Sau bữa liên hoan, Diêu Chí Thành đi tìm anh của cậu ta, Hạ Nhất Minh và Tô Bùi thì tản bộ trên con phố buôn bán.
Hạ Nhất Minh chủ động nhắc đến chuyện của Lý Vân Sinh, “Em không có vấn đề gì với Lý Vân Sinh, nếu anh cảm thấy cậu ta thích hợp với vai diễn thì em sẽ giữ cậu ta lại.”
Tô Bùi nhét hai tay trong túi áo, “Cậu ấy rất thích hợp, đạo diễn Chu đã thử rất nhiều diễn viên và chỉ có cậu ấy là phù hợp nhất.
Để cậu ấy đóng bộ phim này sẽ không khiến Mimi video thất vọng, tuyệt đối không lãng phí khoản đầu tư của cậu và Mimi video đâu.”
Hạ Nhất Minh đã tính toán đâu ra đấy, với nguồn lực nắm trong tay, cậu có thể thay đổi số phận của Lý Vân Sinh bất cứ lúc nào, còn có gì tốt hơn thế để khiến thằng oắt ấy hiểu được vị trí của bản thân mình?
“Đừng nói lãng phí hay không lãng phí…” – Hạ Nhất Minh bình thản nói, “Đầu tư không phải lúc nào cũng thắng lợi, nhất là điện ảnh, chỉ cần các anh dốc tâm huyết là đủ rồi.”
Rồi cậu quay sang nhìn anh, “Chí ít thì em biết là anh đã cố hết sức.”
Tô Bùi cười, “Được sếp Hạ đánh giá như vậy đúng là nửa mừng nửa lo.”
Hạ Nhất Minh bất chợt bùi ngùi, “Đôi khi em cảm thấy mình đang biến thành loại người mình ghét nhất.”
Tô Bùi hỏi, “Loại người gì?”
“Khi còn ở trường học đại, anh có nghĩ em sẽ dùng lợi nhuận và hiệu quả để đo giá trị của mội con người không? Đó là điều mà trước đây em không hiểu bố mình, nhưng chung quy em vẫn chảy chung dòng máu với ông ta, hoặc em đang trở thành ông ta.”
Tô Bùi lặng đi không nói, anh có phần buồn thay cho Hạ Nhất Minh.
Không thấy Tô Bùi nói gì khiến Hạ Nhất Minh tưởng rằng anh không để tâm, cậu tự cười giễu, “Em chỉ nói vu vơ thôi, anh đừng để ý.” – cậu biết rằng nếu công khai những lời này trước công chúng thì kiểu gì cũng bị cả cộng đồng mạng ném đá hay thậm chí bị chế thành những câu kiểu như “Tôi ghét việc mình trở nên giàu có”.
Tô Bùi nhìn cậu, “Anh luôn biết rằng cậu sẽ thành công… nhưng hồi đó anh không nghĩ rằng thành công sẽ kéo theo bao nhiêu tác dụng phụ, cậu đừng nên trách mình vì những điều đó.
Sau tất cả thì cậu đang vận hành cả một cỗ máy khổng lồ mà.”
Hạ Nhất Minh nói, “Em đã quen với những điều đó rồi, em chỉ hy vọng rằng mình đủ tỉnh táo hơn.”
“Đó là trách nhiệm của cậu mà, thế nên việc cân nhắc hiệu quả và lợi ích là điều hết sức bình thường.”
Hạ Nhất Minh tố khổ xong và nhận được sự vỗ về nhẹ nhàng nhất.
*
Không tới hai ngày sau, Mimi video cho biết họ sẽ đánh giá lại Lý Vân Sinh, thay đổi quyết định và hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của đạo diễn Chu.
Vậy là Chu Trạch có thể thở phào nhẹ nhõm, cả đoàn có thể yên tâm đi Cáp Nhĩ Tân bấm máy và không phải lo lắng gì về vấn đề sản xuất nữa.
Không chỉ vậy, Mimi video còn chủ động ký hợp đồng với riêng Lý Vân Sinh về bốn dự án truyền thông khác, mặc dù chưa xác định là dự án gì nhưng Mimi video muốn ký hợp đồng con người trước.
Lý Vân Sinh không ngờ thái độ của Mimi video xoay ngoắt 180o như thế.
Đại diện của cậu mừng đến mức thiếu điều nhảy cẫng lên, rối rít bảo cậu ký hợp đồng ngay với công ty.
Trước khi đi Cáp Nhĩ Tân, Lý Vân Sinh mời Tô Bùi đi ăn tối.
Địa điểm do cậu ta chọn, vẫn là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng.
Quán được trang trí bởi những chú gấu bông dễ thương với nhiều kích cỡ khác nhau, khách hàng đa phần là những cô gái trẻ ăn diện hàng hiệu và những cặp đôi sành điệu đi theo cặp.
Mặc dù chưa đến Noel nhưng quán đã đặt một cây thông rất lớn với những món đồ trang trí lấp lánh tạo không khí giang sinh từ sớm.
