Mấy ngày trước khi “Bắc tiến” chính thức công chiếu, Tô Bùi tặng vé xem phim cho mấy người bạn của mình.
Diêu Chí Thành nhận được vé thì hứa sẽ dắt cả nhà đến cổ vũ, thậm chí còn vận động đồng nghiệp trong trường đi cùng.
Bác sỹ Hứa cũng có phần, anh ta rất mừng vì Tô Bùi đã bình phục sau quãng thời gian khó khăn.
Anh biết được tình hình của Tô Bùi qua vòng bạn bè, thêm những tin tức trên mạng dạo gần đây cho anh biết Tô Bùi vừa biên kịch một bộ phim rất nổi.
Hai người tán gẫu trên wechat.
“Anh với người bạn kia thế nào rồi?”
‘Người bạn kia’ đã trở thành đối tượng ngầm hiểu giữa bác sỹ Hứa và Tô Bùi.
Bác sỹ Hứa chưa từng hỏi ‘người bạn kia’ là ai nhưng lại nhắc đến như rất thân quen.
“Chúng tôi vẫn là bạn, thỉnh thoảng đi ăn với nhau.”
“Vậy là anh đã vượt qua, có thể cân bằng mối quan hệ này đã là chín chắn rồi.” – bác sỹ Hứa trả lời.
Tô Bùi nói, “Không liên quan đến chín chắn lắm đâu, chúng tôi trở nên tự nhiên như vậy coi như là tìm được cách thức ở chung hài hòa nhất mà ít khó xử nhất thôi.”
“Thời gian sẽ hóa giải tất cả.” – bác sỹ Hứa nói vậy.
Tô Bùi nghĩ, đúng thật, chỉ có thời gian là có thể xóa nhòa mọi thứ.
Giờ này năm ngoái, anh hãy còn hoang mang khi phát hiện ra bí mật của Hạ Nhất Minh.
Ngay cả khi bị cậu ta từ chối, anh vẫn không ngừng nghĩ ngợi liệu có phải mình đã sai ở đâu hay không? Như một học sinh thi trượt đại học hay một thương nhân thua lỗ trong kinh doanh, anh không dám đón nhận nỗi thất bại ấy.
Cuối cùng anh giận Hạ Nhất Minh rồi quay sang tự giận mình.
Có đôi khi, người ta biết mình bị xúc phạm không phải do lỗi của bản thân nhưng vẫn không ngừng đi tìm căn nguyên từ chính bản thân mình.
Anh thừa hiểu đạo lý ấy, nhưng tình cảm thì luôn mặc kệ lý trí.
Một năm qua đi, mối quan hệ giữa anh và Hạ Nhất Minh đã khôi phục gần như cũ.
Anh đã tiêu hóa toàn bộ cảm xúc, thậm chí lý giải được lý do của cậu ta.
Phải thừa nhận rằng những lời của cậu ấy thật khó nghe, nhưng lại rất chính xác.
Họ đã làm bạn ngần ấy năm, nếu Hạ Nhất Minh thật sự khao khát một tình yêu từ hai phía thì đã chẳng lần khần đến tận bây giờ.
Khi con người ta bước qua tuổi 30, ký ức luôn đẹp đẽ hơn thực tại.
Anh quyết định tha thứ cho bản thân mình.
Quá khứ không thể quay trở lại, tuổi 20 có những tự do xuân sắc của tuổi 20.
Những gì anh phải làm hiện giờ là để con tim được bình yên, tập trung vào công việc để có thể thoải mái tận hưởng những thảnh thơi của tuổi 40.
Hay có thể nói là anh đã học được cách tự động viên chính bản thân mình.
Một phần cũng là nhờ tiếng tăm và doanh số bán vé của ‘Bắc tiến’ giúp Tô Bùi bớt suy nghĩ và bình tâm hơn.
Anh và Hạ Nhất Minh đều ăn ý không đả động đến chuyện tình cảm nữa.
Bất kể là tình cảm nam nữ hay tình cảm đồng giới.
Hạ Nhất Minh chưa từng giới thiệu bạn trai của cậu ta cho anh hay.
Tô Bùi cảm thấy có thể vì Hạ Nhất Minh chưa công khai với công chúng nên chưa thừa nhận, hoặc cũng có thể vì cậu ta không có mối quan hệ cố định nào.
Gần đây, anh và Hạ Nhất Minh nối lại cách thức giao lưu như trước.
Thoạt đầu, anh còn cảm thấy vị trí của mình tương đối xấu hổ, nếu Hạ Nhất Minh có một người bạn trai giấu mặt thật thì liệu người đó có chạnh lòng với ‘tình bạn’ này của anh và cậu không?
Thậm chí, đôi khi Tô Bùi suy nghĩ tình cảm đồng giới dưới góc độ tình cảm nam nữ thông thường.
Nếu là tình cảm nam nữ, khi người đàn ông có mối quan hệ thân thiết với người bạn thân mà anh ta từng thầm mến thì người bạn gái chính thức của anh ta sẽ buồn lắm phải không?
Tô Bùi biết Hạ Nhất Minh không thích người khác tò mò và tham gia vào việc riêng của mình, anh nghĩ mình sẽ khéo léo dò hỏi vào thời gian tới xem sao.
Thế nhưng “Bắc tiến” sắp công chiếu, dạo gần đây Tô Bùi tương đối bận rộn với các cuộc phỏng vấn và viết bài đăng liên quan đến kịch bản cho tạp chí.
*
Theo lịch, “Bắc tiến” được công chiếu chính thức vào thứ sáu.
Tối thứ năm, bỗng dưng Tô Bùi bồn chồn đến lạ, tuy rằng dự báo phòng vé được đánh giá tương đối khả quan nhưng ai biết được kết quả thực sự vào hôm công chiếu sẽ thế nào.
Như thể biết Tô Bùi nghĩ gì, Hạ Nhất Minh gọi điện cho anh.
“Sao rồi anh? Có hơi chút hồi hộp phải không?” – Hạ Nhất Minh trêu chọc.
Tô Bùi đáp, “Hơi chút là thế nào? Anh cậu hồi hộp như thí sinh đợi kết quả thi đây này.
Kể cũng kỳ, trước đây anh chưa bồn chồn thế bao giờ.”
Trước đây anh từng viết nhiều kịch bản phim truyền hình, cũng từng rất ngóng chờ vào rating của bộ phim, nhưng dù sao phim truyền hình kéo dài nhiều tập, đôi khi tỷ lệ này ban đầu không được cao nhưng sẽ dần tăng trưởng theo thời gian.
Nhưng phim điện ảnh thì khác, quan trọng nhất là vào hai ngày cuối tuần đầu tiên, nếu doanh thu phòng vé vào cuối tuần đầu tiên không tốt có thể phá hỏng cả tiếng tăm của bộ phim và gần như vô vọng nếu muốn xoay chuyển tình thế, nên nó căng thẳng hơn rating phim truyền hình rất nhiều.
Hạ Nhất Minh trấn an, “Yên tâm đi anh, con số sẽ không tệ lắm đâu.”
Cậu thực sự muốn ở bên Tô Bùi lúc này, nhưng hiện giờ cậu đang công tác ở thành phố khác và phải đến ngày kia mới bay về được.
“Khi trở về, em sẽ tổ chức tiệc chúc mừng, mọi thứ được chuẩn bị đâu vào đấy rồi,” – Hạ Nhất Minh nói, “Đó là chuyện được định sẵn nên dù bộ phim có thành công hay không thì anh cũng đừng áp lực, coi như đến tham dự cho vui.”
Tô Bùi cười, “Ừ, đạo diễn Chu Trạch cũng sắp quay trở lại sau chiến dịch quảng bá, đúng lúc anh muốn gặp cậu ta.”
Hạ Nhất Minh bâng quơ hỏi, “Thế Lý Vân Sinh thì sao, anh vẫn gần gũi với cậu ta hả?”
Tô Bùi không ngờ Hạ Nhất Minh sẽ chủ động nhắc đến Lý Vân Sinh, anh không phủ nhận mà chỉ cười đáp, “Nam chính đương nhiên phải có mặt trong tiệc mừng rồi.”
Hạ Nhất Minh chỉ tiện mồm nhắc đến chứ chả thèm quan tâm thằng oắt kia.
“Rảnh thì anh gửi em bản thảo tiểu thuyết mới đi.”
Tô Bùi chững lại rồi đáp, “Ừm, Lý Nham đọc trước ba chương thì bảo khá ổn, nhưng trước khi cậu đọc thì anh vẫn phải báo trước chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Trong cuốn này có một nhân vật mượn một chút từ cậu… đương nhiên là không phải y hệt nên không sợ bị phát hiện đâu, anh chỉ mượn vài câu cậu từng nói trước đây, một số chuyện khi chúng ta còn sinh hoạt trong câu lạc bộ Kịch và mấy trò đùa chúng ta từng làm với nhau.”
Anh nói thêm, “Nếu cậu không muốn thì anh sẽ cắt nó đi, Lý Nham nói rằng anh nên hỏi ý kiến của cậu trước.”
Hạ Nhất Minh hỏi, “Chỉ thế thôi hả? Vậy không phải hỏi em, anh cứ thoải mái viết đi.”
Cậu còn mừng rơn vì cuối cùng Tô Bùi cũng chịu viết về họ nữa là.
Điều cậu quan tâm hơn cả là chuyện khác, “Lý Nham đã đọc rồi à?”
“Anh đã gửi ông ấy đọc trước ba chương, ông ấy nói rằng nó không tệ.”
Hạ Nhất Minh không đáp.
Lý Nham là biên tập của Tô Bùi, đọc trước bản thảo của anh là lẽ đương nhiên, thế nhưng đặc quyền là độc giả đầu tiên của Tô Bùi trước giờ vẫn thuộc về cậu.
Cậu không biết vì sao lần này Tô Bùi lại phá lệ.
“Muộn rồi… anh lên giường chuẩn bị ngủ đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.” – thấy Hạ Nhất Minh im lặng, anh nghĩ cậu không còn gì để nói nữa.
Hạ Nhất Minh chịu đựng cái dằm găm trong tim, nhẹ nhàng nói, “Anh nghỉ ngơi đi, hẹn gặp lại tại bữa tiệc.”
*
Hai ngày công đầu chiếu “Bắc tiến” đã chứng kiến một chiều hướng đầy triển vọng.
Doanh thu phòng vé vào thứ sáu không tệ chút nào, “Bắc tiến” là phim đứng đầu trong những bộ phim công chiếu cùng ngày.
Sang thứ bảy, bộ phim ghi dấu mốc tăng trưởng 30% về doanh thu so với ngày trước, hiển nhiên là nhờ phản hồi tích cực từ khán giả.
Là diễn viên chính, lượng tìm kiếm Lý Vân Sinh bùng nổ trên mạng.
Trước đây, Lý Vân Sinh chỉ nổi tiếng với người hâm mộ hay những cô gái trẻ đu idol.
Giờ thì cậu đã nổi với cả những cộng đồng phổ thông hơn, rất nhiều người nhận ra Lý Vân Sinh từ những tấm biển quảng cáo ngoài trời – “Ồ, là vai chính trong phim ‘Bắc tiến’ kìa.”
*
Hạ Nhất Minh nói rằng mọi thứ đã sẵn sàng cho bữa tiệc chúc mừng “Bắc tiến”.
Thời gian dự kiến vào tối chủ nhật, khi doanh thu phòng vé vừa mới bùng nổ, đây là thời điểm thích hợp để tổ chức tuyên truyền cho giai đoạn sau của bộ phim, doanh thu sẽ đạt đến mốc nào thì còn phụ thuộc vào phản ứng của thị trường và sức bật của đối thủ.
Sau khi bay về thành phố, Hạ Nhất Minh đến thăm mẹ mình trước.
Bà Trâu Vịnh Mai hỏi anh có muốn ở lại dùng bữa không nhưng anh từ chối, “Dạ thôi, con có buổi tiệc tối nay.”
Trâu Vịnh Mai từng nghe thấy nhân viên trong công ty nói rằng giám đốc Hạ sẽ tổ chức một bữa tiệc cho bộ phim “Bắc tiến”, dường như giám đốc Hạ rất quan tâm đến bộ phim này và còn tặng vé cho nhân viên.
Trâu Vịnh Mai tìm hiểu thì biết có một diễn viên mới đảm nhiệm vai chính của bộ phim.
“Là phim ‘Bắc tiến’ đấy hả con?” – bà hỏi.
“Vâng mẹ, bộ phim ổn lắm, nếu mẹ rảnh thì xem thử đi.”
Trâu Vịnh Mai chợt thốt lên, “Tô Bùi là biên kịch à?”
Hạ Nhất Minh đang thay quần áo thì dừng lại, “Vâng mẹ.”
Cuộc sống của bà Trâu Vịnh Mai đang rất mỹ mãn, chỉ trừ việc cưới xin của con trai là chưa đâu vào đâu.
Vì không phải lo cơm áo gạo tiền nên bà dành gần hết thời gian để nghĩ chuyện này.
Bà nhớ từng gặp Tô Bùi và con gái anh ở trang trại riêng của con trai mình, theo những người làm ở đó thì Tô Bùi không chỉ đến một lần.
Bà từng cảm thấy Hạ Nhất Minh quá tốt với Tô Bùi, nhưng vì Tô Bùi là người tốt, từng giúp đỡ con trai bà hồi sinh viên nên việc giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết cũng là nhẽ thường tình.
Thế nhưng từ khi Hạ Nhất Minh dính dáng đến hai vụ lùm xùm đồng tính luyến ái thì Trâu Vịnh Mai đâm ra nghĩ ngợi, có phải con trai bà hơi nhiệt tình thái quá với Tô Bùi hay không.
Thế nhưng, bà lại chẳng thể hỏi thành lời.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh đáp, “Bên phía Mimi video rất chú trọng bộ phim này nên con phải xuất hiện.”
Trâu Vịnh Mai vội vàng nói, “Vậy mẹ không giữ con lại ăn cơm nữa, con đi đi.”
Rồi nói thêm, “Biết đâu lại gặp ai ưng ý ở đấy!”
*
Hạ Nhất Minh không ngừng nhìn điện thoại trong lúc ngồi trên xe đến khách sạn.
Gần đây Mimi video đẩy mạnh công tác lăng xê Lý Vân Sinh, kết hợp với việc bộ phim vừa được công chiếu dẫn đến tin tức về Lý Vân Sinh tràn ngập khắp các mặt báo mạng.
Mối quan tâm của anh và Mimi video dành cho cậu ta cũng nhanh chóng trở thành tin đồn mới.
“Lý Vân Sinh có người đỡ lưng là cái chắc, chứ sao nổi tiếng nhanh thế được, nguồn lực quá tốt luôn!”
“Đúng là Mimi video đang nâng đỡ Lý Vân Sinh mà, theo một nguồn tin nội bộ thì Lý Vân Sinh đã nhận bộ phim cổ trang chuyển thể từ tiểu thuyết ngôn tình ăn khách với sự góp mặt của nhiều diễn viên gạo cội lắm, trình tự nâng đỡ chuẩn sách giáo khoa luôn.”
“Mimi hiện thuộc sở hữu của Hạ Nhất Minh, hồi trước có tin đồn Hạ Nhất Minh và Thu Nhược Dương, nhưng thực tế không phải Thu Nhược Dương mà là Lý Vân Sinh mới đúng! Đều là mặt hàng như nhau, nhưng công nhận là Lý Vân Sinh sạch hơn Thu Nhược Dương.”
“Con ngáo trên kia bảo ai không sạch vậy hả?”
Thường thì Hạ Nhất Minh chỉ cười nhạt với những tin đồn kiểu này, dân cư mạng thích nhất là các loại đồn đại phỏng đoán như thế.
Với Lý Vân Sinh thì Hạ Nhất Minh càng không quan tâm, người mới luôn có đủ các kiểu tin đồn liên quan đến đồng giới và khác giới.
Thế nên khi nhìn thấy từ khóa ‘người yêu của Lý Vân Sinh’ chễm chệ trên bảng tìm kiếm, Hạ Nhất Minh hoàn toàn không thể ngờ mình sẽ nhìn thấy gì.
Anh thấy một bức ảnh có Lý Vân Sinh.
Có vẻ như nó được chụp vào Noel, Lý Vân Sinh và “người yêu” đang đứng trước cửa một quán ăn với nền là khung cửa kính xinh xắn của quán, một bức ảnh tràn ngập không khí giáng sinh.
Lý Vân Sinh dịu dàng cười sửa chiếc khăn quàng cổ cho “người yêu”, cả động tác lẫn thần thái đều dịu dàng khôn tả xiết.
Chỉ tiếc là vì góc độ và ánh sáng mà khuôn mặt của “người yêu” không được rõ nét, thế nhưng từ dáng người đến quần áo thì rõ ràng là một người đàn ông.
“Ahhhh, tui chụp bức ảnh này vào noel năm ngoái nè, lúc ấy chỉ định chụp ảnh giai đẹp thôi! Mà cặp này đẹp đôi cực nhá! Xong hôm nay, lúc tui đi xem phim với bồ tèo thì suýt hú ầm rạp phim, đây chính là anh chàng đẹp trai tui chụp lén mà! Thì ra đã có bạn trai rồi…”
Bên dưới là cả một đống biểu cảm khóc lóc.
“Zai đẹp bây giờ yêu nhau hết rồi.”
“Lạc quan lên, như thế cậu ấy sẽ không bị cô khác cuỗm mất! Tôi đã ngộ rồi.”
“Tui không khóc đâu, đây là chuyện tốt mà! Muahhh haaaaaa!”
Hạ Nhất Minh nhìn chằm chằm vào bức ảnh mười giây liền.
Anh chắc chắn dáng hình kia là Tô Bùi, anh có thể nhận ra Tô Bùi ngay cả khi anh ấy chết, anh có thể nhận ra Tô Bùi ngay cả khi anh ấy hóa thành tro bụi, anh có thể nhận ra từng chân tơ kẽ tóc của Tô Bùi.
Người đàn ông trong ảnh chính là Tô Bùi.
Đầu óc anh trở nên trơ ỳ và rỗng tuếch toách trong mười giây liền, sau đó anh định thần lại, anh biết rằng không thể tin tưởng những thứ trôi nổi trên mạng.
Kiểu chụp ảnh mập mờ này, anh và Tô Bùi có cả đống.
Lý Vân Sinh trên ảnh không làm gì quá đà, chỉ đứng chỉnh lại khăn quàng cho Tô Bùi, không ôm ấp hay hôn hít gì cả, nói gì đến scandal.
Và đây là chuyện xảy ra vào giáng sinh năm ngoái, đã nửa năm trôi qua rồi.
Nếu Tô Bùi và Lý Vân Sinh thực sự có gì thì anh đã biết.
Thế nhưng chỉ thoáng tưởng tượng đến viễn cảnh Tô Bùi và Lý Vân Sinh ở bên nhau thôi đã khiến Hạ Nhất Minh phát điên lên.
*
Khi Hạ Nhất Minh đến khách sạn nơi tổ chức tiệc thì bữa tiệc đã bắt đầu, họ thuê trọn khách sạn để tổ chức buổi liên hoan, tiếng nhạc tràn ngập ra cả khu vườn.
Hạ Nhất Minh vừa xuất hiện, giám đốc Tào của Mimi video hồ hởi ra tay bắt mặt mừng, bên ngoài bố trí khu chụp ảnh cho giới truyền thông nên nhốn nháo tiếng phóng viên cùng với ánh chớp từ máy ảnh.
Hạ Nhất Minh lơ đãng xã giao với giám đốc Tào đôi ba câu, để phóng viên chụp bức ảnh chung xong thì đi thẳng vào trong sảnh.
Cậu tìm kiếm bóng dáng Tô Bùi trong đám đông.
*
Tô Bùi đang trò chuyện với Lý Vân Sinh.
Gần đây Lý Vân Sinh bận bịu chạy quảng cáo nên mặt mũi gầy đi trông thấy, ấy vậy mà trông lại hợp, đường nét gương mặt thanh thoát hơn.
Vừa thấy Tô Bùi, cậu bèn kéo anh vào sàn nhảy.
Tô Bùi nói to, “Anh không nhảy đâu.”
Anh đã qua tuổi đu đưa lâu lắm rồi.
Lý Vân Sinh mặc kệ, chỉ cố kéo Tô Bùi bằng được, may là xung quanh mọi người đều đang quay cuồng nhảy nhót nên chẳng ai quan tâm đến điệu nhảy cả.
Lý Vân Sinh vừa nói vừa khua tay, “Hiện giờ có rất nhiều người thích em sư phụ Tô à.”
Tô Bùi đáp, “Ừ, sẽ có nhiều hơn nữa trong tương lai!”
“Vậy anh có thích em không!”
“Anh rất thích cậu, nhưng…”
Lý Vân Sinh lắc đầu, “Em biết! Anh thích em như quý mến một đứa trẻ.”
Không phải thích trong tình yêu.
Lý Vân Sinh chỉ không vui trong một giây rồi cậu nhanh chóng phấn chấn trở lại, “Sư phụ Tô, có một điều em muốn nói với anh từ lâu rồi, đó là trong buổi thử vai đầu tiên, trong đầu em chỉ có duy nhất một suy nghĩ – là sư phụ Tô đang em, nếu em không dành được vai diễn đó thì con tim em sẽ héo rũ và vỡ vụn mất!”
Tô Bùi ngừng lắc lư theo nhạc, anh ôm lấy đôi tay mình, “Sau này em sẽ nhận được nhiều kịch bản tốt hơn, gặp được nhiều người xuất sắc khác, không có gì đáng để em phải đau lòng cả!”
Chỉ trước khi trở thành một người trưởng thành thực thụ, em mới nghĩ rằng tình yêu có thể làm tan nát trái tim và nói nó ra nhẹ nhàng như thế.
Lý Vân Sinh cũng đứng lại, chăm chú nhìn anh.
Tô Bùi biết, chàng trai đang nói lời từ biệt.
Sự im lặng của họ nổi bật giữa sàn nhảy ầm ỹ.
Hạ Nhất Minh tìm thấy Tô Bùi, cậu thấy Tô Bùi và Lý Vân Sinh đang nhìn nhau dưới ánh đèn..