Trong một phòng thẩm vấn khác.
Sau khi hành động theo dõi Bách Đồ của Diêm Hằng bị bắt tại hiện trường, gã cũng bị đưa đến phân cục.
Công an dẫn gã đi vào phòng thẩm vấn, rồi còng tay gã vào vị trí người bị thẩm vấn.
Trên đường bị đưa về phân cục, dáng vẻ của gã từ đầu đến cuối đều tỏ ra thờ ơ, giống như tin chắc rằng việc mình bị công an bắt được thế này cũng chẳng phải là chuyện gì lớn lao.
“Xem ra tâm tình của cậu thật không tồi,” Kim Húc dùng ngữ khí tùy tiện mà nói một câu, mở đầu cho cuộc thẩm vấn này, “Cảm giác giả bệnh trốn học ngược lại cũng không tệ, ai từng đi học cũng đều hiểu cả.”
“Khi chủ nhiệm lớp của chúng tôi gọi điện thoại đến, công an Kim đang ở bên cạnh cô ấy sao?” Diêm Hàng hỏi.
“Cậu thật sự rất thông minh.” Kim Húc nói.
“Nào có, giả bệnh cũng không giả giống được,” Diêm Hàng nói, “Khi trở về tôi còn phải chân thành xin lỗi, giải thích với cô giáo một chút đâu.”
Kim Húc nói: “Giải thích thế nào? Giả bệnh chính là vì muốn đi truy tinh sao?”
Diêm Hàng nói: “Nhắc đến thì đúng là thật sự có hơi ngại, chuyện tôi là fan não tàn của Bách Đồ này, cả cô giáo và bạn học của tôi đều biết, có lẽ bọn họ sẽ hiểu được.”
“Hiểu được cậu theo dõi Bách Đồ, rồi đến luôn nhà của người ta sao?” Kim Húc nói, “Vậy thì giáo viên và bạn học của cậu đúng thật là có tấm lòng bao dung nga.”
Diêm Hàng dùng giọng điệu nghi hoặc nói: “Tôi theo dõi Bách Đồ? Anh công an à, chuyện nhà Bách Đồ ở tiểu khu kia cũng có rất nhiều fan ruột biết đấy, đây cũng không phải là bí mật gì cả, trong fan club, thỉnh thoảng cũng có vài người thảo luận qua rằng, nếu không phải giá nhà ở tiểu khu đó quá đắt thì đã có không ít người muốn mua nhà ở cùng tiểu khu để được làm hàng xóm của Bách Đồ rồi.
Tôi chỉ là nhất thời tò mò, muốn đến xem nếu ngồi chờ ở chỗ đó thì có thể gặp được Bách Đồ hay không thôi.
Sao lại bị công an Kim nói giống như tôi là một tên biến thái cuồng theo dõi vậy chứ.”
Khi gã nói những lời này, biểu tình mê mang trước sau như một, giống như là thực sự không hiểu tại sao mà công an lại có chủ ý hiểu lầm gã như vậy.
Kim Húc cũng không vội vạch trần trò hề này của gã, chỉ làm theo trình tự từng bước hỏi: “Muốn vào tiểu khu phải quẹt thẻ vào cổng, cậu làm sao có thể đi vào được?”
Diêm Hàng nói: “Đúng lúc có một dì ôm một bé con đang quẹt thẻ muốn đi vào, trong tay còn cầm nhiều đồ nên rất bất tiện, cho nên tôi liền giúp dì ấy cầm mấy túi đồ rồi đi theo dì ấy đi vào.”
Gã đã nói như vậy, có lẽ là thực sự đã từng phát sinh qua, cho nên căn bản là không sợ công an sẽ đi tra camera an ninh hôm nay.
Sau khi bắt được gã, quả thật là không tìm được thẻ phục chế ra vào tiểu khu nào ở trên người của gã a.
Kim Húc nói: “Chiều chủ nhật tuần trước, cậu nói cậu làm thực nghiệm ở phòng thí nghiệm trong trường học, chính là camera an ninh ở bên trong và bên ngoài phòng thí nghiệm đều đã được chứng thực từng bị động tay động chân qua rồi, là cậu làm sao? Lúc ấy rốt cuộc cậu đã ở đâu? Đang làm cái gì?”
“Tôi chỉ ở phòng thí nghiệm làm thực nghiệm mà thôi.” Diêm Hàng còn ra vẻ giống như là rất phối hợp điều tra mà nghĩ nghĩ, nói, “Camera an ninh ở nơi đó thường xuyên xảy ra vấn đề, có một số ít bạn học khi không đủ số giờ thực nghiệm, sợ bị ảnh hưởng đến học phần, cho nên khi bọn họ không có việc gì thì liền đi mân mê mấy cái camera an ninh kia.
Hôm chủ nhật đó tôi cũng không biết có ai đi quấy rối hay không, muốn biết là ai thì phải hỏi từng người bọn họ một chút, bất quá nếu thừa nhận thì chính là thừa nhận việc bản thân vì học phần mà làm giả như vậy, có thể sẽ không ai nhận đâu.”
Kim Húc gật gật đầu, cười nói: “Cậu còn suy nghĩ rất chu đáo.”
Đồng nghiệp trợ giúp làm biên bản chi tiết ngồi bên cạnh hắn, là một trong hai vị công an đã cùng hắn bắt Diêm Hàng trở về.
Bởi vì đã trực tiếp tham dự quá trình bắt giữ, cho nên vị công an này trên cơ bản cũng đã biết toàn bộ sự kiện, trong lúc thẩm vấn còn rất khó chịu mà trừng mắt nhìn Diêm Hàng nhiều lần.
Người trẻ tuổi này quá kiêu ngạo đi, có thể đối đáp suông sẻ lại còn thành thạo vặn hỏi ngược lại tình huống, tâm lý vững vàng này hoàn toàn không giống một sinh viên bình thường a.
Ngược lại càng giống một kẻ đã phạm tội nhiều lần, thường xuyên ra vào cảnh cục hơn.
Vị đồng nghiệp Tây Bắc bên cạnh này có ổn không nhỉ?
“Lần này là tôi nhất thời tò mò, mới phạm phải sai lầm.” Diêm Hàng nói, “Tôi hiểu, truy tinh cũng phải có mức độ, không thể thực hiện hành vi như một fan tư sinh (*), tôi xin tiếp thu phê bình giáo dục của công an, nếu muốn xử phạt tôi, tôi cũng nhận, thật sự rất xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho các anh.”
(*) Fan tư sinh/私生粉 = Saesang Fan: fan cuồng, chuyên bám đuôi minh tinh mọi lúc mọi nơi để thỏa mãn bản thân hoặc bán thông tin của minh tinh để kiếm tiền, có thể bất chấp gây ra những hành động nguy hiểm tới bản thân và cả những người khác.
Kim Húc vẻ mặt tò mò hỏi: “Fan tư sinh là có ý gì? Tôi không hiểu về văn hóa giới fan của các cậu cho lắm.”
Diêm Hàng nói: “Chính là hành vi truy tinh cuồng nhiệt quấy nhiễu đến sinh hoạt cá nhân của thần tượng.”
“Hóa ra là ý này sao, kiến thức của cậu rộng thật.” Kim Húc lại lấy món đồ chơi thú nhồi bông vừa rồi ra, là một con thỏ màu tím bị đặt vào trong một cái túi kín.
Kim Húc hỏi: “Cậu mang theo con thỏ này, là muốn đưa cho Bách Đồ sao?”
Diêm Hàng nói: “Đúng vậy, trước kia ở trong một cuộc phỏng vấn, Bách Đồ từng nói qua là anh ấy thích con thỏ này.
Đây là phiên bản giới hạn trong mùa Giáng Sinh năm nay, là tôi cố ý tìm mua, vốn là muốn tự đến đưa tận tay cho Bách Đồ, không ngờ sẽ biến thành như vậy.”
Kim Húc nhìn nhìn con thỏ kia, nói: “Trông rất đáng yêu.
Nên nói với cậu trước một tiếng, cái này nhất định không có cách nào đưa cho Bách Đồ rồi, phải giữ lại để làm vật chứng.”
Diêm Hàng tỏ vẻ thông tình đạt lý, nói: “Hiểu rồi.
Bách Đồ đã bị fan tư sinh khác quấy rối sao? Các anh hiểu lầm là tôi ư? Nhưng thật sự hôm nay là lần đầu tiên, tôi chỉ là tò mò muốn thử vận may mà thôi, thử xem mình có thể thật sự canh được anh ấy hay không.”
Kim Húc nói: “Loại hành vi can thiệp vào sinh hoạt bình thường của người khác này, mặc kệ đối phương là minh tinh hay là người bình thường, đều là hành vi vi phạm pháp luật đâu.”
Diêm Hàng nói: “Công an Kim nói rất đúng, tôi xin nhận phạt.”
Tuy rằng hôm nay đã bắt được gã tại trận, nhưng hành động của gã chỉ là muốn tặng một con thú nhồi bông nhỏ cho Bách Đồ mà thôi, còn không có làm ra hành vi quá kích gì.
Ở trên người của gã cũng không phát hiện ra bất cứ vật phẩm có tính công kích gây nguy hiểm nào.
Hơn nữa, chứng cứ thu thập được cho tới hiện tại vẫn không đủ tính quyết định để có thể trực tiếp tố cáo gã, cũng như không thể chứng minh được gã chính là tên biến thái đã liên tiếp làm ra hành vi quấy rối cùng đe dọa Bách Đồ mấy lần trước kia nga.
Gã biết bản thân mình đang bị cảnh sát theo dõi nên cố ý chơi một chiêu này, ý đồ khiêu khích đã quá rõ ràng: Các anh nhìn chằm chằm tôi cũng vô dụng, dù bắt được tôi thì còn có thể thế nào, làm gì được tôi nào?
Những “Fan tư sinh” có hành vi ngồi ôm cây đợi thỏ để có thể tặng quà cho minh tinh trong bãi đỗ xe ngầm tại nhà thần tượng như gã, nếu nói là vi phạm pháp luật thì thực sự chính là vi phạm pháp luật đâu, nhưng lại không thể cấu thành tội phạm hình sự được.
Nếu còn thật sự nghiêm túc muốn truy cứu, thì nhiều nhất cũng chỉ tạm giữ lại trong vòng năm ngày, xử phạt hành chính dưới 500 tệ mà thôi.
Bởi vậy, trong hầu hết các tình huống, trên cơ bản là các minh tinh đều không có biện pháp gì đối với thể loại làm người phiền lòng fan tư sinh này cả.
Điểm này Kim Húc hiểu, đồng nghiệp hỗ trợ ghi biên bản cũng hiểu.
Thái độ của Diêm Hàng tự tin như vậy, có thể là vì sáng sớm nay đã làm tốt chuẩn bị rồi.
Với màn biểu hiện đa dạng hiện tại của gã, Kim Húc đại khái có thể đoán được trong lòng gã đang suy nghĩ cái gì, nếu hôm nay thả gã ra, sau này gã cũng sẽ không tiếp tục quấy rối Bách Đồ nữa, sẽ không cho công an có thêm cơ hội để bắt được gã một lần nào nữa.
Hành vi khiêu khích công an với gã mà nói có lẽ cũng không quá quan trọng, quan trọng là gã đã đạt được mục đích đe dọa Bách Đồ thêm một lần nữa nga.
“Cậu từng nói là cậu đã từ fan não tàn của Bách Đồ biến thành anti-fan rồi, vậy bây giờ còn tặng quà cho anh ấy làm gì?” Kim Húc nói.
“Chỉ là thất vọng với tác phẩm trình chiếu hồi Quốc khánh của anh ấy trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Sau này suy nghĩ lại, tôi vẫn là rất thích anh ấy,” Diêm Hàng nói, “Sẵn lòng cho anh ấy thêm một cơ hội nữa.”
Kim Húc nói: “Cậu biết anh ấy vừa nhận thêm một bộ phim mới không?”
Nhắc tới bộ phim điện ảnh này, biểu tình hoàn mỹ của Diêm Hàng lần đầu tiên xuất hiện biến hóa cực nhỏ, ánh mắt cũng có một chút dao động.
Kim Húc thầm nghĩ, xem ra đúng là không đoán sai động cơ của gã rồi.
“Có biết,” Diêm Hàng rất nhanh đã trấn định lại, đáp, “Trên mạng có thấy người thảo luận.”
Kim Húc giống như là đang nói chuyện phiếm, hỏi: “Chờ khi bộ phim điện ảnh này công chiếu, cậu vẫn sẽ đi xem sao?”
Diêm Hàng nói: “Chu kỳ quay phim cùng chế tác của một bộ phim điện ảnh rất dài, chờ đến khi được công chiếu phải tốn ít nhất là hai ba năm sau đi, có lẽ đến lúc đó tôi cũng đã thoát fan rồi.”
Kim Húc đuổi đến cùng không buông: “Ý của tôi hỏi chính là, cậu có thể sẽ đi?”
Diêm Hàng nói: “Ý tôi muốn nói là, khi đó có thể tôi đã không còn thích Bách Đồ rồi.”
Kim Húc nói: “Không đến rạp chiếu phim mua vé, vậy cậu có thể sẽ xem ở trên mạng khi bộ phim này phát hành trực tuyến hay không?”
“Chuyện tương lai xa như vậy, ai mà biết được?” Diêm Hàng dùng giọng điệu chua ngoa trả lời lại một câu, bất quá, liền ý thức được có chỗ không đúng, nên lập tức thay đổi thành biểu tình không phục, nói, “Công an Kim, có phải anh không có cách nào buộc tội tôi hay không, không biết nên bàn giao như thế nào với công an Thượng, cho nên mới lãng phí thời gian ở chỗ này?”
Kim Húc lộ ra biểu tình nghi hoặc, vị đồng nghiệp bên cạnh nói: “Diêm Hàng, câu này của cậu là có ý gì?”
Diêm Hàng nói: “Ngày hôm qua bạn gái của tôi hiểu lầm công an Thượng nên có điều mạo phạm đến anh ta, có phải là vì nguyên nhân này mà công an các anh mới cố tình gây khó dễ cho tôi đúng không? Có người quấy rối Bách Đồ, các anh không bắt được người, nên muốn đẩy tội danh này lên trên đầu tôi sao?”
Anh công an kia quát: “Cậu nên thành thật khai báo chính mình đã làm cái gì đi, cũng bớt giả bộ ảo tưởng bản thân mình là người bị hại đi.”
Diêm Hàng nói: “Tôi đã khai báo xong hết toàn bộ rồi.
Còn các anh, một hai cứ nói tôi đã phạm pháp vậy thì lấy chứng cứ ra đi chứ.
Nếu không đúng sự thật thì xử lý nhanh lên, tôi xin nhận phạt, chịu phạt xong tôi còn phải trở về trường học nữa.”
“Có phải cậu đang thật sự cảm thấy, công an chúng tôi chính là phế vật đâu,” Kim Húc nói, “Cho rằng chúng tôi không có biện pháp nào có thể bắt được cậu đúng không?”
Diêm Hàng dùng vẻ mặt phúc hậu và vô hại của gã cười cười, nói: “Công an Kim, nếu muốn tạm giữ tôi ở lại mấy ngày, thì hy vọng anh có thể để tôi gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của tôi, tôi phải xin lỗi cô giáo, là tôi đã phụ sự tin tưởng của cô ấy, giả bệnh xin nghỉ học, còn làm ra loại hành vi truy tinh ngốc nghếch này, nhưng tôi nhất định sẽ rút ra được bài học cho mình, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, mong cô giáo có thể tha thứ cho sự trẻ người non dạ, dễ dàng xúc động của tôi.”
Sinh viên hai mươi tuổi, bị văn hóa giới fan lôi cuốn mà mù quáng truy tinh, dẫn đến xúc động nhất thời, đây là sai lầm lớn đến mức không thể tha thứ được sao?
“Chỉ gọi cho chủ nhiệm lớp của cậu sao?” Kim Húc nói, “Không cần gọi điện thoại cho bạn gái An Nhiên của cậu sao? Không sợ cô ta lo lắng cho cậu ư?”
Dáng vẻ của Diêm Hàng mang ý thừa nhận, nói: “Có lẽ các anh đã báo cho cô ấy biết rồi, cũng có thể đã dẫn cô ấy về đây thẩm vấn rồi, đúng không?”
Kim Húc nói: “Cậu ngược lại rất có lòng tin với An Nhiên, cho rằng cô ta tuyệt đối sẽ không khai báo điều gì với chúng tôi, phải không?”
Diêm Hàng không cho là An Nhiên sẽ có khả năng “Bán đứng” chính mình, bình tĩnh nói: “Tôi vốn dĩ không làm gì cả, cô ấy lại có thể nói cái gì đây, cũng không thể cứ nói vô căn cứ được.”
“Cô ta thật sự rất bảo vệ cậu,” Kim Húc nói, “Khi nhìn đến hình chụp của bé mèo tội nghiệp kia, vẫn cứ lặp đi lặp lại, nói với chúng tôi là không thể nào là do cậu làm được, nhất định là có hiểu lầm rồi.”
Trong đôi mắt của Diêm Hàng hiện lên một chút đắc ý, trong miệng lại nghi hoặc hỏi: “Hình chụp mèo gì? Là hình của hai bé mèo nhà chúng tôi nuôi sao? Chúng nó rất đáng yêu, công an Kim cũng đã từng gặp rồi đấy.”
Kim Húc nhìn chăm chú gã một lát, nói: “Bé mèo kia không chết, cũng đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi.
Nó đã rất ngoan cường đấu tranh với vận mệnh, hơn nữa còn chiến thắng rồi.
Nhưng, có một số người, bởi vì bản thân từng chịu trắc trở mà tâm lý trở nên vặn vẹo, chuyển nỗi thống khổ không thể trút ra ngoài được của chính mình lên trên cơ thể của động vật nhỏ, lại còn có ác ý muốn làm hại người khác, nếu so ra thì có lẽ bé mèo sẽ càng đáng yêu hơn một chút.”
Diêm Hàng u ám mà nhăn mi lại, thầm nghĩ có lẽ đối phương đã biết được cái gì đó, lại không dám tùy tiện mở miệng, lo sợ sẽ làm bại lộ nội tâm của chính mình.
Lúc này, có người tới gõ cửa phòng thẩm vấn, gõ hai lần theo nhịp.
Kim Húc không nói một tiếng mà đứng dậy, đi qua mở cửa.
Thượng Dương đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt như trút được gánh nặng, gật gật đầu với hắn.
Hắn trở tay đóng cửa lại.
Diêm Hàng nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng lại, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Anh công an ghi chép biên bản kia cũng biết gã đã cùng đường bí lối, cầm lấy con thỏ màu tím kia, nói: “Con thỏ này rất đáng yêu, tên là gì? Một con bao nhiêu tiền?”
Diêm Hàng: “……”
Ngoài cửa.
Một tay Kim Húc đặt ở trên vai Thượng Dương, hai người đi sang bên cạnh vài bước, thấp giọng nói chuyện với nhau.
“An Nhiên đã nói ra hết sự thật, còn giao ra cái này.” Thượng Dương giao biên bản lời khai và túi vật chứng được niêm phong kín cho Kim Húc, chính anh còn chưa dám tin tưởng, nói, “Tôi có thể làm được…… Không đúng, không phải công của tôi, ít nhiều cũng có phần của Khúc Liệu Nguyên, còn có sư đệ ở Quảng Châu hỗ trợ nữa.”
Kim Húc nhanh chóng nhìn lướt qua biên bản lời khai một lượt, cười nói: “Trâu bò thật.
Biết ngay là cậu có thể làm được mà, tôi với tên Diêm Hàng kia kéo qua kéo lại bảy tám vòng đến hơn nửa ngày, kéo đến sắp không còn gì để nói luôn rồi, chỉ chờ cái này của cậu thôi đấy.”
Thượng Dương hối hận nói: “Nên để cho cậu thẩm vấn An Nhiên, tôi phải đi bắt người mới đúng.”
Kim Húc nói: “Bắt người không khó một chút nào, chủ yếu là vị Lương tiên sinh kia, anh ta còn phiền phức hơn cả nghi phạm.”
“Trên đường đến đây tôi có nghe người ta nói,” Thượng Dương buồn cười nói, “Nói anh ta nhao nhao ầm ĩ nửa ngày ở trong văn phòng cục trưởng, một hai đòi dự thính xem thẩm vấn Diêm Hàng cho bằng được.”
Kim Húc khép lại biên bản lời khai, trong lòng hiểu rõ, nói: “Bảo Khúc Liệu Nguyên đưa An Nhiên trở về đi, cậu đi ứng phó với Lương tiên sinh, nói cho anh ta biết trong vòng ngày hôm nay là có thể kết án, bảo anh ta đừng gây sự nữa.
Lúc cần thiết thì gọi điện thoại cho Bách Đồ, kêu anh ấy bắt lão công của mình về nhà luôn đi.”
Thượng Dương: “……”
Cái gì cái gì? Cái gì mà xưng hô lung tung rối loạn thế? Đừng bố trí loạn danh xưng cho quần chúng ở trong Cục công an chứ.
“Không phải sao?” Kim Húc không thể hiểu được nói, “Rất rõ ràng mà?”
Thượng Dương đành phải gật đầu, nói: “Tuân lệnh.
Cục phó Kim, cậu cố lên, chờ tin tốt của cậu đấy.”
Thấy anh sắp đi, Kim Húc duỗi tay giữ chặt tay anh lại, sau khi nhẹ nhàng bóp ngón tay của anh một cái thì mới buông ra.
“Tấm hình cũ kia,” Kim Húc nói, “Không có ý gì khác, thích cậu không có khổ gì đâu, cậu đừng mang gánh nặng tâm lý.”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc nói: “Tôi đi đây.
Cậu mau đuổi cái tên Lương tổng bá đạo kia đi đi, tôi nhìn thấy anh ta đầu liền đau.”
Nói xong hắn đi vào phòng thẩm vấn, tiếp tục đánh cờ cân não với Diêm Hàng, Thượng Dương cũng xoay người bước nhanh trở về.
Vừa đúng lúc Khúc Liệu Nguyên đang chuẩn bị đưa An Nhiên rời đi.
Hôm nay An Nhiên đã nói ra rất nhiều chuyện, cũng tiếp nhận rất nhiều thông tin, khóc đến đôi mắt sưng đỏ, cho nên cảm xúc cùng thân thể lúc này cũng không quá thoải mái.
“Trở về nghỉ ngơi cho tốt, tất cả đều đã qua rồi.” Thượng Dương suy nghĩ một chút, lại nói, “Cô còn giường ở trong ký túc xá không? Trở về nhà thuê thu dọn quần áo rồi đưa cô trở về trường học nhé? Còn hai bé mèo kia, tôi sẽ tìm giúp cô người nuôi tạm một khoảng thời gian.”
Anh có hơi lo lắng, với trạng thái hiện giờ của An Nhiên nếu ở một mình trong nhà thuê, có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Cảm ơn anh, công an Thượng.” An Nhiên khóc đến chật vật, nói, “Tôi muốn đi rửa mặt một chút.”
Khúc Liệu Nguyên vội kêu một vị nữ công an đến, cùng An Nhiên đi vào nhà vệ sinh.
“Vừa rồi lúc cậu đi,” Khúc Liệu Nguyên nhỏ giọng nói với Thượng Dương nói, “Cô ấy nói với tôi, Diêm Hàng ngoại trừ cả ngày giả vờ đáng thương bán thảm, hở một chút là muốn sống muốn chết, ngoại trừ mấy chuyện này ra, còn có một nguyên nhân cô ấy cho rằng bản thân không thể rời khỏi Diêm Hàng, cô ấy và Diêm Hàng…… vào lúc kia, tên này luôn nhân cơ hội đó mà sỉ nhục, nói cô ấy là dâm phụ, trong tiềm thức của cô ấy lại tiếp nhận loại sỉ nhục này, cho rằng bản thân mình chính là người như Diêm Hàng nói, cảm thấy bản thân mình rất đáng khinh.
Hơn nữa Diêm Hàng lại nói, cô ấy và Diêm Hàng đã xảy ra quan hệ rồi, sau này sẽ không ai yêu cô ấy nữa, cho nên cả đời này cô ấy chỉ có thể kết hôn cùng với Diêm Hàng mà thôi.”
Thượng Dương: “……”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Diêm Hàng là một tên rác rưởi, thủ đoạn còn rất toàn diện đâu.”
Thượng Dương chưa từng nghe thấy loại chuyện này, tiêu hóa một hồi vẫn không hiểu, không quá rõ ràng nói: “Còn…… còn có thể như vậy? Tại sao? Trên giường mắng chửi người khác thì không phải là mắng sao?”
Khúc Liệu Nguyên kỳ quái nói: “Cậu? Không hiểu sao?”
Rồi sau đó liền bừng tỉnh, dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn Thượng Dương, phảng phất như đang nói, đã đến tuổi này rồi mà còn không hiểu loại chuyện này, cậu thảm thật đấy.
Thượng Dương: “……”
An Nhiên từ toilet đi ra tới.
“Tôi đưa cô ấy trở về trước.” Khúc Liệu Nguyên không giải thích nhiều với Thượng Dương, nói, “Xong việc rồi thì cậu hỏi Kim Húc đi, đừng đi hỏi người ngoài, mất mặt lắm.”
Thượng Dương tâm nói, hỏi Kim Húc mới càng mất mặt đấy.
Phòng thẩm vấn.
Diêm Hàng đã có một ít dự cảm, nhưng không quá xác định công an đã nắm giữ được cái gì, so với dáng vẻ thoải mái vừa rồi, gã càng trở nên cảnh giác và căng thẳng hơn.
“Bạn gái An Nhiên của cậu, đã phản ánh một số tình huống với chúng tôi.” Kim Húc nói.
Diêm Hàng nói: “Tối hôm qua chúng tôi vừa mới cãi nhau, cô ấy là một cô gái trẻ không biết nặng nhẹ, có thể sẽ không có đầu óc mà nói ra những lời công kích tôi.”
Kim Húc nói: “Hình như cậu biết cô ta sẽ nói gì về cậu nhỉ.
Tại sao các cô cậu lại cãi nhau?”
“Con gái ấy mà, đều sẽ có chút làm dáng,” Diêm Hàng nói, “Nói chuyện cũng luôn có chút khoa trương.
Nhưng tôi vẫn đối với cô ấy rất tốt, điểm này các anh có thể đến trường của tôi tùy tiện hỏi thăm.
Trái lại là cô ấy cứ trốn học cả ngày, đi làm thêm công việc là nhân viên phục vụ ở nhà hàng cao cấp, giao thiệp với không ít người trong xã hội, dần dần liền có chút thay đổi.”
Gã càng nói càng thả lỏng, thuận nước đẩy thuyền mà muốn đẩy hết tất cả mọi tội danh lên trên người của An Nhiên.
Đầu tiên là đẩy tin nhắn trên Weibo lên trên đầu của An Nhiên trước: “Trước đó, tôi đã nói dối, những tin nhắn Weibo đó không phải là do tôi gửi, chính là An Nhiên đã lấy di động của tôi để gửi đi.
Tôi thích Bách Đồ, vì việc này mà cô ấy đã gây gổ với tôi rất nhiều lần, con gái chính là kiểu thích ăn dấm lung tung a.
Tôi cũng không có cách nào, vừa lúc phim điện ảnh rác công chiếu lúc Quốc khánh của Bách Đồ khiến cho tôi có hơi tức giận, cho nên mới nghe lời cô ấy gửi đi những tin nhắn quấy rối đó cho Bách Đồ.”
Lại nhắc tới thư đe dọa: “Ở nhà cô ấy còn cắt chữ dán lại làm thư đe dọa nữa, nói là muốn gửi đến phòng làm việc của Bách Đồ để trút giận cho tôi, bất quá chắc chỉ là nói suông thôi, tôi cảm thấy cuối cùng cô ấy cũng không có cái gan đó, nên đã ném đi mất rồi.”
Cuối cùng còn chủ động nhắc tới chuyện của các bé mèo: “Tính tình của cô ấy thay đổi thất thường, khi thích mèo thì đối xử với mèo vô cùng tốt, khi không thích thì lại đánh mèo để trút giận.
Căn nhà chúng tôi đang thuê kia rất đắt, chi tiêu sinh hoạt cũng cao hơn khi ở ký túc xá trường rất nhiều, có đôi khi tôi không nhịn được nói cô ấy mấy câu, cô ấy liền nói nhà này là dùng tiền của cô ấy thuê, tôi không có tư cách quản cô ấy.”
Cho dù An Nhiên đã “bán đứng” gã, đứng ra làm chứng chỉ tội gã cái gì thì cũng không ngoài mấy chuyện này đi.
Có một lần khi gã đang cắt chữ làm thư đe dọa, trong lúc vô ý đã bị An Nhiên phát hiện ra, còn từng khuyên can gã đừng làm như vậy nữa, cho nên gã đã làm trò trước mặt An Nhiên, giả vờ ném mấy chữ vừa mới cắt xong vào thùng rác.
Còn những tin nhắn Weibo kia, vào ngày đầu tiên mà Thượng Dương và Kim Húc tìm tới cửa, An Nhiên là thật sự hoàn toàn không biết chuyện gì cả.
Khi cô ấy nghe nói về tin nhắn Weibo mắng chửi người kia, còn chủ động giúp gã che lấp cho qua, nói dối là bản thân mình vẫn luôn biết chuyện đó.
Chờ sau khi công an rời khỏi, gã đã giải thích với An Nhiên, nói là mình nhịn không nổi với bộ phim điện ảnh mới nhận kia của Bách Đồ, vì quá tức giận nên mới nhắn mấy câu để xả giận thôi.
Hơn nữa còn nói với cô ấy là, ngôi sao lớn như Bách Đồ sẽ không xem mấy tin nhắn loạn thất bát tao này, còn nhân cơ hội đó mà bán thảm thêm một lần, tranh thủ sự đồng tình của An Nhiên với mình, cứ thế mà bị gã qua mặt đâu.
Giả thiết hiện tại, An Nhiên có phản bội đứng ra làm chứng chỉ tội gã thì cũng chỉ đơn giản nói ra tin nhắn Weibo, cùng với từng nhìn thấy gã cắt chữ làm thư đe dọa mà thôi.
Nhưng tất cả sự thật, nếu chỉ dựa vào lời nói không căn cứ của An Nhiên thì lại có thể chứng minh cái gì đâu? Một đôi tình nhân trẻ cãi nhau rồi đổ lỗi cho nhau, đây chỉ là một món nợ tình vớ vẩn a.
Thượng Dương đi lên lầu, tìm được Lương Tỉ với dáng vẻ y như là sơn đại vương đang ngồi trong phòng khách.
Vị công an chịu trách nhiệm tiếp chuyện với anh ta sắp bị anh ta làm phiền chết rồi.
Cho nên, vừa nhìn thấy Thượng Dương tới thì lập tức tìm cớ chạy đi ngay không thèm nói nhiều.
Thật ra thì Lương Tỉ cũng không làm ầm ĩ cái gì, chỉ là có chút nôn nóng mà ngồi ở chỗ kia chờ kết quả, trong miệng lại cứ liên miên không dứt, không chỉ nói mấy câu công kích đối với cá nhân nghi phạm, mà còn lải nhải mấy câu không quá tốt đẹp về công an nữa.
Anh ta đứng dậy hỏi Thượng Dương: “Thế nào? Có thể phán mấy năm?”
Thượng Dương nói: “Việc xét xử phán quyết là việc của toà án, chúng tôi không có quyền hạn này.”
“Công an các người lắm quy tắc thật.” Lương Tỉ vô cùng ghét bỏ mấy cái trình tự phiền phức này, nói, “Như vậy đi, các anh làm như không có việc gì mà thả gã đó ra đi, tôi tìm người xử gã.”
Thượng Dương nói: “Chú ý tới lời nói hành động của anh, dính đến hành vi bạo lực là sẽ bị bắt nga.”
Lương Tỉ đưa hai tay ra, nói: “Tôi dính tới hành vi bạo lực đấy, đến đây bắt tôi đi, cứ nhốt tôi vào cùng một chỗ với tiểu tử kia là được, tự tay tôi sẽ xử lý gã.”
Thượng Dương: “……”
“Tôi gọi điện thoại cho Bách Đồ vậy.” Anh giả vờ muốn lấy di động ra.
“Tôi không nói nữa!” Lương Tỉ cũng không phải là không biết sợ, nói, “Tôi không nói nữa, được chưa?”
Anh ta ngồi về chỗ cũ, vừa mới nói sẽ không nói nữa, vậy mà còn muốn tiếp tục lải nhải vài câu: “Vậy các anh cần bao nhiêu lâu mới có thể khiến gã đó nhận tội? Nếu gã không nhận tội thì làm sao bây giờ? Nếu tôi chỉ còn cách lấy bạo chế bạo, thì đó cũng là bị công an các anh ép nga.”
Thượng Dương hít sâu một hơi, nói: “Chúng tôi có chứng cứ!”
Phòng thẩm vấn.
“Chúng tôi có chứng cứ.” Kim Húc ngồi dựa vào lưng ghế phía sau, giọng điệu khoan thai nói, “Diêm Hàng, đừng dựa vào mánh khóe bán thảm mà cố chống chọi lại nữa, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy.”
Diêm Hàng hoàn toàn không tin, cho là hắn đang lừa gã, nói: “Các anh có thể có chứng cứ gì chứ?”
Kim Húc lấy ra một vật từ trong cái túi đã được niêm phong kín, hỏi: “Thấy quen không?”
Diêm Hàng nhìn chăm chú, mê mang một lát thì sắc mặt chợt thay đổi.
Đó là tấm thẻ ra vào mà gã đã sao chép lại, vừa có thể dùng nó để mở cổng tiểu khu nhà của Bách Đồ, cũng vừa có thể dùng để quẹt thẻ thang máy đi lên tầng cao nhất đâu.
Bởi vì gã đã mua thẻ trắng để sao chép lại, cho nên trên bề mặt của thẻ không có bất hoa văn nào.
Hôm trước sau khi gã đến trước cửa nhà Bách Đồ gây án rồi chạy thoát, sau đó ở ngoài muộn một chút mới trở lại nhà thuê, tiện tay nhét tấm thẻ vào túi áo khoác mà mình hay mặc đi học.
Bởi vì gã đã nghĩ, cất ở nơi nào đó cũng không bằng mang theo bên người, như vậy sẽ an toàn hơn a.
Hôm nay khi lại đến nhà của Bách Đồ lần nữa, gã cũng không định đi lên lầu, cho nên đã không mang thẻ theo, còn cố ý thay một cái áo khoác màu tối khác.
Tấm thẻ này hẳn là phải còn ở trong túi áo khoác lông màu sáng ở trong nhà thuê mới đúng.
“Đó là cái gì?” Diêm Hàng nói, “Tôi không biết.”
Kim Húc nói: “Thật sự không biết sao? Ở trên đây có dấu vân tay của cậu đấy.”
Nếu Thượng Dương cũng ở đây, trong lòng nhất định sẽ chửi thầm, người này lại đang lừa nghi phạm nữa rồi.
Thời gian gấp rút như vậy, dĩ nhiên là anh còn chưa kịp gửi tấm thẻ này đi lấy dấu vân tay và nhận dạng a.
Diêm Hàng cũng rất gian xảo, không dễ dàng bị mắc lừa như vậy, nói: “Không thể nào.
Tấm thẻ này ở đâu ra?”
Kim Húc nói: “Nằm trong túi áo của một trong mấy cái áo khoác của cậu nga.”
“Tôi không biết đây là thẻ gì.” Diêm Hàng vẫn là cắn chết không chịu thừa nhận, chuyển đề tài câu chuyện, nói, “Các anh có lệnh khám xét không? Dựa vào cái gì mà lục soát nhà của tôi?”
Nếu như chứng cứ đó là do công an thông qua thủ đoạn bất hợp pháp lấy được, thì giá trị pháp lý của chứng cứ đó vẫn còn phải xem lại.
Kim Húc thở dài, nói: “Tôi nói, cậu cái gì cũng tốt, đầu óc còn thông minh như vậy, phản ứng cũng nhanh như thế, tại sao cậu không lo học hành cho tốt chứ? Tại sao một hai cứ phải làm mấy cái chuyện này chứ?”
Hắn cầm tấm thẻ đựng trong túi nhựa lên, nghiêm khắc nói với Diêm Hàng: “Chúng tôi không khám xét nhà cậu, tấm thẻ này là khi An Nhiên muốn giúp cậu giặt quần áo đã lấy từ trong túi áo khoác của cậu ra đấy.”
Hơn ba giờ trước, khi An Nhiên mới vừa lấy tấm thẻ từ trong túi áo khoác của Diêm Hàng ra, còn đang kỳ quái không biết đây là tấm thẻ gì.
Đúng lúc này, có người lại gõ cửa nhà của Diêm Hàng và cô ta.
Cô ta đi ra mở cửa, đứng ngoài cửa là Thượng Dương và Khúc Liệu Nguyên.
Sau đó, cô ta ở phân cục, đầu tiên là biết được hành vi ngược đãi mèo không có nhân tính của bạn trai, sau đó lại xem đoạn video mà Diêm Cầm đang học ở Quảng Châu xa xôi cố ý quay lại gửi cho cô ta.
Ở trong video, Diêm Cầm kể lại chuyện bản thân mình cũng đã gặp phải một cuộc tình không khác gì với An Nhiên.
Khi học cao trung, Diêm Cầm và Diêm Hàng học cùng một trường, cô được em trai trên danh nghĩa này chủ động theo đuổi, bởi vì quan hệ khởi điểm là “chị em” nên cô đã từ chối Diêm Hàng, sau đó dưới sự lì lợm la liếm của Diêm Hàng, cuối cùng, cô vẫn rơi vào lưới tình của gã, hai người quen nhau đến tận hai năm rưỡi.
Trong lúc yêu nhau, Diêm Hàng đã dùng những thủ đoạn giống như là gã đã từng dùng với An Nhiên, cũng lấy tuổi thơ bất hạnh của chính mình ra để khơi gợi sự đồng cảm của Diêm Cầm a.
Hơn nữa, gã vẫn luôn biểu hiện ra sự yếu thế từ đầu đến cuối, khiến cho Diêm Cầm luôn có ảo giác là bản thân mình mắc nợ đối phương, cô đã bị tẩy não, bị khống chế, mà hoàn toàn không tự biết được.
Vốn dĩ thành tích của cô cũng không kém hơn Diêm Hàng, nhưng vì như thế mà thành tích lại tuột dốc không phanh.
Người trong nhà cho tiền tiêu vặt, còn có tiền riêng của bản thân cô, tất cả đều dâng hiến cho Diêm Hàng, giống như ta cần ta cứ lấy vậy.
Khi học năm hai cao trung, cô ngoài ý muốn mang thai, đã từng phá thai một lần.
Cuối cùng cô chỉ có thể thi đậu vào một trường đại học hạng ba ở Quảng Châu.
Sau khi vào đại học không lâu, Diêm Hàng đã nói lời chia tay với cô.
Cô đã cho rằng nguyên do là vì ở nơi đất khách quê người, cùng với sự chênh lệch về tiền đồ giữa hai người, cho nên mới có kết cục như vậy, cô cũng không muốn trở thành gánh nặng của Diêm Hàng, nên cứ như vậy mà rưng rưng đồng ý, lại còn luôn cảm thấy chính mình thật có lỗi với Diêm Hàng đâu.
Thẳng đến năm trước cô cùng bạn bè đến Bắc Kinh du lịch, nhịn không được đến trường đại học của Diêm Hàng để gặp Diêm Hàng một lần.
Chính là lần bị An Nhiên “Hiểu lầm” còn ầm ĩ một trận kia.
Thái độ của Diêm Hàng hiện tại và Diêm Hàng thời cao trung hoàn toàn như hai người khác nhau.
Sau khi gã lạnh lùng bảo Diêm Cầm trở về, còn tuyệt tình nói từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của gã nữa, vừa nhìn thấy mặt cô là gã liền nhớ tới người cha ruột buồn nôn của cô rồi.
Diêm Cầm lúc đó rất khiếp sợ, thất hồn lạc phách mà hỏi gã, vậy tại sao khi học cao trung lại muốn yêu đương với cô?
Diêm Hàng cay nghiệt nói, cha cô đã hủy hoại cuộc đời tôi, tôi hủy cuộc đời cô, vậy là huề nhau.
Sau khi Diêm Cầm từ Bắc Kinh trở về, cô từng tự sát một lần, nhưng may mắn được cấp cứu kịp thời, phải tiếp nhận điều trị tâm lý một thời gian dài, hiện nay đã tốt hơn rất nhiều.
Người sư đệ của Thượng Dương, vị công an hiện đang công tác ở khu Hoa Đô Quảng Châu kia, sau khi tìm được Diêm Cầm thì nói thẳng mục đích của mình, anh ta cũng lo lắng cô sẽ không đồng ý, nhưng cô lại rất tích cực, tỏ vẻ là mình sẵn lòng phối hợp đâu.
Trong video, cô bình thản nói với An Nhiên, cô rất hối hận năm trước khi ở Bắc Kinh, đã không nói rõ tình hình thực tế với An Nhiên, còn giúp Diêm Hàng nói dối nữa.
Chẳng qua là khi đó, cô bị lòng tự ti cùng ghen ghét làm mờ mắt.
Hiện tại cô chỉ hy vọng có thể mất bò mới lo làm chuồng, giúp An Nhiên thoát khỏi trò lừa gạt của tên ác ma kia.
Diêm Hàng trả thù cô như vậy, là vì cha cô đã làm ra loại chuyện cầm thú không thể tha thứ được khi gã còn nhỏ, nhưng cô biết, chính mình đã từng thật lòng thích chàng trai này a.
Tuổi thơ bị ngược đãi bị xâm hại, thể xác và tinh thần đều bị tổn thương, đây quả thật là bất hạnh của gã.
Chính là, sau khi trưởng thành, gã lại dựa vào việc xem tổn thương của người khác làm niềm vui, hoàn toàn là không có khả năng yêu người khác, trong nội tâm của gã đã biến thái đến âm u vặn vẹo rồi.
Trước sự tố cáo của Diêm Cầm, An Nhiên dần dần sáng tỏ, chính mình bất quá chỉ là Diêm Cầm thứ hai mà thôi.
Diêm Hàng dùng tất cả những thủ đoạn đã từng sử dụng trên người Diêm Cầm, một lần nữa sử dụng lại trên người của cô ta.
Cho nên An Nhiên sẵn lòng đứng ra làm chứng chỉ tội Diêm Hàng, thừa nhận chuyện trước khi công an tìm đến cửa, cô ta đã hoàn toàn không biết gì về những tin nhắn Weibo kia, còn đã từng nhìn thấy Diêm Hàng tự tay cắt chữ làm thư đe dọa gửi cho Bách Đồ nữa, tất cả đều là một số chữ mang tính sỉ nhục cực đoan a.
Bất quá, những chuyện cô ta biết còn ít hơn rất nhiều so với tưởng tượng của công an đâu.
Không có chứng cứ, vẫn là không có chứng cứ thiết thực a.
“Ở nhà cô có phát hiện ra thứ gì khác lạ hay không? Ví dụ như bao tay, trang phục bảo an linh tinh gì đó?” Khúc Liệu Nguyên hỏi cô ta.
“Không có.” An Nhiên nói.
“Thẻ ra vào cổng thì sao?” Thượng Dương chợt nghĩ đến tiểu khu mà An Nhiên và Diêm Hàng sống cũng không cần thẻ ra vào cổng, nếu trong nhà có thứ này, hẳn là sẽ dẫn đến sự chú ý của cô ta.
“Là cái này sao?” Khi An Nhiên bị công an dẫn ra khỏi cửa, cô ta vội vàng khoác chiếc áo lông kia để đi ra ngoài, cho nên tấm thẻ vẫn còn ở trong túi áo khoác đó.
Tấm thẻ kiểm soát ra vào này, lấy một phương thức mơ hồ như đã được định trước này, cứ thế mà từ trong tay của An Nhiên giao qua cho các đồng chí công an, trở thành chứng cứ mấu chốt để định tội Diêm Hàng đâu.
Giờ phút này, tấm thẻ đó đang bị Kim Húc kẹp ở giữa hai ngón tay giơ lên cho Diêm Hàng xem, tựa như cho Diêm Hàng xem cơ hội thú tội cuối cùng đã vuột mất.
Diêm Hàng lại tiếp tục ngụy biện, muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng cũng chẳng được gì cả.
“Đều là tôi làm.” Diêm Hàng nói.
Vị công an ghi biên bản nâng cao tinh thần lên, bắt đầu viết liên tục, còn thường xuyên nhìn về phía Kim Húc, vị đồng nghiệp Tây Bắc này, được đấy được đấy.
Biểu tình của Kim Húc cũng không có biến hóa gì rõ ràng, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng lúc trước, tiếp tục hỏi: “Cậu trà trộn vào hoạt động họp báo phim bằng cách nào, còn có, cậu đã làm thế nào để đặt được chai nước có chứa dịch thể vào trong tầm tay Bách Đồ?”
Diêm Hàng nói: “Tìm bọn đầu cơ, bọn họ có chứng chỉ truyền thông, có thể trà trộn vào.
Đổi chai nước thì càng đơn giản hơn, động tác nhanh một chút là được.”
Kim Húc nói: “Xem ra với tốc độ của cậu, thì hẳn là rất nhanh đã có thể bắt được bé mèo hoang kia rồi, cậu tựa hồ rất quen thuộc tiểu khu có nhà của Bách Đồ nga, thường xuyên đến sao?”
Diêm Hàng nói: “Cũng không thường đi, một tháng đi hai ba lần thôi.”
“Đến đó làm gì?” Kim Húc nói, “Không sợ bị phát hiện sao?”
Diêm Hàng nói: “Dưới lầu nhà anh ấy thường xuyên có paparazzi, có đôi khi cũng có fan canh chừng, dù bị phát hiện cũng không có gì đâu, đã làm minh tinh thì vốn dĩ sẽ không có sự riêng tư mà.
Khi tôi không có việc gì làm sẽ đến nhìn anh ấy.”
Kim Húc nói: “Tại sao cậu còn muốn đến xem cuộc sống của anh ấy? Xem phim điện ảnh của anh ấy còn chưa đủ sao?”
Diêm Hàng đột nhiên nổi điên nói: “Tôi nhìn người tôi thích cũng không được sao? Bộ anh không có người mình thích hay sao?”
Kim Húc cố ý lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được, nói: “Cậu thích Bách Đồ? Là kiểu thích nào? Trước đó, cậu từng quen hai người bạn gái, người đầu tiên còn vì cậu mà phá thai, cậu không phải là đồng tính luyến ái đó chứ?”
“Tôi mới không phải cái loại biến thái ghê tởm đó.” Diêm Hàng dường như cực kỳ phản cảm đối với cụm từ đồng tính luyến ái này, nhưng gã lại nói, “Tôi chỉ là thích Bách Đồ mà thôi, cũng không muốn cùng anh ấy thế nào cả, đừng sỉ nhục tôi.”
Kim Húc nói: “Cậu rất mâu thuẫn nha, lấy dịch thể bỏ vào trong nước cho người ta uống, lại còn nói không muốn cùng anh ấy thế nào.
Vậy mục đích cậu đe dọa anh ấy rốt cuộc là gì? Không phải chỉ là vì muốn thu hút sự chú ý của anh ấy sao?”
Diêm Hàng: “……”
Kim Húc nói: “Cậu không muốn anh ấy diễn bộ phim điện ảnh kia, nguyên nhân chính là vì trong đó có một tình tiết mà cậu chán ghét.”
Diêm Hàng lạnh lùng, không muốn trả lời vấn đề này.
Mục đích của gã hẳn là đều có cả hai đi.
Đã chán ghét không muốn Bách Đồ nhận bộ phim điện ảnh cải biên từ kịch nói kia, lại muốn làm cho Bách Đồ chú ý tới gã.
Dựa vào chuyện bất hạnh đã trải qua thời thơ ấu, gã không muốn nhìn thẳng vào xu hướng giới tính thật của mình, nhưng nội tâm lại tràn ngập sự biến thái bất thường đối với Bách Đồ.
Hôm nay là một lần cuối cùng gã khiêu khích chính diện với công an, rất có thể đều là vì để cho Bách Đồ từ nay sẽ nhớ kỹ, đã từng có một người như gã đi.
“Không phải tôi muốn khai thác chuyện riêng tư của cậu, dù sao cậu cũng không phải minh tinh.” Kim Húc trào phúng nói, “Phạm tội chính là phạm tội, bất hạnh của cậu không phải lý do dùng để làm tổn thương người khác.”
Biểu tình của Diêm Hàng có chút bị ảnh hưởng bởi tố chất thần kinh, rất nhanh đã lạnh nhạt nói: “Vậy anh còn muốn hỏi cái gì? Tôi khai hết rồi đấy, đều là do tôi làm, bắt giam tôi đi.”
Nói bóng gió là, gã vẫn không cảm thấy chính mình sẽ bị phạt nặng nga.
“Còn việc ngược đãi mèo thì sao nào, có thể làm gì tôi ư? Luật pháp của quốc gia chúng ta hiện nay không có luật bảo vệ mèo nga.” Diêm Hàng nói, “Nếu có lên các bản tin xã hội, thì tôi cùng lắm cũng chỉ là một fan tư sinh mà thôi…… Làm một trận lớn như vậy, chỉ vì muốn bắt một fan tư sinh, vụ án lớn thật nga! Công an Kim, làm công an như các anh thật sự rất đáng thương đâu.”
Kim Húc nhìn đồng nghiệp nói: “Ghi lại câu cuối cùng này của cậu ta, thái độ nhận tội không nghiêm túc.”
Đồng nghiệp: “……”
“Diêm Hàng, cậu nghĩ mọi chuyện dễ ăn như vậy sao?” Kim Húc thu vật chứng lại, đứng lên chuẩn bị rời đi, nói, “Không có cách nào bắt được hành vi ngược đãi mèo của cậu, cậu lại thật cho rằng cậu chỉ là một khối u ác tính trong giới fan hay sao? Chỉ bị tạm giữ mấy ngày, sau đó nộp chút tiền phạt, rồi bị một trận phê bình đơn giản như vậy sao? Chính là, cậu đã theo dõi Bách Đồ trong một thời gian dài như vậy, còn nhìn trộm sinh hoạt cá nhân của anh ấy, lại có hành vi đặt vật phẩm nguy hiểm ở trước nhà anh ấy để đe dọa nữa.
Cậu đã từng nghe qua tội cố ý khiêu khích chưa, không phán mấy năm thì không ăn nói với người bị hại được đâu nga.”
Hắn lại nhìn đồng nghiệp nói: “Vất vả cho anh phải hỏi thêm chi tiết rồi, tôi đi trước đây.”
Hắn tới Bắc Kinh là để học tập nâng cao, không có quyền chấp pháp ở đây, cuối biên bản lời khai chính thức này cũng không thể thêm tên của hắn vào, cho nên đến thời điểm hiện tại, xác thật là hắn đã có thể công thành lui thân rồi.
Diêm Hàng rốt cuộc cũng mờ mịt rồi: “Anh đã hỏi xong rồi à? Không hỏi động cơ của tôi sao?”
“Cậu xem tôi là con gái nên định PUA sao? Dù có bán thảm với tôi cũng vô dụng thôi.” Kim Húc nói, “Tôi là công an, không phải truyền thông, phá án là chức trách của tôi, tôi không quan tâm đến chuyện xưa sau lưng của mỗi nghi phạm.”
Phòng khách trên lầu.
Giữa Thượng Dương và Lương Tỉ không có chuyện gì để nói, bởi vậy hai người mỗi người ngồi ở một bên, cúi đầu chơi di động, an tĩnh mà chờ kết quả.
Kim Húc vừa đẩy cửa tiến vào, Lương Tỉ lập tức đứng lên, nói: “Thế nào?”
“Không phải đã nói hôm nay nhất định sẽ kết án sao?” Kim Húc nói, “Lương tổng về nhà báo tin đi thôi, nói với Bách tiên sinh là sau này cứ an tâm sinh hoạt đi.”
Thượng Dương vô cùng vui vẻ, nói: “Thật tốt quá, không cần làm công không một trận rồi.”
Lương Tỉ có chút chưa kịp phản ứng lại, bởi vì ngay từ đầu anh ta đã đối với việc này tương đối bi quan, không ôm hy vọng quá lớn a.
Cho nên anh ta vẫn luôn chờ công an báo tin đến đây, mang vẻ mặt đau thương mà nói với anh ta rằng, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn phải thả người đâu.
Mà loại chuyện bất lực này của cơ quan chấp pháp, đối với anh ta mà nói chính là cơ hội phạm tội trời cho a.
Vốn là nhìn thấy cơ hội ở trước mắt rồi, vậy mà cứ thế, đã hoàn toàn không còn sao.
“Đi thôi.” Kim Húc kêu Thượng Dương.
“Đi đâu?” Tuy vụ án này hiện tại đã không còn thuộc về phạm vi quyền lực và trách nhiệm của mình, nhưng Thượng Dương vẫn muốn chờ một cái kết án chính thức rồi mới đi a.
“Tan làm thôi!” Kim Húc như không kịp chờ mà duỗi tay nắm lấy tay anh, mạnh mẽ kéo anh cùng đi ra ngoài, bất mãn nói, “Làm công an tám năm nay, trước giờ tôi chưa từng ghét việc phải đi làm này đến như vậy đâu.”
Thượng Dương bị hắn lôi kéo đi nên đành phải bước nhanh chân lên để đuổi kịp người nào đó đang đầy một bụng bất mãn nha.
Những đồng nghiệp ở xung quanh đều kỳ quái mà nhìn hai người bọn họ, trong đó còn có không ít người quen biết với Thượng Dương a, có người còn lên tiếng hỏi: “Chủ nhiệm Thượng, làm gì đó?”
Thượng Dương đành phải xấu hổ gật đầu chào hỏi.
Cũng may là những người khác chỉ đơn thuần cho rằng hai người bọn họ có việc gấp, nên liền cười cười mà đi qua thôi.
Một trận gió thổi qua, nhanh chóng chạy xuống lầu rồi đi đến trước chiếc xe đã thuê, Kim Húc đẩy Thượng Dương vào ghế phó lái.
Thượng Dương nói: “Này? Lương tiên sinh còn chưa đi đấy.”
Người nhà đương sự còn ở đó, nhân viên phá án bọn họ lại tan làm trước, có vẻ không tốt lắm đâu.
Kim Húc đang muốn đóng cửa ghế phó lái, nghe được lời này thì hơi cúi đầu, bất mãn nói: “Cậu quản anh ta làm cái gì, đó là lão công của người khác nga.”
Thượng Dương: “……”
Mặt Kim Húc hơi đỏ lên, hắn đóng cửa xe lại rồi vòng đến vị trí điều khiển xe, sau đó khởi động máy, rời khỏi phân cục.
Công an Kim và công an Thượng, cuối cùng cũng được tan làm rồi..