Ngồi vào chỗ, Tô Bùi buồn cười bảo, “Con gái anh sẽ thích chỗ nào lắm đây.”
Lý Vân Sinh hỏi, “Anh thì sao? Quán này khó đặt lắm đó.”
Tô Bùi không nỡ từ chối thiện chí của cậu, “Anh cũng thích lắm.”
Nhìn cây thông, anh nghĩ đến giáng sinh, sau giáng sinh là tết dương, rồi tới tết âm lịch.
Một năm thấm thót đi qua nhanh như thế mà vẫn đủ để xảy ra cả tỷ thứ chuyện.
Tất nhiên anh sẽ không than thở điều đó với Lý Vân Sinh, người mà giờ mới bắt đầu bước vào cuộc sống phồn hoa hào nhoáng.
Hai người trò chuyện vu vơ, Tô Bùi hỏi Lý Vân Sinh đã sẵn sàng đến Cáp Nhĩ Tân chưa.
Lý Vân Sinh nói, “Mọi người đã tập luyện hai lần rồi, em cảm thấy khá ổn.”
Rồi cậu kể với anh việc Mimi video muốn ký hợp đồng riêng với mình.
Tô Bùi sửng sốt, “Thật à?”
Lý Vân Sinh nói, “Họ muốn ký bốn hợp đồng truyền thông với em.
Nếu Mimi tiếp tục đầu tư vào mảng điện ảnh, họ sẽ sắp xếp vai diễn và đảm bảo cả về đất diễn nữa.”
Tô Bùi cười, “Vậy thì tốt quá rồi còn gì! Chúc mừng cậu nhé!”
“Anh nghĩ em có nên ký không?” – cậu hỏi.
Giá trị hợp đồng mà Mimi video muốn ký với cậu không cao, bốn dự án trọn gói hai triệu.
Nếu tương lai Lý Vân Sinh nổi tiếng thì giá này quá rẻ mạt, thậm chí rẻ hơn cả rẻ mạt.
Tô Bùi từ tốn cuộn mì ống bằng dĩa rồi nói, “Nếu cậu thực sự muốn nắm bắt cơ hội này thì đừng suy nghĩ gì cả.”
Anh loáng thoáng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Hạ Nhất Minh, không biết đây có phải là vấn đề về lợi ích mà cậu ta nhắc đến hay không.
Nhưng đây sẽ là bước khởi đầu tốt với Lý Vân Sinh, anh không thể nói rằng Hạ Nhất Minh đã làm sai.
Lý Vân Sinh nhìn Tô Bùi, trông anh hơi lơ đễnh.
“Vì em nghĩ em có được hợp đồng này là nhờ sư phụ Tô nên em muốn nghe lời đề nghị của anh.” – Lý Vân Sinh nói.
Tô Bùi không hiểu, “Sao cậu lại nghĩ vậy.
Đạo diễn Chu phát hiện ra tài năng của cậu, Mimi đồng ý cũng nhờ công đạo diễn Chu cố gắng kêu gọi.”
Lý Vân Sinh nói, “Em rất biết ơn đạo diễn Chu, nhưng Hạ Nhất Minh thì chắc chắn là nhờ anh thuyết phục.”
Tô Bùi nói, “Vậy lần sau có cơ hội thì cậu hãy cảm ơn Hạ Nhất Minh ấy, đây thực sự là quyết định của cậu ta thôi.”
Lý Vân Sinh hỏi, “Nếu được gặp thì nhất định em sẽ cảm ơn anh ta.
Nhưng hôm nay em chỉ muốn cảm ơn anh, vận may của em bắt đầu từ ngày em gặp anh.”
Tô Bùi hỏi, “Ngày gặp anh ư?”
Tô Bùi vẫn nhớ ngày hôm ấy, Lý Vân Sinh ngồi hút thuốc ở bậc cầu thang trong chiếc áo ghi lê màu vàng của nhân viên giao hàng.
Lý Vân Sinh đáp, “Vâng.
Sáng hôm ấy em đi giao hàng và gặp phải một vị khách rất chậm chạp.
Ở đoàn kịch cũng không mấy suôn sẻ, nếu không có cơ hội lên sâu khấu biểu diễn thì chắc cuối tuần đó em đã mò đến Hoành điếm1 cũng nên.
Nhưng ngày đó em gặp anh, và rồi mọi thứ diễn ra thuận lợi một cách khó tin.
Hiện giờ chẳng những em được đóng phim của đạo diễn Chu mà còn có thể tiếp tục ký hợp đồng với Mimi video, như thể tất cả những giấc mơ đều trở thành hiện thực chỉ trong một đêm vậy…”
Tô Bùi nhìn khuôn mặt rạng ngời của chàng thanh niên trẻ, anh mỉm cười.
Vì anh biết cảm giác khi giấc mơ trở thành sự thật ấy thế nào, khi mọi ánh hào quang đều soi chiếu lên người mình ra sao, và biết một tương lai xán lạn đang rộng mở đón chờ ấy mới hạnh phúc nhường nào.
Dù cảm giác ấy đã trôi qua rất lâu, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ hiện tại của Lý Vân Sinh thì anh vẫn nhận ra được nó.
Anh nên mừng cho chàng thanh niên ấy, nhưng trong anh vẫn có nỗi buồn vương se sắt.
*
Dùng bữa xong, hai người rời khỏi nhà hàng mới nhận ra tuyết đã rơi, thời tiết chưa kịp lạnh mà mới chỉ mơn man mát.
Tô Bùi quấn đại chiếc khăn lên cổ.
Lý Vân Sinh chăm chú nhìn anh rồi bất chợt thốt lên, “Sư phụ Tô, anh đẹp thật đấy.”
Tô Bùi cười buột miệng, “Đó là vì cậu chưa thấy anh hồi sinh viên đấy.”
Lý Vân Sinh giữ anh lại, vươn tay chỉnh lại chiếc khăn quàng cho anh rồi nói, “Em không cần, ai dám bảo anh của bây giờ không đẹp cơ chứ?”
Tô Bùi đánh thót.
Anh không hiểu vì sao mình lại buột miệng nói vậy, và câu trả lời của Lý Vân Sinh chỉ làm anh nhớ Hạ Nhất Minh hơn.
Vào khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ nếu những lời này được thốt lên từ Hạ Nhất Minh thì hay biết mấy, để rồi lại tự hoảng hốt vì suy nghĩ ấy ngay một giây sau đó.
“Được rồi, đi theo đạo diễn Chu đến Cáp Nhĩ Tân thì cố gắng diễn đấy, đây là bộ phim đầu tiên của cậu, nắm chắc lấy cơ hội này, nếu kịch bản có vấn đề gì thì liên lạc ngay cho anh.” – Tô Bùi vội vàng chuyển đề tài sang công việc.
Lý Vân Sinh biết Tô Bùi lảng tránh, cậu không nói gì nữa mà chỉ nhìn Tô Bùi bắt xe rời đi.
*
Đạo diễn Chu và đoàn phim đến Cáp Nhĩ Tân quay phim, vậy là cuối cùng Tô Bùi cũng có được khoảng thời gian nghỉ xả hơi ngắn ngủi.
Lý Nham vẫn thúc giục anh chuẩn bị cho cuốn tiểu thuyết mới.
Doanh số bán “Ngày dang dở” không tệ, đã rục rịch cho lần tái bản thứ hai.
Tuy không bán chạy được bằng cuốn “Bên kia thời gian” nhưng với thị trường hiện tại đã là khả quan lắm rồi.
“Quan trọng nhất là cậu bắt đầu cho cuốn mới đi, cuốn ‘Ngày dang dở’ để lâu quá khiến cậu mất đi khá nhiều độc giả cũ đấy, mau mau viết cuốn mới đi, đừng để lê thê mấy năm như trước nữa.” – Lý Nham khuyên.
Tô Bùi nói, “Hiện giờ cháu có một số ý tưởng mới nhưng chưa thực sự chín lắm.”
Lý Nham hỏi, “Về ngành giải trí thì sao?”
Tô Bùi đáp, “Cháu không muốn viết mảng này.”
Trải nghiệm làm biên tập đã đủ khốn khổ khốn nạn lắm rồi, anh không muốn viết về nó một chút nào nữa.
Lý Nham đành tùy anh, trước khi cúp máy, ông như chợt nhớ ra gì đó bèn hỏi, “Cậu có biết Thẩm Nhiên không?”
Một cái tên lạ hoắc, Tô Bùi hỏi, “Đó là ai ạ?”
Lý Nham nói, “Một giảng viên đại học và cũng là nhà bình luận sách.
Anh ta đánh giá cao cuốn ‘Ngày dang dở’, phần bình luận cũng đáng đọc lắm.
Rảnh thì tìm đọc đi, à để tôi gửi link cho.”
‘Ngày dang dở’ là cuốn tiểu thuyết đánh dấu sự trở lại của Tô Bùi và được giới bình luận đánh giá khá tốt, nhưng Tô Bùi thì không mặn mà với những lời đánh giá ấy cho lắm.
Chúng không đủ sâu sắc, không đủ trọn vẹn và qua loa chiếu lệ như kiểu “Chúng tôi biết anh viết rất tốt nhưng thời kỳ đỉnh cao của anh đã qua lâu rồi” vậy.
Tô Bùi đồ rằng có khi mấy người đó còn chẳng buồn đọc hết cuốn tiểu thuyết mà chỉ nhặt nhạnh chắp vá từ những lời đánh giá khác thành của mình thôi.
Anh đã được nghe Hạ Nhất Minh đánh giá rồi nên không còn nhiều quan tâm với những bình luận khác nữa.
Lý Nham gửi đường dẫn bài phê bình cho Tô Bùi, anh mở ra và ngay ở câu đầu tiên anh đã cảm thấy mình được đánh giá một cách chân thành thực sự.
“Ít ai nhận ra rằng Tô Bùi là tác giả bị đánh giá thấp nhất trong mười năm qua…”
Trong mùa đông rét mướt này, nó trở thành tia nắng đầu tiên sưởi ấm Tô Bùi.
___________.