Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào FULL


Sau khi Tổ Chuyên Án nhận được phản ánh của Thượng Dương thông qua Cục điều tra hình sự, trải qua quá trình điều tra từ nhiều mặt, hiện giờ đã có thể xác định, Phàn Tinh đúng thật là có hiềm nghi trong vụ án của nữ võng hồng bị giết.
Vị cựu công an này đã nói dối mọi người, cô che giấu sự thật về việc đã sớm phát hiện ra chồng mình ngoại tình.
Bốn tháng trước, cô thông qua việc theo dõi đã xác định được đối tượng ngoại tình của chồng mình là “Điềm Nhạc Điềm” tức Nhạc Hiểu Văn, hơn nữa còn vô cùng có khả năng là cô đã từng có tiếp xúc chính diện với Nhạc Hiểu Văn, thậm chí còn nổi lên xung đột.
Hai người các cô xuất hiện ở cùng một tiệm bánh trong cùng một khoảng thời gian, mấy ngày sau, Nhạc Hiểu Văn liền công khai gây chiến với “Nội trợ toàn chức’’ trong video của chính mình.
Từ lúc đó, trong video của Nhạc Hiểu Văn bắt đầu lục tục xuất hiện IP không rõ, cố ý cà đạn mạc có liên quan đến “Xuân Mai”.
“Nhà buôn” cà lượt tương tác cùng cà đạn mạc đã sa lưới, từ bản sao lưu giao dịch với “Khách hàng” của bọn họ, đã xác định được người mua những đạn mạc đó chính là Phàn Tinh.
Những đạn mạc kia có thể xem như một loại phản kích của Phàn Tinh đối với video “Nội trợ toàn chức” trước đó.
Có lẽ là bị những đạn mạc đó ảnh hưởng, hơn nữa, Nhạc Hiểu Văn vốn đã có tiền sử sử dụng ma túy và bệnh trầm cảm nhẹ, cho nên đã tái nghiện ma túy thêm một lần nữa.
Cảm xúc của cô ta bị ma túy chi phối, cứ lặp đi lặp lại như thế, tính tình càng ngày càng trở nên nóng nảy, điều này trực tiếp làm cho Cố Thiên Kỳ phản cảm, càng muốn chia tay với cô ta.
Cuối cùng dẫn đến một hồi bi kịch kia.
Công an Cao nói: “Cố Thiên Kỳ vẫn luôn kiên quyết nói là gã chỉ lỡ tay giết chết Nhạc Hiểu Văn.”
“Rốt cuộc là có phải lỡ tay thật hay không?” Thượng Dương cũng rất tò mò vấn đề này.
Sau khi Cố Thiên Kỳ sa lưới, bị thẩm vấn mấy lần, trước khi có kết quả xét nghiệm tóc, phát hiện gã có liên quan đến ma túy, thì vẫn luôn có chút chi tiết mơ hồ không rõ.
Về sau, có bằng chứng xác nhận gã có liên quan đến ma túy thì ngược lại tất cả đều được thông suốt.
Buổi tối ngày xảy ra vụ án, Cố Thiên Kỳ hẹn hò, yêu đương vụng trộm với người chết Nhạc Hiểu Văn ở ngay lầu trên căn hộ của cô ta.
Vừa mới bắt đầu, bầu không khí còn thật không tệ, hai người họ còn phát sinh quan hệ.

Sau khi xong việc, Nhạc Hiểu Văn đi tắm, còn Cố Thiên Kỳ thì hút một điếu thuốc.
Điếu thuốc kia là gã tiện tay lấy từ trong hộp thuốc của Nhạc Hiểu Văn, ngày thường, Nhạc Hiểu Văn đã có thói quen hút thuốc.
Lúc ấy, gã đã cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng lại suy nghĩ có lẽ là do công việc gần đây bận rộn quá, hơn nữa còn chưa ăn cơm chiều, cho nên bị tuột huyết áp, vậy nên gã cũng không để trong lòng.
Nhạc Hiểu Văn tắm rửa xong đi ra, lại bắt đầu nói này nói nọ, nói là hy vọng Cố Thiên Kỳ có thể ly hôn với vợ.
Cố Thiên Kỳ đang tùy ý qua loa lấy lệ với nhân tình của gã thì vợ là Phàn Tinh gọi video trò chuyện đến.

Gã vội vàng chấm dứt cuộc nói chuyện, trốn ra ban công gọi điện thoại lại, Phàn Tinh nói là đang dẫn con trai ra ngoài ăn cơm, bạn nhỏ muốn nói chuyện với ba ba.
Chờ dỗ con xong, gã lại nói với Phàn Tinh là trễ một chút nữa mới có thể về nhà, sau đó thì cúp điện thoại.
Bởi vậy, Nhạc Hiểu Văn lại bắt đầu âm dương quái khí, Cố Thiên Kỳ cũng đáp lại cô ta vài câu, cách nói chuyện có hơi khó nghe, nên đã chọc giận Nhạc Hiểu Văn.

Cô ta uy hiếp Cố Thiên Kỳ, nói là, nếu còn không nhanh chóng ngả bài với vợ của mình, thì cô ta sẽ công khai trên mạng chuyện gã ngoại tình.
Cô ta biết chắc đây là điểm yếu chí mạng của Cố Thiên Kỳ nên đã dùng nó để uy hiếp gã.

Bởi vì cô ta biết, công ty game mà gã đang làm quản lý cấp cao chuẩn bị được đưa ra thị trường, vào lúc này, tuyệt đối không thể có scandal được.

Cố Thiên Kỳ bị thái độ của cô ta chọc cho nổi điên, vì vậy đã cãi nhau với cô ta.
Trong quá trình cãi nhau, gã cảm thấy đầu óc của mình thật choáng váng, không biết làm sao lại tát Nhạc Hiểu Văn một cái.

Nhạc Hiểu Văn vô cùng phẫn nộ, nhào lên cấu xé gã, cào vào mặt và cổ của gã.

Lúc này, gã chỉ cảm thấy mình đầu nặng chân nhẹ, không đứng vững được.

Khi bị Nhạc Hiểu Văn đẩy ngã, té xuống bên cạnh bàn thì thuận tay quơ lấy một thứ gì đó ở trên bàn……
Nhạc Hiểu Văn ngã xuống đất, máu tươi ào ạt chảy ra từ ngực, thân thể co giật, trợn trừng đôi mắt, gian nan mà dùng một tia sức lực cuối cùng nhìn người đàn ông mới vừa rồi còn cùng cô ta quấn quít bên nhau.
Cố Thiên Kỳ bừng tỉnh lại thì phát hiện ra, đồ vật mà mình đang cầm trong tay lại là một con dao gọt hoa quả dài hơn 10cm, nó đã nhuộm đẫm máu tươi, lưỡi dao còn lóe lên ánh sáng sắc lạnh, lạnh thấu xương.
“Trước đó, chúng tôi còn hoài nghi là gã vì muốn được giảm nhẹ tội nên đã nói dối, nhưng vẫn không thông cho lắm.

Bởi vì việc gã hòa tan thi thể là sự thật đã định, dù là vô ý giết người hay là cố ý giết người thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc cân nhắc mức hình phạt.” Cao cảnh sát nói.
“Tôi và công an Kim cũng đã thảo luận qua về vấn đề này,” Thượng Dương nói, “Hiện tại, Tổ Chuyên Án đã có phán đoán rõ ràng rồi sao?”
Công an Cao gật đầu, nói: “Vì gã đã hút một điếu thuốc của Nhạc Hiểu Văn vào buổi tối hôm đó, cho nên, dưới tác động xấu của ma túy, dẫn đến thần chí không rõ ràng, trong mơ hồ đã giết chết Nhạc Hiểu Văn, có thể nhận định đây là vô ý giết người.”
Kim Húc hỏi: “Nếu đã có kết quả kiểm nghiệm ra từ sợi tóc, vậy thì có lẽ gã cũng không phải chỉ mới hút qua một lần.

Thật sự đều là trong lúc vô ý sao? Nhạc Hiểu Văn có biết thuốc lá chứa ma túy của mình đã bị Cố Thiên Kỳ lấy hút hay không?”
Công an Cao nói: “Ngày xảy ra vụ án, là chính Cố Thiên Kỳ tự tay lấy, chẳng qua là gã không biết trong thuốc lá kia có dị vật.

Mấy lần trước thì là do Nhạc Hiểu Văn chủ động đưa thuốc cho gã.

Có thể thấy được, Nhạc Hiểu Văn là đang cố ý, cố tình muốn dụ dỗ Cố Thiên Kỳ hút loại thuốc lá có trộn lẫn ma túy này.”
Có khả năng Nhạc Hiểu Văn kia chính là đang hy vọng sau khi Cố Thiên Kỳ nghiện ma túy thì sẽ không thể nào rời khỏi cô ta được.

Hoặc cũng có thể là cô ta cố ý muốn trả thù Cố Thiên Kỳ vì đã không chịu nhanh chóng ly hôn vợ rồi cưới cô ta đi?
Ngoài trừ bản thân cô ta khi còn tại thế là biết rõ, thì hiện nay, đã không còn ai có thể biết được rốt cuộc là cô ta đã nghĩ như thế nào.
Thượng Dương nói: “Vậy có phải là đã có thể nhận định được vụ án giết người này không liên quan trực tiếp đến Phàn Tinh hay không? Chị ấy theo dõi Nhạc Hiểu Văn và Cố Thiên Kỳ cũng chỉ vì muốn xác định rõ nữ võng hồng kia có thật là đã ngoại tình với chồng của mình hay không đi.

Nhạc Hiểu Văn đã là tiểu tam lại còn trắng trợn khiêu khích chị ấy.

Cho nên chị ấy thật nổi giận.


Mất lý trí mà mua đạn mạc cà tên võng hồng đối thủ của Nhạc Hiểu Văn nhằm mục đích là đối phó với cô ta.

Đương nhiên việc mua đạn mạc này là hành vi trái pháp luật.

Sau khi Cố Thiên Kỳ bị bắt, chị ấy cũng đã nói dối với công an việc mình không biết chồng đã ngoại tình.”
Anh mang theo một chút mong đợi hỏi: “Hẳn là… như vậy đi?”
Mức độ phạm pháp của những hành vi đã liệt kê ra vừa nãy, tất nhiên đều là không đúng, nhưng tính nguy hại đều không lớn, thời gian truy cứu trách nhiệm cũng có hạn, nói trắng ra chính là người vợ danh chính ngôn thuận đấu với tiểu tam bình thường mà thôi.
Ngoại trừ tính chất nghiêm trọng khi cho lời chứng gian dối với công an, thì các mặt khác đều xem như có thể tha thứ về mặt tình cảm.
Thượng Dương chính là nghĩ như vậy, hai vị đại biểu của Tổ Chuyên Án bên kia còn chưa nói cái gì, anh đã phát hiện ra Kim Húc bên cạnh đang nhíu mày.
“Cố Thiên Kỳ còn khai cái gì khác không?” Biểu tình của Kim Húc ngưng trọng hỏi, “Hoặc là nói, gã còn có cái gì nên khai mà không chịu khai?”
Trái tim của Thượng Dương bỗng nhiên trầm xuống.

Còn có khả năng khác, nếu không, Kim Húc cũng sẽ không hỏi như vậy.
Công an Cao và công an Lý liếc mắt nhìn nhau, là đang trao đổi ánh mắt, thảo luận xem điều không thể nói và có thể nói là bao nhiêu.
Kim Húc đột nhiên nói: “Tôi có việc cần phải nói rõ ràng một chút, tôi và Phàn Tinh đã chia tay nhau hơn mười năm, sau khi tốt nghiệp chưa từng gặp mặt lại, cũng không có bất kỳ sự liên hệ nào.”
Công an Cao lộ vẻ xấu hổ.

Anh ta cũng xem như là người biết chuyện, quan hệ của Phàn Tinh và Kim Húc chính là do anh ta để lộ ra.
Thượng Dương đè nén sự bất an xuống, hùa theo nói: “Cũng đừng đề phòng người một nhà.

Nếu công an Kim có tư tâm khác thì đã không nói ra nghi ngờ của mình trước, tôi cũng đã nói rồi, là anh ấy hoài nghi Phàn Tinh nên mới tìm tôi nói ra, tôi không có loại thận trọng này đâu.”
“Không phải là đề phòng Tiểu Kim, chẳng qua là làm theo quy định mà thôi, hiện tại, cuộc họp này diễn ra cũng đã là đặc sự đặc hữu (*).” Công an Lý mở miệng nói, “Vậy để tôi nói đi, Cố Thiên Kỳ còn có lời khai chưa rõ ràng, là về… vấn đề gã làm sao lại nghĩ đến việc dùng axit clohidric đậm đặc để hòa tan thi thể.”
(*)Những điều đặc biệt phải được xử lý theo một cách đặc biệt.
Từ khi Cố Thiên Kỳ sa lưới đến bây giờ, gã đối với việc sau khi bản thân giết người, rồi làm sao lại nghĩ đến việc phải dùng axit clohidric để hòa tan thi thể, gã đã sửa lại lời khai hai ba lần rồi.
Gã là một quản lý cao cấp trong một công ty game, từng là một học bá trong một trường nổi tiếng, chưa từng có tiền án tiền sự, cũng không có khuynh hướng biến thái.

Sau khi giết chết tình nhân của mình xong, thì đã sử dụng thủ đoạn hiếm thấy là dùng axit clohidric đậm đặc để hòa tan thi thể, muốn hủy thi diệt tích.

Chẳng những gã đã nghĩ ra được cách này trong một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa, thao tác hoàn thành còn rất nhanh nhẹn, có thể so sánh với sát thủ biến thái?

Lúc vừa bắt đầu lấy lời khai, gã đã nói là do mình xem phim, hỏi gã là phim gì thì gã lại đổi thành đọc tiểu thuyết, còn tên của tiểu thuyết là gì thì “Không nhớ rõ tên sách”.
Sau đó lại trải qua vài lần thẩm vấn của công an, gã bị hỏi đến chống đỡ không được, cuối cùng không ngờ lại đổi lời khai, nói là đã từng xem qua tin tức ở nước ngoài, còn tin tức ấy là phát lúc nào, gã lại nói năng thận trọng, không trả lời được.
Đây là tất cả lời khai của Cố Thiên Kỳ về vụ án này, làm người khác không khỏi phải cân nhắc lại một lần nữa.
Rõ ràng là có vấn đề.
Kim Húc thấy Thượng Dương không nói lời nào, nên chủ động giành quyền phát biểu, trực tiếp hỏi: “Hiện tại là đang hoài nghi, Phàn Tinh có hiềm nghi xúi giục Cố Thiên Kỳ hủy thi diệt tích sao?”
Biểu tình của Thượng Dương khẽ biến đổi, sẽ là như thế sao?!
Công an Lý nói: “Đây cũng là mục đích cuối cùng mà chúng tôi mời hai cậu kết nối từ xa với cuộc họp này.”
Nửa giờ sau, cuộc họp qua mạng với đại biểu Tổ Chuyên Án kết thúc.
Sau khi tắt video, Kim Húc thở dài thật mạnh một tiếng, tuy rằng đạo đức nghề nghiệp yêu cầu hắn cần phải nghi ngờ mọi thứ, nhưng tận sâu trong lòng, hắn cũng không muốn nhìn thấy hướng đi của vụ án lại chuyển biến thành như thế này.
Thượng Dương cúi đầu, mím chặt môi, anh đang rất khổ sở.
Kim Húc hỏi: “Em gọi điện thoại cho Phàn Tinh, hay là để anh gọi?”
Thượng Dương: “……”
Công an Lý là hy vọng hai người bọn họ có thể dùng giao tình đặc biệt của mình với Phàn Tinh, mà khuyên bảo cô chủ động phối hợp với công an điều tra.
Tổ Chuyên Án đã nắm giữ chứng cứ xác thực, đánh phá vỡ lời khai gian dối ban đầu của Phàn Tinh, hiện tại, nếu cô chủ động phối hợp điều tra, thì đối với cô mà nói chính là lựa chọn tốt nhất.
Kim Húc nhìn anh một lát, bất đắc dĩ nói: “Em như vậy, sẽ khiến anh cảm thấy là mình đã làm sai, ngay từ lúc bắt đầu, anh không nên đưa ra điểm nghi ngờ này đó.”
“Em không có ý này.” Thượng Dương ngẩng đầu, đôi mắt có hơi đỏ, lại nhấp nhấp môi, cuối cùng nói, “Do em cảm thấy trong lòng khó chịu thôi.”
Kim Húc tới gần bên cạnh anh thêm một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Anh có thể làm gì cho em?”
Trong lòng Thượng Dương tràn đầy cảm xúc phức tạp, mỗi lần bị Kim Húc nhìn thẳng vào mắt nói chuyện như vậy, anh liền không khống chế được mà muốn làm nũng với người ta, nhẹ giọng nói: “Muốn anh ôm em một cái.”
Kim Húc liền ôm anh vào ngực, Thượng Dương đem mặt chôn ở trên vai của Kim Húc.

Kim Húc lại hôn hôn vành tai của anh, nhẹ giọng nói vài câu an ủi anh.

Chính là lời nói ra lại chẳng đâu vào đâu, càng ngày càng kỳ cục.
“Chỉ bảo anh ôm một cái thôi, chứ không bảo anh nổi lên phản ứng.” Thượng Dương chỉ đành nhắc nhở hắn đừng có mà tiếp tục chạy lệch đường ray như vậy.
Bất quá, ý đồ của Kim Húc cũng chỉ là muốn chọc ghẹo cho anh cao hứng lên một chút mà thôi, bèn đề nghị: “Bằng không, em đừng đi, tự anh sẽ đến gặp mặt Phàn Tinh.”
Thượng Dương nói: “Không được.”
Đây không phải chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường, mà còn có thể liên quan đến vấn đề thu thập bằng chứng, hai người trở lên mới có tác dụng.

Huống chi Kim Húc và Phàn Tinh còn có một tầng quan hệ đặc thù như vậy, một mình hắn đi càng không thích hợp.
Thượng Dương an tĩnh một lát, không nghĩ ra sẽ gọi cuộc điện thoại này như thế nào, tâm lý có hơi trốn tránh, hỏi: “Anh nói bé có ghét em không?”
“Không đâu,” Kim Húc nói, “Cô ấy cũng không phải trời sinh đã là tội phạm, người làm sai chuyện dưới cơn xúc động nhất thời thường sẽ rất mờ mịt.

Cô ấy cũng không hy vọng mình sẽ phải tiếp tục sống trong mớ hỗn độn đó nữa, em chính là đang giúp cô ấy trở lại con đường đúng đắn.”
Thượng Dương trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Em biết em không làm sai, anh cũng không.

Em không phải nói sư tỷ, mà là nói con trai của chị ấy.


Bé cũng có đủ lập trường để ghét em.”
Kim Húc: “……”
Thượng Dương nói: “Nếu sư tỷ thật sự đã làm chuyện đó, thì bạn nhỏ phải làm sao bây giờ?”
Tội xúi giục cũng là đồng phạm, người xúi giục cùng người bị xúi giục sẽ bị nhận định cùng tội, chịu mức trừng phạt ngang nhau.
“Nếu không chúng ta đừng đụng vào.” Kim Húc nói, “Ai thích quản thì quản, chúng ta cũng không phải là Tổ Chuyên Án, không liên quan đến chúng ta.”
Thượng Dương: “……”
Anh làm sao lại không biết Kim Húc đây là đang ăn nói lung tung để chọc cho anh cảm thấy thoải mái hơn, chứ Kim Húc sẽ không thể mặc kệ chuyện này được.
Kim Húc nói: “Sợ bị xử phạt thì anh sẽ đưa em đi trốn, chúng ta cứ tìm một nơi không người mà trốn thôi.”
Thượng Dương nói: “Trốn đi làm gì?”
“Làm người yêu.” Kim Húc nói, “Từ khi có người yêu, mấy chuyện khác không còn ý nghĩa gì.”
Thượng Dương nói: “Anh nói chuyện đứng đắn chút đi.”
Kim Húc không bớt chút nào, còn hỏi thăm tới cái khác, nói: “Công an Lý của Tổ Chuyên Án kia, có phải là quen em hay không? Là người quen của ba em?”
“Anh nhìn ra à?” Thượng Dương không cho hắn ôm, ngồi xuống, hỏi, “Cục phó Kim khẩn trương sao? Chú Lý là công an hình sự lão làng, chuyện của em với anh, nhất định không thể gạt được ông ấy đâu.”
Kim Húc nhướng mày nói: “Ông ấy sẽ báo cáo cho ba em biết à?”
Thượng Dương nói: “Không biết, dù sao thì ba em không quản được, em cũng không nghe ông ấy.

Anh sợ ông ấy sao?”
Khi anh hỏi câu này, chính mình cũng nghĩ không ra Kim Húc sẽ trả lời như thế nào.
Nói sợ hoặc không sợ ba anh, đều không phải đáp án mà anh thích, đều thiếu chút ý nghĩa.
Kim Húc vẻ mặt không sao cả mà trả lời nói: “Anh không sợ ai cả.”
Hắn có một loại mị lực kiêu ngạo cùng bất cần.
Thượng Dương cười một cái, người này không chỉ mở đề thi theo kiểu mình thích, mà còn có thể điền chính xác vào chỗ trống đề bài mà ngay đến giám khảo cũng không biết làm.
Còn không xa nữa là có thể đạt được điểm tuyệt đối rồi đó, cục phó Kim!
“Không tồi.” Thượng Dương thuận thế nói, “Hay là anh liên hệ Phàn Tinh sư tỷ đi, hẹn chị ấy đi ăn một bữa cơm.

Em bí quá, sợ sẽ lộ ra sự sợ hãi trong điện thoại, mức độ thông minh của chị ấy không khác anh lắm, em vừa nói ra là sẽ bị chị ấy đoán ra được là chúng ta tìm chị ấy làm gì.

Một khi phòng tuyến tâm lý đã thành lập, thì lời nói khách sáo cũng sẽ rất khó khăn.

Anh cẩn thận một chút.”
Kim Húc nói: “Không cần như vậy đâu, khi cô ấy nhận được cuộc điện thoại này, là có thể đoán được cô ấy đã bị hoài nghi rồi, chúng ta chắc chắn là đến để điều tra cô ấy.”
Thượng Dương sợ hãi nói: “Chị ấy…… nhạy bén như vậy ư?”
“Em ngốc quá.” Kim Húc nửa oán giận nửa bất đắc dĩ nói, “Chúng ta là một đôi nam nam đang yêu xa, kéo dài qua nửa cái bản đồ Trung Quốc mới gặp mặt ở chỗ này, tổng cộng chỉ có thể hẹn hò không đến ba ngày, lại còn có thời gian tìm phụ nữ đi ăn cơm à.

Loại chuyện này, ngoại trừ vì điều tra phá án, người bình thường có thể làm được chắc?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận