Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Tô Lương muốn giãy dụa, cả cơ thể đều bị đẩy về sau, mang theo xung lực cường đại, lưng dựa vào thân cây, cánh tay bị áp chế sau lưng, thân thể bị ép chặt cứng ở giữa thân cây và Tô Hàm, khiến y thở không nổi.

Y âm thầm cười, rõ ràng biết hắn sẽ phản ứng như vậy, còn cố tình chọc giận hắn, ta thật sự là điên rồi, cánh tay bị đè chặt lên thân cây thô ráp, mang theo cảm giác rát đau xót, chắc chắn là đã bị rách da rồi.

“ Biết đau sao?” Con ngươi lấp lánh của Tô Hàm lóe lên dưới ánh trăng nhàn nhạt, sáng một cách không chân thật, hàm răng dạo chơi trên vành tai Tô Lương, phản phất như trong một khắc sẽ cắn xuống.

“ Đúng vậy, rất đau.” Tô Lương tận hết sức cho âm điệu bình ổn nói: “Tôi nói đau, anh sẽ thả tôi ra sao?”

Tô Hàm nhíu khóe mi, chẳng qua bóng tối nơi hắc ám cản trở không thấy, cười nói: “Cậu cố ý sao? Cố ý đúng không?” Ngón tay không khách khí chọt lên thắt lưng Tô Lương, ngay tại lưng quần ma sát.

Tô Lương bị hành động này của hắn khiến cho bị dọa, ở đây tuy rằng hẻo lánh, nhưng cũng không có nghĩa là không có ai đi ngang qua, hơn nữa càng có khả năng chính là, Lư Khánh thấy y không có trở lại, khẳng định sẽ đến đây tìm, nên y lập tức la lên: “Đừng ~ ở đây không được ~”

“ Nga ~” Tô Hàm kéo dài âm thanh, giống như đang chờ đợi Tô Lương nói tiếp, nhưng lại thấy Tô Lương yên tĩnh nhắm mắt lại, khóe mi có hơi run rẩy, Tô Hàm cười nói: “Chỉ vậy đã sợ? Sợ người khác biết?”

“ Đúng vậy! Tôi sợ!” Tô Lương đột ngột mở con mắt đen nháy ra nói: “Tôi sợ người khác biết tôi có bao nhiêu dơ bẩn!”

Tô Hàm bị con ngươi mang theo vết nước của Tô Lương khiến cho trong thoáng chốc bị đoạt mất tâm hồn, lại bị lời nói của y đột ngột làm tan biến, đợi khi ý thức được thì đã hung hăng cho Tô Lương một cái tát, bốp một tiếng, trong nền nhạc náo nhiệt của yến tiệc bị che mờ không rõ.

Tô Lương liếm liếm dịch thể tanh tưởi chảy ra từ khóe môi, cười nói: “Không phải sao? Anh cũng cảm thấy tôi dơ bẩn không phải sao?”

Môi của Tô Hàm hung hãn dán lên, giống như cuồng phong cướp đoạt, cắn xé trong miệng Tô Lương, tựa như đang phát tiết nộ khí trong ***g ngực, cũng có lẽ cái gì cũng không phải, chỉ là muốn ăn sạch y, từng ngụm từng ngụm ăn vào trong bụng, khiến y không bao giờ còn có thể chọc giận hắn nữa.

Cánh tay đã thô bạo cởi lưng quần của Tô Lương, một tay nắm lấy phân thân của y, thở dốc bên tai Tô Lương nói: “Tôi không tin cậu sẽ không cầu tôi, cho dù dơ bẩn hay không cũng là do tôi nói, cậu còn chưa có tư cách đó đâu.”

Sự trêu chọc bá đạo, khiến Tô Lương một chút cũng không dễ chịu, y gần như tê liệt dựa vào thân cây, không có một chút khí lực nào để chống lại được động tác thô bạo của Tô Hàm.

Đột nhiên một chuỗi tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, thu hút sự chú ý của Tô Lương, y gần như run rẩy nói: “Có người ~”

Tô Hàm cười cười, nhìn mặt Tô Lương nói: “Không muốn cho người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cậu sao?” Trên tay gia tăng tốc đọ, thuần túy muốn Tô Lương phải kêu ra tiếng.

“ Anh làm cái gì? !” Một giọng nói bén nhọn của con gái truyền tới.

“ Tiểu thư, rất nhiều người đang tìm cô đó ~ không thể đi loạn nga ~” Tiếng bước chân cứng rắn, lại thêm tiếng động tranh chấp, là tiếng của Hàn Tùng, ngữ khí rất dịu dàng: “Đến lúc đó có nhìn thấy cái gì không nên nhìn thì sẽ ~”

“ Đi đi!” Tiếng con gái bén nhọn nói: “Anh tính toán cái gì! Tôi là vị hôn thê của Tô Hàm, anh quản tôi đi đâu sao.”

Tô Lương hoảng hốt, nhớ lại buổi sáng khi tiếp điện thoại, dường như chính là tiếng nói của cô gái này, đầu đột nhiên bị bẻ qua, đối diện với con ngươi đỏ khè của Tô Hàm.

“ Xuất thần?” Tô Hàm lạnh lùng cười, hai tay đã mở chân của Tô Lương ra, đỉnh thân một cái, đã vùi vào, khiến Tô Lương buồn bực hừ một tiếng.

“ Bọn họ còn chưa đi xa, nếu bây giờ kêu lên, có thể họ sẽ nghe được.” Ngữ điệu nhẹ nhàng của Tô Hàm vang vọng bên tai Tô Lương, cuối cùng chỉ sót lại sự trùng kích mãnh liệt, và thanh âm phiền muộn ẩn ẩn áp chế của Tô Lương.

Không biết qua bao lâu, sau một trận trùng kích cuồng dại Tô Hàm cuối cùng cũng tiết ra trong cơ thể Tô Lương, hắn dùng tay xiết chặt Tô Lương trong lòng nói: “Sao vậy? Không được rồi?”

Thuận thế chỉnh lý lại quần áo, hắn nhàn nhạt hôn lên cái trán tái nhợt của y, chuyển người thì thấy Hàn Tùng đang đứng dựa ở một chỗ không xa: “Nhìn cái gì, còn không lại đây giúp đỡ?”

“ Từ khi nào bắt đầu, đều là tôi giúp anh thu dọn lộn xộn?” Hàn Tùng cười, đi đến một bên Tô Lương nói: “Bảo tôi trực tiếp đưa y về nhà?”

“ Đương nhiên, tôi không thể đi được.” Tô Hàm đưa Tô Lương đã ngất xỉu chuyển vào tay Hàn Tùng: “Cậu đừng có chủ ý gì khác, nếu không xem tôi làm sao xử lý cậu.”

Hàn Tùng gian xảo lia miệng cười: “Anh đưa thư ký của anh cho tôi không phải là không còn chuyện gì rồi sao?”

“ Vẫn còn muốn hắn?” Tô Hàm cười nói: “Xem bộ dạng thì còn chưa đụng vào gai, cậu còn không chịu quay đầu sao?”

“ Đã đụng rồi.” Hàn Tùng oán trách hai tiếng: “Đúng rồi, còn có vị hôn thê đó của anh, thật là lợi hại, xem thử…..” Xắn tay áo lên nói: “Xem….. hai vết răng này, đây nếu như để cho vị đó của tôi nhìn thấy thì còn không đem tôi đi chôn sao ~”

Tô Hàm cười nói: “Tôi đi giúp cậu giải thích còn không được à ~” Nói rồi đã đưa người dẫn đến chỗ đỗ xe, nhét Tô Lương vào trong, cho đến khi xe đi xa, quẹo qua ngã rẽ không thấy nữa, hắn mới thu lại nụ cười, mặt âm lạnh xuống đi vào phòng tiệc.

Chuyện đêm nay chân chính muốn làm, vẫn còn chưa bắt đầu đâu……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui