Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Tô Lương hoang mang mất một lúc, trên môi đã bị Tô Hàm cắn lấy, mùi vị huyết tanh nhàn nhạt hòa lẫn với mùi rượu như có như không, khiến Tô Lương nhất thời quên mất phản kháng, chỉ có thể tùy ý đầu lưỡi thô bạo của hắn loạn đả trong khoang miệng, không biết qua bao lâu, Tô Hàm cuối cùng bỏ Tô Lương ra, con ngươi nhìn thẳng mặt Tô Lương nói: “Cậu thay đổi rồi, lạnh lùng đi.”

“ Có lẽ.” Tô Lương tự giễu cười cười, nếu là người không có cảm tình thì càng tốt, trong hắc ám ai cũng không thể nhìn rõ biểu tình của ai, giống như được linh hồn che phủ, Tô Lương thản nhiên cười, khổ sở cười, vô thanh cười.

Người trước mắt lúc này so với lần đầu tiên bản thân gặp hình như không có biến đổi, thì ra từ lúc bắt đầu ta đã chìm vào rồi, không có thuốc chữa.

Trong bóng đêm Tô Hàm vẫn như cũ đứng thẳng, cùng Tô Lương mặt đối mặt, một cỗ khí thế vô hình tựa như muốn đè ép Tô Lương. Tô Lương cảm thấy bản thân sắp tắt thở, bầu không khí buồn bực tĩnh mịch này khiến người ta hoảng loạn, y nhìn Tô Hàm nói: “Hàn Tùng đâu?”

“ Đã về rồi.” Ngữ khí của Tô hàm vẫn bình ổn.

Tô Lương nhìn vào con ngươi sáng trưng đang chăm chú vào y, nói: “Còn có chuyện gì sao?”

“ Không, không có.” Tô Hàm nói vậy nhưng vẫn không có ý muốn đi, bờ môi hơi mở, chậm rãi nói: “Cậu muốn làm gì?”

Tô Lương ngạc nhiên, vốn cho rằng hắn vẫn luôn không nghe không hỏi nữa, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, càng không nghĩ đến Tô Hàm sẽ đích thân hỏi y.

“ Tôi cũng không biết.” Tô Lương nghĩ rồi trả lời, “Tôi chỉ muốn biết chân tướng của sự việc.”

“ Vậy thì hiện tại cậu chắc cũng đã biết rồi.” Tô Hàm đạm nhiên nhìn Tô Lương: “Ngừng tay đi, cậu không nên tham gia vào nữa.”

Tô Lương kéo khóe môi, cười nói: “Anh cho rằng tôi nguyện ý tham gia vào sao? ! Tức cười, không phải đều là do các người sắp đặt cho tôi sao? Nói đi nói lại tôi chẳng qua là một con cờ, ngay cả con rối cũng không bằng.”

Tô Hàm ngạc nhiên một chút, mới nói: “Hậu quả cậu có từng nghĩ qua chưa.”

“ Còn có thể tệ hại đến mức nào nữa?” Tô Lương cười nói: “Có lẽ chết là tốt nhất.” Có lẽ là tuyệt vọng có lẽ là ưu thương, Tô Lương ngay cả bản thân cũng không có cách nào phân rõ, thật sự là chết thì còn tốt hơn chút.

“ Chết?” Tô Hàm cười, lần này là nụ cười mang theo cảm tình, nhìn vào mắt Tô Lương dịu dàng đi rất nhiều: “Tôi mém nữa đã quên, cậu vẫn là con nít.”

“ Con nít? Anh đang chế nhạo tôi sao?” Tô Lương nhìn Tô Hàm cười nói: “Tôi rất là vô dụng, cũng không cần anh đến chế nhạo tôi. Nếu như không phải vì các người, tôi sẽ có cuộc sống riêng của mình, tôi căn bản không muốn bị người sắp đặt. Anh biết tư vị bị người khác tùy ý khinh rẻ là như thế nào không? Anh biết một người nếu như ngay cả tự tôn đều mất đi, thì còn có được cái gì? Có lẽ anh vĩnh viễn cũng không biết!”

Tô Hàm đột nhiên ha hả cười lớn, cười đến ngả nghiêng, nhưng thanh âm lại dần dần thấp xuống, dưới mục quang nghi hoặc của Tô Lương, cuối cùng chỉ nhàn nhạt cười. Có lẽ là thích ứng với bóng tối, Tô Lương cảm thấy bản thân dường như có thể nhìn được mỗi một biểu tình trên mặt Tô Hàm, Tô Hàm thế này khiến Tô Lương cảm thấy xa lạ.

“ Cậu nói cũng đúng, tôi không phải cậu, tự nhiên không biết cảm nhận của cậu.” Nụ cười của Tô Hàm dần dần chuyển lạnh, cuối cùng ngay cả khóe miệng cũng không còn ý cười.

Tô Lương hoảng hốt một chút, lại thấy Tô Hàm đã ngồi lên giường, nhìn y nói: “Vậy thì chúng ta ngồi xuống bàn chút giao dịch thế nào?”

“ Giao dịch? Tôi với anh có giao dịch gì đáng bàn chứ?” Tô Lương chăm chỉ nghiên cứu biểu tình của Tô hàm, không hiểu câu nói này của hắn có ý gì.

“ Cậu cùng Trịnh Tân bàn điều kiện gì? Tôi có thể cho cậu tốt hơn.” Tô Hàm nhìn biểu tình chế giễu của Tô Lương, lại nói: “Cũng đúng, cái thứ ngu ngốc như cậu có thể căn bản không có đưa ra điều kiện gì với hắn.”

Nụ cười của Tô Lương cứng lại, nói: “Chuyện của tôi không cần anh lo.”

“ Cậu tin hắn…… hơn là tin tôi?” Con ngươi của Tô Hàm lấp lóe.

Đường nhìn không rõ ý nghĩa từ Tô Hàm bắn về phía Tô Lương, Tô Lương cảm thấy mỗi một sợi lông tơ trên người đều đang nhanh chóng dựng lên, “Anh trừ tổn thương tôi, thì còn có thể làm cái gì? Tôi dựa vào cái gì để tin anh?”

“ Cậu quên rồi…..” Ngữ khí của Tô Hàm trầm xuống, chân trái móc lên đùi của Tô Lương, một lôi một kéo, khiến Tô Lương ngã ngồi lên thảm sàn, không đợi Tô Lương kịp phản ứng, thân hình tráng kiện đã chặt chẽ áp chế, không thể cử động.

Tô Lương mở lớn miệng hít thở, bình ổn lại nhịp tim, nhìn kẻ đang áp lên người mình nói: “Anh làm cái gì!”

“ Tôi nói cậu đã quên một chuyện, cậu ngay cả tôi cũng không có cách thắng nổi, chỉ có thể ở dưới thân tôi cầu hoan, cậu còn có thể làm cái gì!” Tô Hàm càng thêm dùng sức trên tay, nắm chặt cổ tay Tô Lương phát đau.

Tô Lương quay đầu đi, không thèm để ý đến Tô Hàm, trong cổ họng dâng lên vị đắng.

Đột nhiên lực đạo trên tay nhẹ bớt, Tô Hàm không có bất cứ động tác nào, chỉ như vậy nhìn Tô Lương, cười nói: “Có lẽ tôi nên thử nhìn xem cậu có thể chạy được bao xa, nếu như cậu thắng, cậu có thể đáp ứng tôi một chuyện không?”

Tô Lương ngây ra nhìn người này.

Tô Hàm câu miệng lên một độ cong cuối cùng, từ trên người Tô Lương đứng dậy, nói: “Một chuyện rất đơn giản.”

“ Là gì?” Tô Lương ngồi dậy tựa vào mép giường, nhìn con mắt thăm thẳm của Tô Hàm, trong lòng lạnh đi nói: “Nếu như tôi thắng rồi, chuyện đầu tiên tôi làm chính là giết anh.”

Tô Hàm hừ một tiếng nói: “Tôi biết.”

Trong không khí ánh mắt hai người giao nhau rồi tản ra, Tô hàm ngưng trệ một chút, cuối cùng vẫn không nói gì cả, lẳng lặng rời đi.

Tối đó, Tô Lương hoàn toàn mất ngủ……..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui