Kim Cương FULL


Màn che ngắn ngủn bay nhẹ trong gió, ngói trên vách tường ung mãn trữ ngọt lao (?).

Khói vàng óng ánh cuồn cuộn bay ra từ mái nhà, thịt bò hầm đậu nành trong nồi sắt được nấu đến mềm mại.
Khi Nghiêm Thận Độc gõ cánh cửa ngôi nhà đầu hẻm Xuân Nguyên, làn khói bếp vừa mới tiêu tán.
“Mẹ ơi!” Cửa vừa mở, Diêu Bình An liền nhào vào trong lòng ngực “mẹ” mình, bị cậu nhào vào lòng Diêu Lương cứng đờ nháy mắt không thể tưởng tượng được gì.
Giống như thứ mà y tiếp được là thân ảnh bươm bướm nhẹ nhàng uyển chuyển, y cứ vậy mà ngơ ngác chớp chớp mắt, theo bản năng nhìn về hướng Nghiêm Thận Độc đầy vẻ nghi hoặc.
“Sau khi Bình An uống thuốc thì khá hơn nhiều.” Hắn quan sát vẻ mặt của y, lại phát hiện người kia vẫn không đánh mất đi vẻ nghi ngờ sau đó y thở dài một hơi nhẹ nhàng phức tạp, y chỉ là thuần túy kinh hỉ (vui vẻ kinh ngạc).
Chẳng lẽ là hắn đã nghi ngờ sai rồi?
“Còn đồ vật đã nói lần trước,” Nghiêm Thận Độc đưa tay ra, “Vật về nguyên chủ.” Hắn lập tức đem chiếc rương da mở ra làm lộ mấy chồng tiền mặt ở bên trong.
“A, thật cảm ơn cậu” Diêu Lương thấy rương da ánh mắt liền sáng lên, trong lòng đoán được số tiền này tám chín phần là “tiền phí đi học” hôm ấy y đưa, không nghĩ tới cái tên bụng phệ kia “tiền đồ” thế mà thật sự phun ra lại.
Kinh hỉ nhân đôi làm y vui vẻ âm điệu cũng nhẹ hơn một chút, chân thành mời hắn: “Hôm nay là sinh nhật Tiểu An, cậu vào ăn một bữa cơm rồi hẳn đi?”
“Là như vậy…” Nghiêm Thận Độc nhẹ giọng lẩm bẩm, thì ra là sinh nhật sao ——

Hắn dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn bảo bối nhà mình sớm đã bị hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ đồ ăn hấp dẫn, cậu bò lên trên bàn cầm đậu nành hầm thịt nhét vào trong miệng, toàn tâm toàn lực vật lộn với miếng đậu, hắn nói lời đồng ý: “Được.”
Đợi khách vào nhà ngồi xuống.

Diêu Lương đem rương tiền vào trong phòng cất, trước bàn cơm nho nhỏ liền chỉ còn lại hai người.
Có thể nói các món đồ ăn trong bữa cơm hôm nay là phong phú nhất so với cả tháng.

Diêu Lương làm món đậu nành hầm thịt bò mà Diêu Bình An thích nhất, hai món đồ ăn khác cũng có bóng dáng thịt, cuối cùng còn hầm canh xương sườn, đây hoàn toàn là một bữa cơm mừng sinh nhật đúng quy cách của người bình thường—— có đôi khi Diêu Lương bận đến đến quên mất sinh nhật của mình, nhưng sẽ không quên sinh nhật Tiểu An, cũng sẽ không đau lòng vì tiêu nhiều tiền mua đồ nấu ăn mừng sinh nhật cho cậu.
Thịt bò rán vừa giòn vừa ngọt, đậu nành vừa mềm vừa nhiều.
Nghiêm Thận Độc dùng chiếc đũa nhẹ nhàng đẩy ra miếng đậu mà người nào đó tỏa định làm mục tiêu, lúc này Diêu Lương vừa vặn mang chiếc rương không từ từ quay trở lại, tương tự vật (rương da) trả về nguyên chủ.
Sau khi người đến đông đủ, hai đôi đũa bắt đầu qua lại giữa chén và đồ ăn trên bàn.
Nghiêm Thận Độc trầm mặc không lên tiếng mà nhìn thoáng qua Diêu Bình An đang mở miệng vội ăn đến độ không trả lời vấn đề “mẹ” mình hỏi ăn ngon không, đem một miếng đậu một miếng cơm đưa vào trong miệng.
Tuy rằng lại một lần nữa được ở gần nói chuyện với Tiểu An khiến y tìm lại được vui sướng, nhưng tươi cười trên mặt Diêu Lương luôn có một sợi khói mù.
Đũa trúc chọn lựa miếng măng, cuối cùng vẫn được thu lại đặt ở trên chén cơm.
“À bạn học Nghiêm này, chuyện Tiểu An cùng chuyện hiệu trưởng lần này, đều cảm ơn cậu.”
“Không có việc gì.” Nghiêm Thận Độc rủ xuống mí mắt, không ngoài sở liệu mà nghe được lời khách sáo của y.
“Lúc bạn học Nghiêm nhận đồ từ hiệu trưởng, cậu có thấy qua một khối ngọc không?”
“Ngọc? Không có.

Cái đó đối với chú rất quan trọng sao?” Nghiêm Thận Độc biểu tình nghi hoặc, tựa hồ như hắn thật sự không nhìn thấy khối ngọc kia, cũng như không có phát hiện trên khối ngọc khắc vài nét bút mạnh mẽ tạo thành chữ “Nghiêm”.
“Không quan trọng, không quan trọng.” Diêu Lương lập tức xua tay phủ nhận, liền ý thức rằng mình vội như vậy càng giống như là lạy ông tôi ở bụi này, lập tức xấu hổ thu tay “Không nói cái này nữa, dùng bữa đi.”
“Xanh, xanh!” Diêu Bình An ở một bên không biết bọn họ đang nói chuyện gì mà bị hấp dẫn, miệng nhai cây đậu cũng phát ra vài chữ mơ hồ.

“Đúng vậy, đồ con đang ăn chính là rau xanh, Tiểu An phải ăn nhiều rau dưa thì thân thể mới khỏe mạnh.” Diêu Lương cong cong đôi mắt, đối với Diêu Bình An hoạt bát nói chuyện mà cười.

Y cười lên, càng khiến người hoài nghi y và Diêu Bình An có quan hệ huyết thống —— lông mi của bọn họ đều nhỏ dài tinh mịn, khi mí mắt hợp lại với nhau lông mi bị áp bách đan xen, ý cười như những tia sáng nhỏ vụn điểm xuyết, chỉ là Diêu Lương thiên về vẻ ôn nhu, mà Diêu Bình An lại là kinh diễm thuần túy.
“Bình An lớn lên ở vùng Giang Nam,” Nghiêm Thận Độc đột nhiên mở miệng, “Nghe giọng em ấy nói như là khẩu âm Ngô nông.”
Chính xác là vậy, giọng cậu nói chuyện mềm mại uyển chuyển, đặc biệt là mỗi khi khóc lóc nói “không cần”, giống như là yêu quái biển Siren trong chuyện thần thoại Tây Dương, mà hắn là thuyền trưởng lênh đênh trên biển sâu, vì cậu mà tự đâm vào đá ngầm.
“À, là, là cái dạng này” Diêu Lương cúi đầu chọc cơm trắng trong chén, che giấu tâm trí không yên của mình.
Nghiêm Thận Độc thu đề tài đúng lúc, để tránh đánh động y.

Điện báo gửi đi Thượng Hải hẳn là đã tới chỗ người kia, nhưng vẫn chưa có hồi âm.
Không khí trên bàn cơm trong nháy mắt đông (cứng) lại, nhưng rất nhanh hai người lại ăn ý mở ra đề tài mới.
“Đúng rồi, hôm nay bác sĩ nói như thế nào?”
“Bác sĩ nói cố gắng đừng để Bình An ở một mình, sẽ làm em ấy nhớ tới chuyện bị nhốt ở trong không gian nhỏ hẹp một mình kia.” Nghiêm Thận Độc nói cực kỳ trơn tru, làm đối phương không nhận ra bất kỳ điểm đáng ngờ nào, “Chú không cần lo lắng, cháu sẽ luôn ở bên cạnh em ấy.”
“Nhưng như vậy sẽ không làm phiền cậu chứ? Có quấy rầy đến chuyện học tập của cậu không?”
“Sẽ không,” Nghiêm Thận Độc trả lời, dưới bàn nhẹ nhàng dùng chân mình đụng vào chân Tiểu An, tựa hồ hành động đụng chân đơn giản như vậy có thể mang tới cho hắn thỏa mãn lớn lao, “Cháu đã lên kế hoạch xuất ngoại.”
“Như vậy sao, thành tích của bạn học Nghiêm nhất định là rất tốt ha” thanh âm nói chuyện của Diêu Lương càng lúc càng nhẹ, đôi mắt cũng chuyển hướng về phía khóe miệng Diêu Bình An dính hạt cơm.


Nói không hy vọng con mình có thành tích tốt là giả, thật ra nguyện vọng sâu nhất trong đáy lòng y vẫn là hy vọng Tiểu An một đời bình an thì tốt rồi, tựa như vì vậy nên y mới lấy tên “Bình An” cho cậu.
Ăn xong một bữa cơm trưa, hai người ngồi lên xe còn một người đi bộ, xe đi hướng bắc còn người đi hướng nam, xe dần chạy ra đầu hẻm nhỏ.
Diêu Lương đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại ——
Xuyên qua cửa sổ sau xe, một bóng hình áp xuống, hai người sát vào nhau, thân mật không thể tách ra.
Mây mỏng tiêu tán, mặt trời một lần nữa xuất hiện ở trên cao.

Diêu Lương bị ánh nắng chợt lóe làm chói mắt, nhíu mày nhắm mắt lại, vì thế nên bỏ lỡ cơ hội— có lẽ là một cơ hội quan trọng nhất trong đời y…
Không chỉ là bỏ lỡ cơ hội vạch trần, mà cũng bỏ lỡ cơ hội chạy trốn.
- Hết chương 14-
P/s: ráng dìm cơn xúc động muốn spoil lại hụ hụ QvQ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận