Sau một tháng điều dưỡng ở nhà, Tô Bùi đến bệnh viện kiểm tra lại.
Kết quả rất tốt, anh có thể từ từ trở lại chế độ ăn uống bình thường, nhưng bác sỹ vẫn dặn là phải cai thuốc lá, rượu bia, cùng với chế độ làm việc và nghỉ ngơi điều độ.
Tô Bùi cũng tự cảm nhận được một tháng này là thời gian nghỉ ngơi dài nhất và chất lượng nhất của anh trong nhiều năm qua, vì tạm thời không phải lo cơm áo gạo tiền nên anh phè phỡn tự cho mình một kỳ nghỉ dài.
Nhờ cuộc phẫu thuật và nghỉ ngơi điều độ mà sức khỏe thể chất của Tô Bùi tiến bộ trông thấy, không còn mất ngủ, tình trạng đuối sức và đổ mồ hôi lạnh cũng biến mất.
Vào ngày Bích Quy khai giảng, anh đích thân đưa con bé đến trường.
Bắt đầu từ học kỳ này, Tô Bùi muốn cho Bích Quy học ngoại trú và ngừng sinh hoạt ở trường, trước đây vì công việc và sức khỏe mà anh dành quá ít thời cho con bé.
Bích Quy cũng vậy, sau khi thấy bố phải mổ, con bé càng không muốn ở lại trường.
Thế là sau khi trao đổi với giáo viên, Tô Bùi quyết định sẽ đưa Bích Quy đến trường vào mỗi sáng, coi như một cách để đốc thúc bản thân ngủ sớm dậy sớm mỗi ngày.
Kể từ đó, Tô Bùi đặt xe công nghệ vào mỗi sáng để đưa Bích Quy đến trường, sau đó đi tàu điện ngầm về nhà, chợp mắt nhanh vào buổi trưa và đón Bích Quy khi xế chiều.
Đôi khi anh sẽ mang laptop theo để tạt vào một quán cafe hay hiệu sách trong lúc đợt con bé tan học.
Đã có hơn một lần anh gặp các bậc phụ huynh khác ở quán cafe, trò chuyện với họ về con cái và trường lớp như thể anh là một ông bố thảnh thơi toàn thời gian.
Nhưng Hạ Nhất Minh nhanh chóng cạnh tranh mối làm ăn với các tài xế công nghệ.
Đúng bảy rưỡi sáng, cậu ta đỗ phịch xe dưới nhà Tô Bùi, sau đó gọi điện cho anh, “Em đang ở dưới nhà anh đây, xuống đi.”
Tô Bùi nói, “Cậu gọi nhầm số rồi, xe anh đặt không phải cậu.”
“Vậy hủy chuyến đó đi, em chờ anh.”
Tô Bùi đành phải cầm theo cặp của Bích Quy, dắt con bé xuống rồi lên xe của Hạ Nhất Minh.
Trước mặt Bích Quy, Tô Bùi không nói gì với Hạ Nhất Minh cả.
Anh bỗng thấy nhơ nhớ con xe cũ của mình, tuy hơi cổ lỗ sĩ một chút nhưng nhờ thế mà chứa nhiều kỷ niệm hơn.
Nhất là khi Bích Quy đi học ngoại trú trở lại thì chiếc xe trở nên tiện ích hơn rất nhiều.
Lúc trước bán xe vì bệnh tim và túng thiếu, Tô Bùi nghĩ – nếu mấy tháng tới mà sức khỏe ổn định thì chắc mình sẽ tìm mua một chiếc khác…
Nghĩ tới đây anh lại đỡ trán, sớm biết thế thì anh đã chẳng bán làm gì, việc quản lý tiền bạc và kế hoạch tài chính của anh đúng là một sự thất bại.
“Bố ơi, con quên nói với bố một chuyện.” – Bích Quy sực nhớ ra một chuyện.
Tô Bùi bị cắt ngang dòng suy nghĩ, “Chuyện gì?”
“Thứ bảy này là sinh nhật của Hứa Tử Huyên, con không muốn đi.”
Sinh nhật của lũ trẻ thường được bố mẹ tổ chức và mời những người bạn thân của con đến tham gia, hôm trước Tô Bùi đã đồng ý đưa Bích Quy đến bữa tiệc sinh nhật này.
“Tại sao thế con? Con cãi nhau với Tử Huyên à?” – Tô Bùi hỏi, “Con vẫn rất thân thiết với bạn ấy mà?”
Bích Quy đáp, “Bởi vì cậu ấy quá đáng lắm, cậu ấy bảo không muốn làm bạn thân nữa mà muốn làm chị em với con!”
Tô Bùi phì cười, “Sao lại nói vậy.”
Hạ Nhất Minh vểnh tai lên lắng nghe từng chữ một.
Bích Quy nói, “Mẹ của Hứa Tử Huyên và bố cùng đến đón tụi con hai hôm trước, mang theo cả bánh theo…”
Tô Bùi lập tức đính chính, “Hôm ấy bố tình cờ gặp cô Hứa ở quán cafe thôi, không có chuyện gì cả, con mau làm hòa với Hứa Tử Huyên đi nhé, được không? Đừng để bạn ấy buồn.”
Đến trường học, Tô Bùi dắt Bích Quy tới cổng trường rồi quay lại ngồi vào ghế phó.
Hạ Nhất Minh tức tốc hỏi anh, “Mẹ của Hứa Tử Huyên là sao vậy?”
Tô Bùi cười giễu, “Anh phải giải thích với cậu ư?”
Hạ Nhất Minh cười hề, “Coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em đi.”
Tuy rằng đang nói bằng giọng cười cợt nhưng khóe mắt cậu không hề thả lỏng chút nào, thậm chí còn tỏ ra căng thẳng.
Tô Bùi nói, “Có chuyện gì đâu.
Đó là một bé bạn của Bích Quy, cũng là gia đình đơn thân, con bé theo mẹ.
Anh có đứng trò chuyện với mẹ con bé trong lúc chờ đón Bích Quy, con bé nhìn thấy nên chắc hiểu nhầm.
Cậu không biết mấy đứa trẻ tuổi này hay phóng đại cỡ nào đâu.”
Hạ Nhất Minh nghĩ bụng, – mình phải giữ Tô Bùi thật chặt thôi, mới có mấy hôm mà danh sách đối tượng nguy hiểm đã thêm mấy bà mẹ đơn thân rồi.
“Từ giờ anh đừng đặt xe nữa, để em đưa Bích Quy đến trường.” – Hạ Nhất Minh nói như đinh đóng cột.
Tô Bùi lắc đầu, “Sáng nay anh không thèm tranh luận với cậu, nhưng mai cậu đừng đến.
Anh biết giải thích với Bích Quy thế nào? Anh không muốn có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đến con bé.”
Hạ Nhất Minh lái xe, mắt nhìn thẳng, giọng điệu cố giữ bình tĩnh nhất có thể, “Ở bên em là ảnh hưởng xấu với Bích Quy à?”
Trước đây là ai bảo là không kỳ thị đồng tính, không kỳ thị đồng tính luyến ái chứ!
Tô Bùi cười khổ, “Cậu biết anh không có ý đó mà, anh không muốn Bích Quy nghĩ rằng bạn bè có thể đáp ứng vô điều kiện ý muốn của con bé, và cho rằng sự giúp đỡ của người khác là điều hiển nhiên.
Như thế không tốt cho tư tưởng chọn bạn và kỹ năng xã hội sau này.”
Môi Hạ Nhất Minh nhếch lên, “Có một cách có thể giải quyết vấn đề này, anh biết là cách gì không.”
Đó là tiến thêm một bước, không còn là “Người khác” hay “bạn bè” nữa, mà phải trở thành người thân, người nhà.
Tô Bùi vờ như không hiểu, anh nói, “Thả anh xuống đây đi, nếu cậu cứ đi thế thì sẽ đưa anh tới công ty đấy.”
“Nếu không ngại thì anh có thể đi làm với em.” – Hạ Nhất Minh chỉ muốn giắt Tô Bùi lên người ngay bây giờ.
Cơ mà Tô Bùi ngại, nên anh từ chối.
Từ sau khi anh xuất viện, Hạ Nhất Minh lại sử dụng thói dẫn dắt người khác theo ý mình, và không phải kiểu che che giấu giấu như hồi trước, hiện giờ cậu ta thể hiện một cách trắng trợn, miễn là được anh chấp nhận thì ngón nghề nào cậu ta cũng xài.
Sểnh ra là anh bị cuốn theo cậu ta và mất đi cơ hội tĩnh tâm suy nghĩ.
May là Hạ Nhất Minh vẫn nghe lời Tô Bùi, thay vì bắt cóc anh đến công ty thì cậu chở anh về tận nhà.
Lúc Tô Bùi xuống xe, Hạ Nhất Minh giữ anh lại rồi bảo, “Sắp đến sinh nhật anh rồi đấy, hãy làm gì đó đi.”
Tô Bùi nói, “Không phải tròn năm nên anh không định làm gì cả.”
Hạ Nhất Minh thuyết phục, “Nhưng một năm này xảy ra bao nhiêu sự kiện, anh xuất bản sách mới, bộ phim thành công và cũng phẫu thuật xong nữa, đáng ăn mừng lắm chứ.”
Thực ra, Tô Bùi cũng từng nghĩ đến chuyện này, anh nói, “Vậy để anh mời vài người bạn đến làm một bữa.”
Hạ Nhất Minh gật đầu, “Được đấy.”
Cậu đã chuẩn bị một món quà sinh nhật mà nhất định sẽ khiến Tô Bùi không thể nào quên.
*
Vào ngày sinh nhật, Tô Bùi đặt một phòng nhỏ trong khách sạn yêu thích với hai bàn tiệc bạn bè thân hữu.
Gia đình có Văn Tâm Lan, Bích Quy và hai cậu em họ thân thiết.
Bạn bè có vợ chồng Diêu Chí Thành, vợ chồng Lý Nham và Lâm Mộ Vân, anh cũng mời cả bác sỹ Hứa Tri Vi đến chung vui.
Mọi người rất vui vẻ trong bữa tối, vì đều quen biết nhau đã lâu nên trò chuyện không cần giữ ý, đề tài cũng xoay quanh tiểu thuyết và phim ảnh của Tô Bùi.
Nhắc đến “Bắc tiến” thì ai nấy đều bật cười vì cuối cùng bộ phim đã đánh bại “Thất tinh trụy” của Chương Mông, trong đó Diêu Chí Thành là khoái chí nhất.
“Chương Mông chắc đang tức ói máu đây mà, tôi có đứa sinh viên là thực tập sinh trong công ty cậu ta bị cho kết thúc sớm chỉ vì để tiểu thuyết của cậu trên bàn.”
Hạ Nhất Minh thản nhiên bảo, “Hắn nên biết mình là ai, được như ngày hôm nay là tổ tiên phù hộ lắm rồi, phùng mang trợn má với ai, ngáo à.
”
Tất cả mọi người bật cười, Tô Bùi cũng cười theo.
Hạ Nhất Minh liếc nhìn anh qua mọi người.
Vốn dĩ cậu rất muốn ngồi bên cạnh Tô Bùi, nhưng hôm nay có Văn Tâm Lan và Bích Quy ở đây, Văn Tâm Lan ngồi ghế chủ tọa, Bích Quy nhất quyết đòi ngồi cạnh bố, bên còn lại của Tô Bùi là bác sỹ Hứa.
Vì bác sỹ Hứa là trường hợp đặc biệt, không thuộc diện những khuôn mặt lão làng và cũng không quen biết ai nên Tô Bùi mời anh ta ngồi cạnh mình, vừa để tiện chuyện trò cũng như chăm sóc.
Hạ Nhất Minh chỉ có thể ngồi cạnh Diêu Chí Thành.
Khi bữa tiệc sắp tàn, Bích Quy no nê đang ngồi xem tivi, Văn Tâm Lan bế con bé trong lòng cùng tựa vào sô pha.
Mọi người trò chuyện thành từng nhóm nhỏ, sắp xếp hoặc lên lịch hẹn cho lần tiếp theo.
Tô Bùi tặng khách mời những món quà nhỏ mà anh đã chuẩn bị.
Sau đó, anh ra tâm sự với bác sỹ Hứa.
Anh không biết bác sỹ Hứa có nhận ra điều gì hay chăng.
Trong bữa tiệc hôm nay, Hạ Nhất Minh không nói nhiều hay tỏ thái độ gì rõ ràng — cậu ta vẫn rất biết chừng mực.
“Giờ tôi cũng đang rất mâu thuẫn, không biết nên tiếp tục thế nào.” – Tô Bùi nói nhỏ.
Bác sỹ Hứa hỏi, “Anh nói với anh ta chuyện này chưa?”
Tô Bùi ngừng một quãng mới trả lời, “Từ sau cuộc phẫu thuật, tôi luôn lảng tránh.”
Bác sỹ Hứa nói, “Càng để lâu… càng không tốt cho cả hai.”
Hứa Vi Tri vừa nói xong thì Hạ Nhất Minh đi đến bên cạnh Tô Bùi, cậu cười với Hứa Vi Tri, “Tôi thường nghe Tô Bùi nhắc rằng bác sỹ Hứa truyền nhiều cảm hứng của anh ấy, xem ra là có hiệu quả thật chứ không phải để chống chế với tôi.”
Tô Bùi ngước mắt lên nhìn cậu.
Đã có một cuộc trao đổi bằng mắt.
Cậu đừng bắt nạt bác sỹ Hứa.
Em bắt nạt hồi nào?
Bác sỹ Hứa lại chú ý đến một chi tiết nhỏ khác – tay Hạ Nhất Minh trông như đặt đại vào thành ghế nhưng lại vô tình chạm vào bả vai Tô Bùi, mấy ngón tay chỉ nán trên vai anh một lúc rồi thản nhiên lướt qua.
Chỉ là một động tác ngắn ngủi trong mấy giây, điềm nhiên, lặng lẽ.
Khách khứa trong phòng vẫn mải mê chuyện trò, không ai chú ý tới.
Nhưng Hứa Vi Tri thấy được, anh nhìn Hạ Nhất Minh — người bạn lâu năm của Tô Bùi, sự nghiệp thành công, cá tính mạnh mẽ, đích thị là người này.
Về phần hàng hà sa số những đánh giá của công chúng rằng Hạ Nhất Minh thẳng tắp thế nào, thì cũng không thuyết phục bằng một cử chỉ thực tế vừa rồi — không một gã trai thẳng nào lại dùng hành động mờ ám đầy ham muốn ấy đối với người bạn thân thiết của mình.
Điều khiến Hứa Vi Tri càng để ý hơn là dường như Tô Bùi không hề nhận thức được điều đó, thậm chí còn không hề phản kháng hay có mâu thuẫn nào.
Hứa Vi Tri cười não nề, trên đời này ngày nào cũng có người nản chí ngã lòng, nhưng cũng có người viên mãn tròn đầy.
Anh ta đứng lên, “Tôi xin phép về trước, mọi người ở lại chuyện trò nhé.”
Tô Bùi ngạc nhiên, đang định đứng dậy thì bị Hứa Vi Tri đè lại, “Không phải tiễn tôi đâu… còn về chuyện mà anh vừa nói, thì tôi đã nghĩ rồi, kỳ thật có những thứ cứ để thuận theo tự nhiên, đừng suy nghĩ nhiều quá, nghĩ nhiều chỉ khiến ta mệt mỏi thêm thôi.”
Bác sỹ Hứa đi rồi, Hạ Nhất Minh ngồi vào đối diện Tô Bùi, cười hỏi anh, “Anh ta nói chuyện gì vậy?”
Tô Bùi nói, “Cậu thông minh như vậy thì động não đi xem nào?”
Hạ Nhất Minh cười.
Tô Bùi thích nhìn Hạ Nhất Minh cười… anh vẫn thích cách cười của cậu, tự tin và cuốn hút.
Nhưng anh cũng biết, đằng sau sự tự tin ấy chất chứa rất nhiều nỗi đau.
Từ thời sinh viên, anh luôn biết Hạ Nhất Minh đã rất đau khổ vì gia đình và cái chết của bố.
Anh chỉ không ngờ rằng cậu còn cất giấu một nỗi đau khác.
“Nhất Minh…” – anh gọi.
Cậu nhìn anh, “Em có một món quà muốn tặng anh.”
“Anh đã nhận được.”
Hạ Nhất Minh đã tặng một hộp quà cho anh khi đến đây.
Nhưng cậu lắc đầu, “Vâng, bản gốc của một cuốn sách cũ thôi, nhưng em còn một món quà khác, tối nay chúng ta lái xe đi hóng gió đi, em không uống rượu.”
*
Khi khách khứa đã ra về hết, Tô Bùi gọi taxi để mẹ mình và Bích Quy về trước.
“Con và bạn đi chơi một lát, có thể là đi đánh bài.” – Tô Bùi nói.
Văn Tâm Lan nhìn Hạ Nhất Minh đang đứng chờ Tô Bùi, bà muốn nói lại thôi, bà biết Tô Bùi đang nói dối, nhưng nay là sinh nhật của anh nên bà không muốn làm hỏng cuộc vui.
“Vậy về sớm đấy, con mới khỏe lại, đừng chủ quan.” – bà nói.
Bà dự tính sẽ nói chuyện nghiêm túc vào một, hai ngày sau.
Tô Bùi đi theo Hạ Nhất Minh ra bãi đỗ xe của khách sạn.
Hạ Nhất Minh dẫn anh đến trước một chiếc xe, chỉ còn cách vài bước nữa nên Tô Bùi có thể trông thấy – một chiếc Cadillac lẳng lặng đỗ ở đó, một chiếc xe giống hệt chiếc xe kia.
Tô Bùi nhẹ nhàng sờ lên kính chiếu hậu, đúng là nó, đúng là chiếc xe cũ mà anh đã bán đi rồi..