Tô Bùi bán xe.
Xưa có Tần Quỳnh bán ngựa, anh hùng cũng có lúc quạnh hiu. – Tô Bùi tự an ủi mình, xe để không cũng thành đống sắt rỉ, thà bán đi ít ra nó còn có tác dụng.
Ban đầu anh nhờ mấy người bạn hỏi xem có ai muốn mua lại xe cũ hay không, sau đó gọi điện cho cửa hàng sửa xe gần nhà, cuối cùng là đăng bán xe trên thị trường xe cũ.
Chủ cửa hiệu sửa xe liên lạc đầu tiên nhưng vì không được giá nên Tô Bùi chưa muốn bán.
Hai ngày sau, bên môi trường thông báo rằng có người sẵn sàng mua lại với giá anh đề nghị.
Mọi việc suôn sẻ hơn Tô Bùi nghĩ, người mua là một thanh niên trẻ, dường như cậu ta không quá bận tâm đến giá cả nên thủ tục nhanh chóng được hoàn tất.
Bán xe, có tiền xuất bản sách, tạm thời Tô Bùi có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh muốn tự tặng bản thân một kỳ nghỉ tầm một đến hai tháng để thư giãn cũng như sắp xếp lại một số việc, không phải căng thẳng đầu óc, suy nghĩ kỹ càng tìm một công việc thích hợp hoặc lên ý tưởng cuốn tiểu thuyết mới.
Kế hoạch đã đâu và đấy, ngày nghỉ đầu tiên trên cả tuyệt vời, ngày nghỉ thứ hai thoải mái thảnh thơi, nhưng sang đến ngày thứ ba thì bắt đầu khủng hoảng.
Thì ra rảnh rỗi quá cũng làm con người ta bứt rứt tay chân, cơ thể thì ù lì còn tâm trạng thì ủ dột.
May thay, đúng lúc này có một đoàn phim liên hệ với Tô Bùi mà đạo diễn còn là người mà anh biết.
“Sư phụ Tô, em là Chu Trạch đây.” – đạo diễn đích thân gọi điện đến.
Tô Bùi nhận cuộc gọi từ đạo diễn và phải mất một lúc anh mới sực nhớ ra – Chu Trạch là cậu em dưới anh mấy khóa ở đại học và cũng là cựu thành viên của câu lạc bộ Kịch, người mà anh từng gặp vào hôm kỷ niệm trường.
Hôm đó, anh và Hạ Nhất Minh đến phòng tập của câu lạc bộ để ôn lại những kỷ niệm đã qua, sau đó một đám đàn em ùa vào phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng ấy.
Giờ nghĩ lại mới thấy, Hạ Nhất Minh của ngày ấy tốt đến không chân thực.
Tô Bùi không dám nghĩ vẩn vơ nữa mà tập trung vào cuộc trò chuyện với Chu Trạch.
Thì ra Chu Trạch đang có dự định quay một bộ phim nghệ thuật và muốn mời Tô Bùi đến xem.
Cậu ta rất muốn hợp tác với Tô Bùi, biết anh đang rảnh rỗi nên đã mạnh dạn gọi điện thử mời.
Bộ phim mới bắt tay vào giai đoạn chuẩn bị ban đầu.
Tô Bùi biết có những bộ phim phải chuẩn bị đến mấy năm mà vẫn không được bấm máy, hơn nữa việc kêu gọi vốn cho những đạo diễn trẻ chưa thành danh cũng rất khó khăn.
Nhưng đằng nào cũng đang rảnh nên đi gặp mặt Chu Trạch để thảo luận về kịch bản chẳng mất mát gì.
Tô Bùi đến thăm quan phòng làm việc của Chu Trạch, một căn phòng đơn giản đến thô sơ, nếu không có các thiết bị chuyên nghiệp và phòng dựng phim thì trông chả khác gì ký túc xá dành cho sinh viên đại học.
Điểm sáng đáng mừng là đám thanh niên trẻ trung giàu nhiệt huyết sẵn sàng dâng hiến toàn bộ sức mình.
Chu Trạch nói với Tô Bùi rằng họ đang làm thêm bên ngoài để chèo chống studio, nhưng mục tiêu của cậu ta vẫn là quay được một bộ phim hoàn chỉnh.
Thậm chí còn rất thẳng thắn với anh rằng, “Sư phụ Tô, nếu hợp tác thì em không thể trả nhiều cho anh, nhưng em sẽ cố hết sức dành các điều kiện tốt nhất cho anh.”
Tô Bùi không cảm thấy mình sẽ bị thuyết phục bởi nhiệt huyết của những người trẻ.
Anh đã chuyển sang làm biên kịch được nhiều năm và cũng học được cách không được quá lạc quan vào mọi thứ, bởi vì từ một tác phẩm dự kiến đến một tác phẩm thực thụ thường khác nhau một trời một vực.
Có lẽ anh chỉ muốn mình bận rộn mà thôi.
“Cậu muốn quay thể loại phim gì?” – Tô Bùi hỏi.
Chu Trạch nói rằng mình muốn quay một phim đường phố xen lẫn yếu tố hồi hộp và lãng mạn.
Tô Bùi nói, “Đây không phải thế mạnh của anh.” – anh biết rất rõ mình sở trường với loại cốt truyện nào.
Chu Trạch bổ sung, “Diễn viên là một người bí ẩn, bị hiểu nhầm là tù nhân vượt ngục nhưng thực tế anh ấy chỉ lang bạt trên muôn nẻo đường trường mà thôi.
Đương nhiên, điểm nhấn của phim đường phố vẫn là tình yêu, đó là một cô gái chuyên săn tiền thưởng theo dõi anh ta…”
Tô Bùi ghi lại những lời của Chu Trạch, dù không phải sở trường nhưng anh vẫn muốn thử sức.
Hai người hàn huyên một buổi chiều, trước khi đi Chu Trạch nói với Tô Bùi, “Sư phụ Tô, cuối tuần này là liên hoan phim, anh muốn xem bộ phim nào cứ nói với em, em có thể lấy vé giúp anh.
Có nhiều hoạt động khác đáng tham gia lắm, à đúng rồi, hôm khai mạc mời nhiều nhân vật có tiếng lắm, anh phải đi đấy.”
Tô Bùi nhận lời, anh rất thích các hoạt động của liên hoan phim.
Chu Trạch không khoác lác, tuy rằng chưa nổi tiếng nhưng cũng hoạt động trong giới điện ảnh nhiều năm, gia cảnh lại khá giả, có quan hệ rộng và được nhiều người quý mến nên dễ dàng lấy được vé mời khai mạc liên hoan phim cho Tô Bùi.
Hai người họ cũng tham dự một bữa tiệc rượu với sự góp mặt của nhiều ngôi sao tên tuổi.
Tô Bùi không uống rượu, anh ngồi bên quầy bar quan sát đám đông.
Hôm nay anh diện bộ vest chỉnh chu với đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, đã có mấy người lân la đến gần vì tưởng anh là chàng đại gia nào đó.
Chu Trạch cầm cốc rượu đến gần lải nhải với Tô Bùi, “… Trong tưởng tượng của em, nam chính phải đẹp trai, ưu tú và hoang dại như Thu Nhược Dương ấy…”
Tô Bùi bật cười, anh ngước mắt tìm kiếm và nhìn thấy Thu Nhược Dương điển trai ở đằng xa, cậu ta đang là thần tượng nổi tiếng nên bên cạnh lúc nào cũng có người muốn chụp ảnh chung.
“Nhưng e là đoàn phim chúng ta không trả nổi cát-xê cho cậu ta đâu?” – Tô Bùi nói.
Chu Trạch đáp, “Thì đấy là em tưởng tượng thôi… Vả lại, diễn xuất của Thu Nhược Dược là cả một vấn đề, cậu ta có sức hút trên sân khấu nhưng dưới ống kính thì chưa chắc.”
Tô Bùi công nhận, “Phải, diễn xuất nào có đơn giản như vậy.”
Rồi bất chợt anh nghĩ đến Hạ Nhất Minh, người đã sắm vai thẳng nam trong suốt mười năm liền.
Tô Bùi vội vã tỉnh táo lại, anh cảm thấy mình bệnh nặng thật rồi, đáng nhẽ anh phải hưởng thụ không gian sôi động này mới phải.
Vậy mà anh lại phân tâm.
Chu Trạch đứng dậy, “Em phải thử mới được, liên hoan phim là nơi để tìm kiếm cơ hội mà.” – rồi cậu ta đến bắt chuyện với một người trông như đại diện, chắc là đại diện của Thu Nhược Dương.
Đang mải nhìn hai người kia trò chuyện thì có người gọi, “Tô Bùi? Tô Bùi?”
Tô Bùi ngẩng đầu lên, một bạn cũ, Chương Mông.
Anh chưa kịp nói gì thì Chương Mông đã ngồi vào bên cạnh và gần như lập tức anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn.
Tô Bùi và Chương Mông đã không liên lạc trong nhiều năm trời.
Việc Tô Bùi xuất bản tiểu thuyết gây được tiếng vang ngay khi tốt nghiệp đại học đã đả kích Chương Mông cũng là tiểu thuyết gia vào thời điểm đó.
Sau này, khi Tô Bùi gợi ý rằng có thể giới thiệu biên tập viên cho Chương Mông thì hắn ta cho rằng Tô Bùi đang cố ý mỉa mai mình, thế là hắn đi đơm đặt nhiều tiếng xấu cho tiểu thuyết của Tô Bùi.
Từ đó, hai người không còn liên hệ gì nữa.
Mãi cho đến hôm kỷ niệm trường vừa rồi họ mới gặp lại nhau, nhưng kết quả cũng chả hay hớm gì.
Chương Mông quấy rối Hạ Nhất Minh khiến cậu ta nổi giận tẩn hắn một trận, trong khi Tô Bùi chứng kiến thì lên cơn đau tim.
Ngẫm lại toàn chuyện giời ơi đất hỡi!
Khác chăng là giờ Tô Bùi đã biết Hạ Nhất Minh thực sự thích người đồng giới, vậy nên việc cậu ta đánh Chương Mông ngoài lý do quấy rối thì có lẽ còn xen lẫn cả nỗi hoang mang vì sợ lộ tẩy.
Tô Bùi sờ mặt mình rồi nói, “Chà, cậu lành lặn hết rồi, mặt mũi không thấy sứt mẻ chỗ nào nhỉ.”
Anh không thích Chương Mông, mâu thuẫn giữa họ là một vấn đề khác.
Chương Mông cười, “Hạ Nhất Minh chả nhẹ tay chút nào, chẳng qua tôi không thích làm to chuyện thôi… mà nói mới nhớ, sao cậu lại đến đây?”
“Một đạo diễn mời tôi đến.”
“Đạo diễn nào?”
“Chu Trạch.”
“Chưa nghe tên bao giờ, ông ta có bộ phim gì? Tôi biết tất cả các đạo diễn có tên tuổi trong giới này,” – hắn ta khoe khoang, “Cũng không định kể lể đâu nhưng chẳng mấy khi gặp bạn cũ nên để tôi tiết lộ cho cậu tin này, siêu phẩm ‘Thất Tinh Trụy’ của tôi sắp thành phim rồi! Cậu đoán xem diễn viên chính là ai?”
Tô Bùi lười đoán, “Không đoán được, ai thế?”
Chương Mông nói một cách bí hiểm, “Thu Nhược Dương! Thần tượng hot nhất bây giờ, lũ con gái mê cậu ta như điếu đổ.”
Lần này Tô Bùi cười thật, anh nhìn về phía Chu Trạch vẫn đang khoa tay múa chân với người đại diện của Thu Nhược Dương ở phía đằng kia.
Anh nghĩ cảnh này mà được viết vào phim thì hay phải biết.
Rồi anh nhẹ nhàng nói, “Vậy à, thế chúc mừng nhé.”
Chương Mông nốc sạch cốc rượu, hắn không hài lòng với phản ứng của Tô Bùi.
Ngày trước khi Tô Bùi nổi tiếng, hắn đã ghen tị đến mức phát điên và đi bêu xấu anh khắp nơi.
Giờ đến lượt hắn thành công, hắn cũng muốn trông thấy Tô Bùi phải lồng lên ghen tị.
Nhưng Tô Bùi bình tĩnh đến thờ ơ.
Thái độ ấy chỉ chứng tỏ một điều duy nhất – rằng Tô Bùi chưa bao giờ coi hắn là đối thủ.
Chươnng Mông nhích lại gần Tô Bùi rồi cười khẩy, “Cậu vẫn còn bám đít Hạ Nhất Minh chứ?”
Tô Bùi hỏi, “Ý cậu là sao?” – anh cảm thấy câu hỏi của Chương Mông không bắt nguồn từ sự quan tâm thực sự dành cho anh hay Hạ Nhất Minh.
Chương Mông đã uống kha khá, hắn lèm bèm nói, “Ý gì thì cậu biết mà… giữa cậu và Hạ Nhất Minh ấy? Tưởng tôi không biết à?”
Tô Bùi nghĩ, thì ra Chương Mông cũng đã phát hiện từ lâu… giờ thì mình cũng bị hiểu nhầm theo.
Anh nói, “Cậu say rồi.”
Chương Mông biết rõ lòng ghen tị của mình với Tô Bùi bắt đầu từ rất lâu trước đây, trước cả khi tiểu thuyết của Tô Bùi nổi tiếng.
Bởi chỉ nội khuôn mặt của Tô Bùi thôi cũng đã khiến hắn ghen ghét cùng cực.
Chỉ cần Tô Bùi xuất hiện ở câu lạc bộ là hắn bị lu mờ.
Tô Bùi ăn mặc bừa phứa cũng nổi bật, đẹp đẽ và được mến mộ hơn hắn cố gắng ăn diện bảnh bao.
Ngay cả một đứa lạnh lùng như Hạ Nhất Minh cũng đối xử rất khác với Tô Bùi.
Chương Mông đè giọng thì thầm, “Trông Hạ Nhất Minh lúc nào cũng nghiêm túc nhưng tôi biết thừa, mấy người chơi rồi đúng không? Kể cho tôi nghe đi, hàng của Hạ Nhất Minh có khủng không? Cậu có phê không?”
Tô Bùi đứng dậy, dốc cốc rượu đổ lên người hắn rồi sải bước rời đi, anh không muốn làm to chuyện ở chốn đông người.
Anh đi đến chỗ Chu Trạch, mỉm cười chen ngang rồi kéo cậu ta ra khỏi tay đại diện, không cần đon đả với người đại diện của Thu Nhược Dương làm gì nữa.
Chu Trạch ngơ ngác không hiểu, “Sư phụ Tô, có chuyện gì vậy?” – nom sắc mặt sư phụ Tô không được tốt cho lắm.
Tô Bùi ấn ngực thở mạnh, “Thu Nhược Dương đã nhận đóng ‘Thất Tinh Trụy’ chuyển thể, cũng sắp sửa công bố rồi, cậu ta sẽ không nhận phim nghệ thuật nữa đâu.”
Chu Trạch a lên tiếc nuối, “Cậu ta chọn loại phim đó à!”
Tô Bùi nói, “Không có ai là không thay thế được, không có hai chiếc lá giống nhau như đúc trên đời, nhưng chắc chắn sẽ tìm được chiếc tương tự.”
Chu Trạch hiểu ý, “Xem ra chúng ta chỉ còn cách tìm người đến thử vai thôi.”
Chương Mông vẫn đang náo loạn ở cách đó không xa, hắn đã say mềm đến nỗi chả đứng dậy nổi, có người đến đỡ lên mà hắn vẫn lẩm bà lẩm bẩm không ngừng.
Tô Bùi không quan tâm, anh và Chu Trạch rời khỏi bữa tiệc.
_________.