Trực giác mách bảo Hạ Nhất Minh rằng nếu giờ phút này cậu buông Tô Bùi ra thì cả quãng đời còn lại cậu sẽ không còn cơ hội để bù đắp những tổn thương gây ra cho anh nữa.
Cậu không thể buông anh ra được.
“Tô Bùi,” – Hạ Nhất Minh gọi anh bằng âm thanh khàn đặc như của một bệnh nhân sốt cao, “Có thật anh từng nghĩ đến chuyện ở bên em không?”
Tô Bùi nhìn Hạ Nhất Minh — tóc tai cậu rối bời, mặt mũi méo xệch, và đôi mắt thì đỏ ngầu, cuộc ‘vận lộn’ vừa nãy làm vết thương được sơ cứu trên tay cậu toét ra, máu rỉ ra dính loang lổ trên chiếc sơ mi và quần âu.
Anh từng chứng kiến một Hạ Nhất Minh tang thương và suy sút thuở xưa, khi ấy anh đã không đừng được mà ôm chầm lấy cậu.
Nhưng anh chưa từng trông thấy một Hạ Nhất Minh thảm hại và nhếch nhác như bây giờ, song lại vì nỗi hoảng sợ vừa rồi mà anh chẳng dám chạm vào cậu nữa.
“Thật, lúc đó anh hiểu nhầm rằng cậu đến Thượng Hải vì muốn tiến xa hơn… là do anh đã quá bốc đồng.” – Tô Bùi khẽ nói, anh không muốn kích động Hạ Nhất Minh nữa, không muốn Hạ Nhất Minh ra tay với mình nữa, anh vùng thoát khỏi vòng tay cậu.
Một lần nữa, Hạ Nhất Minh cảm thấy mình bị sét đánh ngang tai, chỉ khác là sấm sét lần này đã xua tan đi toàn bộ mây mù, bừng tỉnh toàn bộ tâm trí cậu.
Dù không dám nhớ về ngày hôm đó nhưng những ký ức và hình ảnh ngày ấy vẫn lưu trữ trong tâm trí để rồi lũ lượt tái hiện rõ đến từng chi tiết một.
Giữa cơn mưa trập trùng, Tô Bùi bước lên xe với nụ cười đan xen hồi hộp… đưa hộp quà cho cậu… rồi.
Sau đó cậu đã nói gì? Cậu nói —
“Bao năm nay, em không nói cho anh biết chỉ đơn giản vì em không muốn cho anh biết.”
“Anh không cần tưởng tượng rằng em dằn vặt đến thế nào đâu, cũng cất cái trí tưởng tượng phong phú của tác giả để phác thảo nên một tình yêu thầm kín dày vò ấy đi.”
“Chỉ cần em muốn thì em có thể đạt được mọi thứ, nên một khi em đã không đạt được thì có nghĩa là em không muốn.”
“Anh của thuở ấy mới rạng rỡ làm sao, không ai có thể sánh được bằng, kể cả anh của hiện tại.
Anh có cho rằng em đã gặp anh ở thời điểm đẹp nhất ấy rồi thì còn tha thiết anh của hiện tại không?”
Cậu đã nói thế ư.
Giờ cậu mới biết, món quà sinh nhật tuổi 30 thực sự mà Tô Bùi muốn dành tặng mình là câu nói “Nếu cậu muốn thử thì chúng ta có thể ở bên nhau” đằng sau đã bị cậu chặn đứng kia.
Một năm, cậu chìm trong u mê suốt một năm trời, chứng kiến Tô Bùi và Lý Vân Sinh qua lại với nhau mà cậu vẫn không tỉnh ngộ.
Để đến giây phút này, cậu mới nhận ra rằng mọi thứ đều sáng tỏ — vì Tô Bùi quá nặng lòng những gì cậu nói nên mới cảm mến Lý Vân Sinh thẳng thắn và nhiệt tình, mới cố hết sức chắp cánh cho Lý Vân Sinh để có thể tìm lại dáng hình thanh xuân và thành công cùng tỏa sáng từ cậu ta.
Nhưng thức tỉnh lúc này đã quá muộn, vừa mới đây thôi, cậu lại tổn thương anh.
Hạ Nhất Minh nhìn Tô Bùi, khuôn mặt anh nhợt nhạt, khóe mắt hoe đỏ vì kích động, trong đôi mắt chỉ có nỗi mỏi mệt và tang thương, điệu bộ căng thẳng như sợ hãi bị đối xử thô bạo một lần nữa, bờ vai anh cứng đơ như đang đứng giữa trời giá rét.
Sâu trong nội tâm Hạ Nhất Minh mải miết tự hỏi một câu nói, vì sao cậu cứ tổn thương anh như thế?
Tô Bùi nhè nhẹ dụi mắt như đã kiệt quệ, “Muộn rồi…”, anh muốn rời khỏi đây.
Hạ Nhất Minh đứng phắt dậy, cầm một tấm thảm muốn choàng lên người anh, nhưng Tô Bùi co rúm lại.
Trái tim cậu nhói đau — đâu rồi những thân mật gần gũi, vì sao giữa họ lại trở nên thế này? Cậu điên rồi ư?
“Choàng lên đi anh, trông anh hơi lạnh,” – Hạ Nhất Minh không dám đến gần hơn, cậu đưa chiếc thảm cho anh.
Dù không muốn nán lại nhưng có vẻ như Hạ Nhất Minh đã bình tĩnh trở lại.
Chân Tô Bùi bủn rủn sau cơn kích động vừa rồi, anh nghĩ có lẽ mình nghỉ một chút là đủ.
Anh lặng lẽ cuốn tấm thảm và ngồi co ro vào mép ghế.
Tô Bùi nghĩ, cuối cùng thì anh cũng nói hết với cậu.
Giờ anh mới hiểu, thì ra nếu anh ở bên một người phụ nữ, Hạ Nhất Minh sẽ tức giận.
Còn nếu anh ở bên một người đàn ông khác thì cậu ta sẽ phát điên.
Anh chỉ có thể chắc chắn một điều là Hạ Nhất Minh thực sự có vấn đề về tâm lý.
Nhưng rốt cuộc vướng mắc của những chuyện này là ở đâu, đầu óc anh đang rối ren đến nỗi chẳng thể phân rõ được chuyện gì.
Anh chỉ muốn về nhà và nằm xuống.
Căn phòng lặng ngắt, di động của Hạ Nhất Minh vang lên hai lần nhưng cậu nhìn thoáng rồi bỏ qua.
Bẵng đi một lúc lâu, Hạ Nhất Minh cất lời, “Em xin lỗi.”
Tô Bùi lắc đầu, “Chuyện thế này…” – xin lỗi không giải quyết được gì cả.
Hạ Nhất Minh vẫn cố giải thích, “Có quá nhiều hiểu nhầm giữa hai ta, và em là người gây ra chúng.
Giờ em mới hiểu rằng anh sẽ không bao giờ tiến tới với Lý Vân Sinh.”
Tô Bùi mỏi mệt đáp, “Đương nhiên là không.”
Bàn tay siết chặt của Hạ Nhất Minh từ từ mở ra, cậu cầm khăn buộc lại vết thương cho mình, dường như tinh thần cậu đã ổn định lại, trạng thái điên rồ đã biến mất.
Tô Bùi khẽ nói, “Nếu cậu nghĩ rằng anh sẽ ở bên một người đàn ông khác thì yên tâm, anh sẽ không chọn con đường gian khổ ấy đâu, cuộc sống đã đủ khó khăn rồi, anh có mẹ già và con thơ nên sẽ không tự làm khó mình thêm nữa.”
Lời nói rành mạch như muốn khẳng định với Hạ Nhất Minh rằng đừng nghi ngờ hay lo lắng, anh sẽ không chọn con đường ấy, anh sẽ vẫn là anh của ngày trước.
Chỉ vậy thôi, anh sẽ vẫn là anh, sẽ không bao giờ đặt chân lên con đường đồng tính luyến ái.
Nếu là một tiếng trước, hay một ngày trước thì có lẽ Hạ Nhất Minh sẽ thỏa mãn với câu trả lời quả quyết này của Tô Bùi, nhưng giờ đây, khi biết Tô Bùi đã từng nghĩ đến tương lai của cả hai thì câu trả lời này lại buồn thương và tuyệt vọng khôn tả.
Nếu thật sự có hai vũ trụ song song, có lẽ Tô Bùi và Hạ Nhất Minh ở đó đang quấn quýt lấy nhau giữa sân khiêu vũ, hoặc cũng có thể đang tận hưởng cuộc ân ái và trò chuyện vu vơ trước giờ ngủ trên chiếc giường ấm áp.
Hạ Nhất Minh chỉ có thể thật bình tĩnh hỏi, “… nhưng anh đã từng có suy nghĩ ấy vì một người rồi, liệu giờ có một hy vọng dù là mong manh rằng anh sẽ dao động vì người đó một lần nữa không?”
Tô Bùi ngước mắt nhìn Hạ Nhất Minh, trong đôi mắt cậu là ánh lửa đã lụi tàn, là ánh sáng đã nát bấy, chúng hóa thành giọt nước mắt buồn thương len lỏi qua khóe mắt rồi trôi theo cánh mũi.
Tô Bùi nghĩ, vì sao lúc này rồi mà anh vẫn không thể nhẫn tâm với cậu?
Anh cảm thấy mình phải nói gì đó.
“Anh đã luôn ngưỡng mộ cậu, nhất là bản lĩnh đàn ông trong cậu.
Khi còn học đại học, anh vẫn thường nghĩ khí chất của cậu rất độc đáo và hiếm có.
Anh nói rằng cậu đàn ông nhất trong những người đàn ông, ngay cả bây giờ anh vẫn sẽ nói thế, đó là khí chất đặc biệt của cậu, và nó không liên quan gì đến xu hướng tình cảm cả.
Nhưng mấy tháng nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh nhận ra dường như cậu phải che giấu quá nhiều con người thật của mình để duy trì sự nam tính đó.”
“Anh không hy vọng cậu phải chịu sự dày vò, nhưng anh không thể biết được tình cảm thầm kín khổ hạnh bấy lâu nay của cậu là dũng cảm hay sợ sệt? Là dâng hiến hay giữ gìn nữa? Nên anh không tài nào biết được cậu thực sự muốn gì, muốn một anh chân thật hay chỉ là anh trong tư tưởng?”
Tô Bùi lắc đầu, bao dũng khí trước đây của anh đã bị mài mòn sạch.
Hôm nay bị Hạ Nhất Minh đẩy vào ranh giới cuối cùng, nơi mà tâm lý lẫn tinh thần của anh đều chưa sẵn sàng.
Hạ Nhất Minh giơ bàn tay không bị thương lên vuốt mặt mình, cậu nói, “Tô Bùi, xin anh đừng tin những lời em từng nói trước đây, đó không phải những lời thật lòng của em.”
Tô Bùi đã cảm thấy mình khá hơn, anh bỏ thảm xuống, đứng dậy chuẩn bị ra về.
Hạ Nhất Minh cũng nhổm dậy theo.
Tô Bùi nói, “Hôm nay anh muốn về, anh hơi mệt.”
Hạ Nhất Minh nhức nhối — không còn những lời khách sáo như “Lần sau nói chuyện” hay “hẹn gặp lại” nữa, Tô Bùi chỉ muốn rời khỏi đây, vậy mà cậu chẳng thể ngăn cản, tối nay cậu đã gây ra quá nhiều sai lầm, đã không thể ép buộc anh ở lại nữa.
“Vâng, anh về nghỉ ngơi đi.” – cậu gói ghém nỗi xót xa lại, nói với anh.
Tô Bùi xoay người bước đi, để rồi nghe thấy tiếng Hạ Nhất Minh vang lên phía sau.
“Em yêu anh.” – Hạ Nhất Minh nói.
Tiếng cậu nhỏ nhẹ, run rẩy, nhưng lại khiến người nghe nghe rành mạch.
Tô Bùi dừng lại.
“Ngay từ ngày đầu tiên gặp gỡ, em đã yêu anh.” – tiếng cậu trầm, khàn, buồn và kiên định.
Tô Bùi đứng sững một lúc rồi mới xoay người nhìn Hạ Nhất Minh.
Anh rất muốn trách móc rằng cậu là đồ xảo quyệt, cậu không thể nói bất cứ điều gì mình muốn như thế được.
“Cậu…”
Nhưng Tô Bùi không nói được nữa, cơn đau điếng dưới mạn sườn khiến cổ họng anh không cất thành tiếng, anh quờ tay chống vào chiếc bàn bên cạnh.
Hạ Nhất Minh nhìn anh.
Tô Bùi mấp máy môi, mắt anh tối sầm, gáy túa mồ hôi lạnh, còn ngực thì quặn lên từng cơn, cuối cùng anh cũng không chịu nổi, cả người gập lại, đổ xuống.
“Tô Bùi!” – Hạ Nhất Minh lao ra đỡ anh.
Tô Bùi gượng nói, “Chỉ là đau dạ dày thôi… gọi xe giúp anh…”
Đời nào Hạ Nhất Minh lại tin tưởng và để Tô Bùi ra về một mình.
Cậu để ngoài tai lời anh rồi bế anh lên sô pha, “Anh đừng nói gì cả, uống thuốc trước rồi em đưa anh tới bệnh viện, không gì quan trọng hơn sức khỏe của anh.”
Tô Bùi thôi gồng mình, anh cũng sợ chết, cũng căm ghét trái tim đớn hèn yếu đuối này..