Lễ Giáng Sinh cùng ngày.
Buổi sáng, Thượng Dương đúng giờ đi làm.
Sau khi quẹt bấm thẻ vào văn phòng thì anh gọi điện thoại cho Kim Húc, thúc giục người này rời giường đến sân bay.
Kim Húc “Ừm” một tiếng, giọng nói còn chưa tỉnh ngủ.
Thượng Dương nói: “Mau tỉnh dậy đi, em giúp anh gọi xe rồi, 9 giờ rưỡi sẽ đến dưới lầu đấy, thu dọn đồ đạc nhanh lên, sắp đến giờ rồi.”
Kim Húc ở bên kia nói: “Không muốn đi.”
Thượng Dương nói: “Được a, cục phó Kim, khỏi cần đi nữa, từ chức đi, sau này em nuôi anh.”
Kim Húc: “……”
Hắn tỉnh táo lại, rời khỏi giường, một tay mặc quần áo, một tay cầm di động, móc mỉa Thượng Dương nói: “Đêm qua còn gọi ca ca, hôm nay liền biến thành cục phó Kim.
Đồng chí cấp cơ sở của chúng tôi có phải đã làm việc không công rồi hay không? Lãnh đạo ăn sạch sẽ rồi liền không nhận người nữa.”
“Đừng có lảm nhảm nữa.” Thượng Dương ở bên kia đầu dây cười rộ lên, lại đứng đắn nói, “Em đang đi làm, đừng có mà nói hươu nói vượn nữa.
Anh nhanh lên đi, coi chừng trễ giờ máy bay đấy.”
Kim Húc thu dọn xong, khi đi xuống lầu, còn phải chờ xe trực tuyến thêm vài phút nữa, sau đó thì xuất phát đến sân bay.
Thượng Dương bên này cứ theo lẽ thường đi làm, công việc của mấy ngày cuối năm còn rất nhiều, một buổi sáng còn có đến hai ba cuộc họp, chỉ có thể ở trong lúc bận rộn nhín một chút thời gian xem tin nhắn WeChat ngắn gọn của Kim Húc gửi đến.
Đã lên xe.
Đã đi vào cổng an ninh.
Kiểm tra an ninh thuận lợi.
Chuẩn bị lên máy bay.
Kim Húc bước lên máy bay, vừa đi vào bên trong, vừa cầm thẻ lên máy bay để xác nhận số ghế của mình.
Vé do đơn vị đặt là vé khoang hạng phổ thông ở phía sau.
Máy bay này không có khoang hạng nhất, chỉ có một số hàng ghế đầu tiên là hạng thương gia, những người ngồi ở khoang phổ thông tương ứng với Kim Húc, đều đã ngồi đúng với vị trí của mình.
Một vị nữ hành khách ngồi ở hàng thương gia chú ý tới Kim Húc mới vừa tiến vào cabin, ngưng mắt quan sát hắn một lát, phảng phất như đang xác nhận có phải là người quen hay không, rồi sau đó mới kêu lên: “Kim Hiểu Húc?”
Thình lình nghe thấy cái tên chỉ sử dụng trong bốn năm đại học ngắn ngủi này, bước chân của Kim Húc chợt ngừng lại, nhìn về phía nữ hành khách kia.
Đối phương nhìn hắn nhoẻn miệng cười, biểu tình kia vừa là cảm thấy ngoài ý muốn, vừa là vô cùng kinh hỉ.
Kim Húc ngừng năm sáu giây, mới nói: “Phàn Tinh.”
Tiếp viên hàng không thúc giục nói: “Tiên sinh, xin mời đi vào bên trong, đừng dừng lại ở trên lối đi ạ.”
Các hành khách lên máy bay phía sau đều bị chặn ở cửa.
“Chỗ ngồi của tôi ở phía sau,” Kim Húc giơ thẻ lên máy bay trên tay lên, nói, “Chờ xuống máy bay, có thời gian lại nói.”
Phàn Tinh nhìn hắn mỉm cười, gật đầu.
Hắn tìm được chỗ ngồi của mình xong, thì liền tự giác thắt dây an toàn mà không cần đợi lời nhắc nhở ở trên máy bay.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết Bắc Kinh hôm nay sáng sủa không có gió, nhưng lại rất lạnh.
Giống như tâm tình của hắn từ khi bước chân ra khỏi cửa cho đến bây giờ, đều là lạnh lẽo trước sau như một.
Muốn ôm Thượng Dương một cái, mới có thể ấm áp trở lại.
Đến cái tuổi này của hắn, với những gì đã trải qua trong nhân sinh, còn có chuyện gì có thể đau khổ hơn là chuyện phải rời khỏi lão bà của mình trong tuần trăng mật chứ?
Không có a.
Các hành khách lục tục ngồi xuống, cửa khoang đóng lại.
Một vị tiếp viên hàng không từ khoang phía trước đi đến khoang phía sau, dựa theo số ghế đi đến bên cạnh mỹ nam đang u buồn Kim Húc.
“Xin hỏi ngài là Kim tiên sinh đúng không ạ?” Tiếp viên hàng không mỉm cười hỏi.
“Đúng rồi.” Kim Húc đáp, trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm phiền toái.
Quả nhiên là vị tiếp viên hàng không kia nói với hắn là, bạn của hắn đã giúp hắn xử lý việc nâng hạng, mời hắn di chuyển đến hàng ghế dành cho thương gia.
Giữa trưa.
Thượng Dương cuối cùng cũng bận rộn xong, đang ăn cơm ở nhà ăn, cách thời gian Kim Húc hạ cánh còn đến hai tiếng nữa.
Anh thuận tay lướt di động, xem lịch sử trò chuyện với Kim Húc trong khoảng thời gian từ đầu cho tới nay, tin nhắn giữa bọn họ, mắt thường có thể thấy được là càng ngày càng ngắn gọn, cũng càng ngày càng trực tiếp.
Lúc ở Bạch Nguyên anh mới cùng Kim Húc kết bạn với nhau.
Trong một tháng mới vừa trở lại Bắc Kinh kia, anh nghĩ lầm là mình sau khi say rượu thì thất đức, làm ra loại chuyện không nên làm, lợi dụng cơ hội mà thân mật với đại soái ca người ta.
Cho nên, lúc nhận được tin nhắn của Kim Húc ở Tây Bắc xa xôi lâu lâu tìm anh nói chuyện phiếm kia, khi đó, trực giác của anh đã cảm thấy có chút gì đó ái muội rồi, nhưng lại sờ không rõ ý tứ của đối phương.
Có đôi khi cảm thấy Kim Húc thật khách sáo, rõ ràng là không có chuyện gì để nói nhưng vẫn cố ý tìm chuyện để nói, có đôi khi Kim Húc lại thật giảo hoạt mà dụ dỗ anh nói chuyện, có đôi khi anh lại cảm thấy Kim Húc là vì chuyện “Sau khi uống rượu cưỡng hôn” mà cố tình làm khó dễ anh.
Cho nên mỗi khi anh trả lời một câu thì đều rất châm chước trước sau, cực kỳ có quy tắc a.
Đây là cái gọi là thưởng thức hoa trong sương mù.
Hiện tại đã rẽ mây nhìn thấy mặt trời, tất cả đều đã sáng tỏ rồi, lại xem một loạt trao đổi anh tới tôi đi kia, cảm thấy mỗi một câu của Kim Húc nói ra đều lộ ra cảm giác mâu thuẫn, vừa thông minh lại vừa ngốc nghếch đáng yêu a.
Anh có thể tưởng tượng được, mỗi lần trước khi gửi tin nhắn cho mình, biểu tình trên mặt của người nào đó nhất định sẽ mang theo dáng vẻ tính kế khôn khéo mà gõ từng chữ, trên thực tế thì trong lòng lại rất thấp thỏm, chờ mong xem anh sẽ trả lời lại như thế nào.
Mà chính bản thân anh khi trả lời những tin nhắn đó, lúc trước còn đắc chí, nhìn một cái là tự động chọn lọc từ ngữ, nhất định phải có một câu trả lời thật trôi chảy kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt.
Hiện tại xem ra, cả hai người bọn họ đều là kẻ ngốc thuộc cấp độ ngốc nghếch quý hiếm a, khó trách sẽ độc thân đến tận bây giờ đâu.
Trượt đến phần tin nhắn đối thoại trong khoảng thời gian gần đây, chính là một sự ngốc nghếch khác trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, mỗi ngày đều nói với nhau một số câu đối thoại thật ngốc a.
Chả trách người ta thường nói khi yêu đương thì IQ liền sẽ hạ xuống đến âm vô cực nha.
Xem trong chốc lát lại cười trong chốc lát, chờ đến khi nhìn thấy tin nhắn mới nhất, anh liền cười không nổi nữa.
Bất quá chỉ mới yêu đương được nửa tháng, mà anh đã có thói quen là có một người như vậy ở bên cạnh mình rồi, hiện giờ, người nào đó phải rời đi, làm sao anh có thể thích ứng đây.
Thôi, không nghĩ nữa.
Anh buông di động ra, chuyên tâm ăn cơm.
Ăn một lát, lại nhịn không được mà gửi tin nhắn cho Kim Húc vẫn còn chưa xuống máy bay: Rất nhớ anh.
Lúc này, trên máy bay đi về hướng Tây Bắc.
Kim Húc đã đổi tới hàng ghế dành cho thương gia, những cái khác không nói tới, chính là ngồi ở đây thì hắn có thể thoải mái mà duỗi chân thẳng ra nga, hàng ghế phổ thông thì rõ ràng là không thể làm được rồi.
“Sau khi xuống máy bay, tôi sẽ chuyển lại số tiền chênh lệch cho em,” Hắn nhìn Phàn Tinh nói, “Anh em ruột còn phải tính rõ ràng, tôi không có lý do gì mà lại chiếm tiện nghi từ em như thế.”
Nữ sĩ tên là Phàn Tinh kia cười nói: “Anh thật sự là một hai cũng muốn chuyển tiền trả lại như vậy sao.
Em cũng không biết chênh lệch giá là bao nhiêu a, cái này là dùng tích phân hội viên để trả nga, nếu muốn thì anh cứ tính rõ ràng rồi chuyển lại cho em cũng được.”
Kim Húc nói: “Hảo.”
Đây là vị bạn gái cũ duy nhất kia của hắn.
Cũng là sư tỷ học cùng trường đại học với hắn và Thượng Dương.
Hai người họ chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì, từ khi bắt đầu ở bên nhau cho đến lúc chia tay, mọi thứ đều rất bình thường, không giống như những đôi tình nhân vườn trường khác, tan tan hợp hợp, yêu quá sinh hận.
Đây cũng là nguyên nhân cơ bản mà Kim Húc không từ chối thăng hạng ghế a.
Lần này vô tình gặp lại Phàn Tinh, nếu cả hai có ôn lại chuyện cũ ngắn ngủi, thì tất cả cũng đều chỉ có bình thản, không giống như tình cũ, mà càng giống như bạn cũ gặp lại hơn.
Thái độ của Phàn Tinh cũng thật thoải mái hào phóng: “Anh đến Bắc Kinh công tác sao?”
Kim Húc nói: “Ừ, còn em về quê à?”
Phàn Tinh cười nói: “Đúng vậy, trở về thăm ba mẹ em, không ngờ lại có thể trùng hợp đến như vậy, còn gặp được anh ở trên máy bay như thế này nữa.”
Cô và Kim Húc là người cùng tỉnh, chỉ là nhà cô ở tỉnh lị, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Bắc Kinh để công tác và sinh hoạt.
Kim Húc không biết tình huống về sau của cô, chỉ từng nghe Thượng Dương nói qua một chút, nên cũng biết là sau khi cô kết hôn thì đã từ chức, bắt đầu làm một bà nội trợ toàn thời gian.
Kim Húc chú ý tới trên tay cô không có đeo nhẫn cưới, liền lịch sự hỏi: “Đi thăm hai bác, sao chồng em không đi cùng?”
“Anh ấy cũng muốn đi cùng em a,” Phàn Tinh nói, “Anh ấy làm quản lý cao cấp trong một công ty game, sang năm phải đưa ra thị trường rồi, cho nên ngày thường rất bận, trận này quả thực là bận muốn chết đâu.”
Cô nói ra tên của một công ty game.
Kim Húc không chơi game, nên chưa từng nghe qua, hoàn toàn không biết, nói: “Bọn họ làm được đến như vậy, bận rộn có lẽ là chuyện tốt mà.
Còn đứa nhỏ thì sao? Cha mẹ chồng giúp em trông sao?”
Phàn Tinh nói: “Không có, có bảo mẫu trông rồi.”
Cô mở album ảnh trong di động ra rồi đưa cho Kim Húc xem hình của đứa nhỏ, là một bé trai, ước chừng khoảng năm sáu tuổi, đang nhăn nhó ngồi trên ghế của đàn dương cầm, phong nền trong bức hình thoạt nhìn là một phòng lớn được trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy.
“Rất đáng yêu.
Đi học chưa?” Kim Húc nói.
“Lớp lá.
Em nhân lúc nó còn chưa nghỉ đông nên tranh thủ thời gian trở về thăm ba mẹ em, chờ khi nó nghỉ rồi, thì em sẽ bị trói chặt không đi đâu được a, suốt ngày đều hiếu động, bảo mẫu cũng không quản được nó, nó lại rất dính người, không chịu rời khỏi em.” Phàn Tinh thu hồi di động, chính mình lại vuốt màn hình, vẻ mặt đầy từ ái mà nhìn hình của con trai.
Ý tứ của bạn gái cũ rất rõ ràng, nhìn xem, tôi gả được cho người đàn ông tốt, trải qua một cuộc sống giàu có, chồng thì có tiền đồ, con trai lại vô cùng đáng yêu a.
Kim Húc rất thức thời, tận lực làm cho ngữ khí của chính mình toát ra một chút hâm mộ, nói: “Thật không tệ.”
Phàn Tinh nói: “Anh thì sao? Còn cô đơn sao?”
“Đang quen nhau.” Kim Húc nói, “Người yêu của anh cũng như vậy, dính người lắm, không muốn rời khỏi anh một phút nào.”
Phàn Tinh: “……”
Sau khi cà thẻ lúc 1h trưa, Thượng Dương bưng ly cà phê trở lại văn phòng, cách giờ làm việc vẫn còn sớm, anh đến ngồi bên cửa sổ, cách một tấm kính phơi nắng, chơi game trong chốc lát, tâm tình lại vi diệu càng thêm không tốt.
Nhàm chán thật sự a, bất giác còn nổi lên một chút oán khí, sao máy bay còn chưa hạ cánh chứ?
Dòng chảy thời gian của anh bắt đầu từ khi tin nhắn cuối cùng “Chuẩn bị lên máy bay” được Kim Húc gửi tới, tựa hồ đã bị đánh nát rồi làm cho đông cứng lại vậy.
Phải nghĩ đến chuyện khác thôi, cứ rối rắm với những chuyện nhi nữ tình trường như thế này mãi cũng không phải là một chuyện tốt.
Chơi game không nổi nữa nên anh thoát ra, xem tin tức một lát, lướt một hồi rồi lướt đến tin tức vụ án nữ võng hồng mất tích mà tối hôm qua Viên Đinh có nhắc đến.
Lúc trước Thượng Dương có thấy qua vài lần, đều chỉ xem sơ lược chứ cũng không quá để tâm đến chi tiết.
Loại tin tức bị làm nóng lên này, là do truyền thông cứ theo sau xào nhiệt độ, dùng cách nói thật thật giả giả, úp úp mở mở, đừng nói là người thường, đến một công an như anh cũng bị hoang mang trước những tiết tấu có tính dẫn dắt đó, chờ đến khi trần ai lạc định, tìm ra hung thủ thì lại bị vả mặt chan chát, loại tình huống như vậy xảy ra cũng không chỉ một lần a.
Vị beauty blogger có trăm vạn fan này, ID internet gọi là “Điềm Nhạc Điềm”, làm blogger đã được mấy năm, cho tới nay, mỗi tuần đều luôn cố định cập nhật một video vào thứ ba hàng tuần, chủ yếu là dạy kỹ năng trang điểm, giới thiệu một số chủng thảo (*) mỹ phẩm dưỡng da tốt - trang điểm đẹp, ngẫu nhiên cũng sẽ phát một số vlog cảnh sinh hoạt.
Ngoại hình trông giống như ID của chính mình, là một cô gái vô cùng vui vẻ hoạt bát.
(*) Nguyên văn 种草 – Phiên âm Hán Việt là chủng thảo, đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet có nghĩa là hành động chia sẻ và đề xuất chất lượng tuyệt vời của một sản phẩm nào đó nhằm kích thích ham muốn mua hàng của người tiêu dùng, tương tự như cách thức hoạt động của hãng đa cấp Amway.
Thứ ba tuần trước tài khoản “Điềm Nhạc Điềm” không có đăng video, lúc ban đầu các fan cho rằng là chưa cắt nối biên tập xong hoặc là những nguyên nhân thường thấy khác, còn bình luận đùa giỡn “Nhạc Nhạc, đói đói, cơm cơm” để thúc giục cô ta.
Nhưng Weibo “Điềm Nhạc Điềm” này lại không có cập nhật nào mới sau dòng cuối cùng “Buổi tối làm trận lớn! Lúc này trang điểm là tuyệt nhất!” vào trưa thứ Ba tuần trước.
Sau đó thì chưa từng đổi mới trạng thái lần nào.
Hai ngày sau, một số fan có nhờ vả mấy vị tỷ muội blogger thời trang và làm đẹp khác từng tương tác với “Điềm Nhạc Điềm” liên hệ thử thì đều nhận lại được câu trả lời chính là: “Chỉ liên hệ trong thế giới giả tưởng, thế giới thật không thân.”
Quản lý bên trang web video cũng thông qua thông tin “Điềm Nhạc Điềm” lưu lại mà liên hệ với cô ta, nhưng không có kết quả.
Lúc này, bạn trai của “Điềm Nhạc Điềm” báo công an, nói là bạn gái của mình đã mất tích.
Bạn trai của cô ta là một người làm IT, trước đó anh ta đã đi công tác nước ngoài, khi trở về thì phát hiện ra ví tiền và di động của bạn gái đều để ở nhà nhưng người lại không thấy đâu.
Trong nhà vẫn còn bật máy sưởi, nhiệt độ rất cao làm cho đồ ăn đặt ở bên ngoài về đều mốc meo ở nhiều mức độ khác nhau, rõ ràng chính là tình huống đã mấy ngày không có ai ở nhà đi.
Anh ta tìm đến văn phòng quản lý bất động sản xem camera an ninh, nhìn thấy “Điềm Nhạc Điềm” trở về nhà vào buổi tối ngày thứ ba, sau đó camera an ninh không có quay được cảnh cô ta đi ra ngoài.
Nhưng lại không thấy người đâu.
Ngay sau đó liền báo công an.
Trải qua khám xét điều tra, công an phát hiện mấy cái răng sứ đã bị khẹt lại ở cống thoát nước của tiểu khu, thông qua giám định thì đưa ra kết luận, “Điềm Nhạc Điềm” sau khi bị sát hại, hung thủ đã sử dụng Axit clohidric đậm đặc để hòa tan thi thể của cô ta, rồi cho chảy xuống cống thoát nước của tiểu khu.
Cho dù công an đã cập nhật tình hình điều tra, loại trừ hiềm nghi là người bạn trai này gây án, cũng không cách nào ngăn cản được cơn sốt " toàn dân điều tra " sau sự bùng nổ của dư luận.
Truyền thông đua nhau đưa tin, háo hức đưa ra những tin tức nóng sốt đầu tiên, các nhà khác không cam lòng bị bỏ lại, liền biến đổi đa dạng chủ đề, chế tạo thành “Chân tướng” cùng “Bác bỏ tin đồn” các kiểu.
Các kênh truyền thông tư nhân không có giới hạn, cứ đào sâu vào chuyện của “Điềm Nhạc Điềm”, như là tình nghi phẫu thuật thẩm mỹ, gian lận thi cử, tạo bằng cấp giả, từng làm tiểu tam, sao chép video của người khác…… Từ từ không còn phân biệt được thật giả của tin đồn nữa.
“Vụ án nữ võng hồng bị hại” đã trở thành tin tức xã hội có lượng truy cập cao nhất trong thời gian gần đây.
Thượng Dương nhìn nửa ngày, thử suy nghĩ như một nhà trinh thám.
Nữ võng hồng không ra khỏi cửa, sau khi bị hòa tan thì bị xả xuống cống thoát nước của tiểu khu, cho nên nhà của cô ta vô cùng có khả năng chính là hiện trường gây án đầu tiên.
Camera an ninh không ghi hình lại cảnh có người khả nghi nào đó đến nhà của cô ta sao? Công an hẳn là đã tìm được manh mối gì đó ở trong nhà của cô ta rồi.
Bất quá, Viên Đinh tuân thủ nguyên tắc bảo mật cho nên ngày hôm qua cũng không tiết lộ quá nhiều.
Vừa tự mình cân nhắc trong chốc lát, anh lại đổi sang một trang tin tức khác.
Thình lình phát hiện, thông báo mới nhất của công an——
Trong quá trình điều tra, vụ án này đã có một bước đột phá mới, Cố XX (Nam, 35 tuổi, quê quán Bắc Kinh) bị tình nghi gây ra án mạng nghiêm trọng, đã bị thi hành cưỡng chế hình sự.
Trước mắt còn đang toàn lực điều tra và thẩm vấn, sắp tới sẽ mở họp báo chính thức.
Phá án?!
Thượng Dương một bên vừa cao hứng cho tổ phá án, một bên vừa cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, lại không đoán ra được một chút gì……
Vẫn là nên viết báo cáo cuối năm thôi.
Vừa mới mở máy tính ra, Viên Đinh lại gọi điện thoại đến.
Thượng Dương chúc mừng: “Chúc mừng phá án! Tôi vừa thấy thông báo của công an, hiệu suất rất cao a.”
Viên Đinh ngữ khí phức tạp nói: “Chủ nhiệm Thượng, anh có quen một sư tỷ tên là Phàn Tinh không?”
Thượng Dương: “……?”
Hai giờ sau.
Chuyến bay của Kim Húc hạ cánh an toàn, hắn gọi cho Thượng Dương.
“Tới rồi.” Kim Húc khởi động máy liền nhìn thấy được tin nhắn WeChat của Thượng Dương, một người ngạo kiều như Thượng Dương vậy mà lại nói rất nhớ hắn.
Kim Húc nói: “Em nói có phải là em cố ý hay không? Gửi loại tin nhắn này thì bảo người ta làm sao mà sống đây?”
Thượng Dương: “……”
“Làm sao vậy?” Kim Húc cho rằng anh lại thẹn thùng, nói, “Để anh nói trước, để anh báo cáo với em việc này, anh gặp Phàn Tinh ở trên máy bay, cô ấy đến thăm cha mẹ của mình.”
Hắn cũng nói ra chuyện Phàn Tinh giúp hắn đổi hạng ghế máy bay, còn nói hai người đã nói chuyện một chút, rồi nói: “Em giúp anh xem giá chênh lệch vé máy bay là bao nhiêu để anh chuyển khoản trả lại cho cô ấy.”
Đây quả thật là chuyện không nói nên lời mà!
Thượng Dương khiếp sợ nói: “Sao có thể trùng hợp như vậy được?!”
“Chính là trùng hợp như vậy đấy,” Kim Húc cố ý nói, “Em có thể ghen nha.”
Thượng Dương nói: “Không phải…… Phàn Tinh sư tỷ…… chị ấy……”
Kim Húc buồn cười nói: “Sao lại lắp bắp rồi? Chọc em một chút thôi, trong lòng anh chỉ có mình em, đừng suy nghĩ nhiều.”
Thượng Dương nói: “Không phải! Là vụ án nữ võng hồng bị hòa tan thi thể ngày hôm qua……”
Phàn Tinh đang đợi lấy hành lý, cười gửi tin nhắn thoại cho con trai, dặn dò “Phải nghe lời dì nói đấy, ngoan nha”.
Kim Húc vì để gọi điện thoại cho Thượng Dương nên đã đi xa một chút, lúc này ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Phàn Tinh.
Cô nhận thấy ánh mắt của hắn, nghi hoặc hỏi Kim Húc: “Làm sao vậy?”
Trong ống nghe, Thượng Dương đang nói: “Chồng của sư tỷ, rất có thể chính là hung thủ.”