thể là một nữ nhân rất tốt, chỉ là trong thế giới của cô ấy, không có được thứ cô ấy muốn, mới có thể trở nên điên cuồng không suy nghĩ như vậy. Em không hy vọng Thiên Mộ Đình cũng như vậy. Huống chi sau khi hôn mê cô ấy, tai nạn trước tới tai nạn sau, tốt hơn nên quý trọng cuộc sống cuồng nhiệt, đầy tình yêu thương này, mà không phải là chà đạp cuộc sống. Chỉ là, tại sao có nhiều người vẫn nghĩ không ra?” Mặc Thiên Trần có chút đau khổ nghi hoặc
Cúc Như Khanh nhìn biển rộng đen như mặc, thứ mà ánh đèn ảm đạm có thể phản chiếu là từng đợt sóng bọt màu trắng “Trần, không phải ai cũng có năng lực lĩnh hội cuộc sống như em. Trong cuộc sống của em, là nhiệt tình yêu thương cùng quý trọng, nhưng là, em có chút cứng đầu, bọn họ cố chấp với những thứ không thuộc về mình, cho nên cả đời đều cùng cực mà truy tìm.”
“Năng lực lĩnh ngộ của em cao sao?” Mặc Thiên Trần cười khẽ một hồi “Nhưng mà có người sẽ cho rằng, buông tha chính là mềm yếu!”
Cúc Như Khanh cúi đầu hôn lên gò má của cô: “Buông tha trong cuộc sống, đó chính là dũng cảm đối mặt, dĩ nhiên, nếu em buông tha anh, chính là biểu hiện đáng đánh đòn nhất rồi!”
“Anh đúng là tự dát vàng lên mặt!” Mặc Thiên Trần bị anh chọc cười
Cúc Như Khanh nhìn cô cười trong bóng đêm, giống như khi hoa Ngọc Lan nở, an tĩnh mà thơm ngát, anh nhất thời ngây người
“Làm sao vậy?” Cô không rõ chân tướng trừng mắt nhìn anh
“Nếu như nhất định phải hình dung nữ nhân với một loài hoa như người ta hay nói, vậy Trần, em chính là hoa Ngọc Lan” Cúc Như Khanh mỉm cười nói
“Hoa Ngọc Lan” Cô lặp lại lời nói của anh
Cúc Như Khanh gật đầu” Đúng vậy, hoa Ngọc Lan. Chính là hoa Ngọc Lan ẩn mình trong cành lá rậm rạp, nhưng hương thơm đã sớm truyền vào lòng anh, anh men theo mùi hương mà đến, mới phát hiện ,em là một loài hoa thong dong mà điềm tĩnh mỹ lệ.”
Mặc Thiên Trần che miệng cười “Anh có phải nhìn lén tập thơ của Mộ Dung không, nói chuyện đều có ý vị thơ ca!”