Bước chân của Khương Vân Khởi loạng choạng, anh ta xuyên qua đám người hoặc đang bái thần hoặc đang nổi điên hoặc là đang chơi bạn không kén chọn, mà đi thẳng đến trước mặt Khổng Dược.
Khổng Dược nhắm mắt ngồi xiêu vẹo ở trên ghế, tác dụng của thuốc gây ảo giác khiến cho linh hồn của gã nhẹ như muốn lên tiên, nửa khuôn mặt lộ ra dưới lớp mặt nạ đang hiện lên một nụ cười chìm đắm trong ảo giác.
Kim Húc giả vờ choáng váng gục đầu vào trên bàn, từ phía sau nhìn về phía bên này, không biết Khương Vân Khởi muốn làm như thế nào.
“Khổng Dược.” Khương Vân Khởi kêu một tiếng.
Khổng Dược không có đáp lại, có lẽ không nghe được, hoặc có lẽ là không muốn nói chuyện.
Khương Vân Khởi giơ tay lên rồi tát Khổng Dược một bạt tai rất mạnh.
Kim Húc: “……”
Mấy tên nhân viên phục vụ bên cạnh đang muốn tiến lên, chỉ thấy Khương Vân Khởi cười hi hi ha ha rồi đặt mông ngồi ở trên đùi của Khổng Dược, lúc này Khổng Dược mở mắt ra, trong bóng đêm mông lung cũng không nhận ra được đây là ai, nhưng khi thấy đó là một thanh niên anh tuấn thì tay liền tự động đặt lên trên eo của Khương Vân Khởi.
Nhân viên phục vụ vừa thấy cảnh tùy tiện làm bậy này phù hợp với hoàn cảnh party ở trước mặt, cho nên mỗi người liền trở về vị trí cũ, không để ý tới nữa.
Kim Húc: “…………”
Xem ý tứ này, nếu không phải dáng dấp Thượng Dương trùng hợp trông giống với Ngu Chân thì đối với việc dụ dỗ Khổng Dược này, bản thân của Khương Vân Khởi cũng có thể làm được rất xuất sắc.
Hai tay của Thượng Dương bị trói quặt ở phía sau lưng ghế, cổ chân cũng bị dây nilon cột lại.
Toàn bộ tòa nhà này đều là người của Chân Nguyệt Giáo, hai vị khách không mời trong phòng của Lữ Chính Quang đều không lo lắng Thượng Dương sẽ kêu cứu bên ngoài, cho nên cũng không bịt miệng của anh lại.
Anh cũng không có ý mở miệng nói chuyện, yên lặng mà nhìn hai người này.
Người đàn ông với khí chất sát thủ kéo Lữ Chính Quang bị trói gô ở trong bồn tắm ra rồi từ trong phòng tắm một đường kéo ra ngoài, cứ y như vứt rác mà ném đến chỗ trống trước bàn trà nhỏ một cái.
Lữ Chính Quang rõ ràng vô cùng kiêng kị người đàn ông này, vừa không giãy giụa, cũng không có ý xin tha, miệng lại bị bịt, chỉ là rất sợ hãi mà nhìn hắn ta, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên sô pha một cái.
Hơn phân nửa sự chú ý của người trẻ tuổi lại đặt ở trên người Thượng Dương, giống như cảm thấy rất có hứng thú đối với Thượng Dương vậy.
“Anh là công an sao? Không giống lắm.” Người trẻ tuổi hỏi.
Thượng Dương không có trả lời, trên người anh không có giấy chứng nhận, có điều người trẻ tuổi này mới vừa xem di động của anh, tuy anh cũng đã xóa hết những thông tin có thể bại lộ thân phận của mình, nhưng vẫn còn tin nhắn mới vừa rồi nhắn cho Ngô Mi, thân phận công an đã không thể tránh được nữa rồi.
Người trẻ tuổi nói chuyện bình thường như nói chuyện phiếm hỏi: “Vậy anh có biết tôi là ai không?”
Thượng Dương nói: “Cậu là…… A Chân.”
Ngu Chân bỗng nhiên cười rộ lên, biểu tình giống như một đứa trẻ hồn nhiên, ngữ khí lại rất tuỳ tiện mà nói: “Cũng đã nhiều năm rồi tôi không nghe ai gọi tôi như thế.”
Thượng Dương từng xem hai bức ảnh của cậu ta, một tấm là ảnh cũ nhiều năm trước, nếu Thượng Dương lấy tấm ảnh đó của Ngu Chân cho bạn bè mình xem, nói đó là ảnh giấy chứng nhận thời đi học của mình, thì có lẽ sẽ có rất nhiều người tin đó chính là anh.
Còn một tấm khác do bởi vì là chụp lén, độ rõ nét trung bình, chỉ có thể nhìn ra là giống, khó có thể nói ra được mức độ giống nhau.
Thượng Dương vẫn luôn cho rằng, có thể bị Khổng Dược liếc mắt một cái đã sinh ra ý niệm lấy anh làm tình nhân thế thân, thì ít nhất vì anh cũng có độ tương tự không khác lắm với tấm ảnh cũ kia của Ngu Chân.
Giờ phút này anh phát hiện mình sai rồi, có lẽ anh giống với thiếu niên Ngu Chân hơn, Ngu Chân trước mắt này, nhiều nhất chỉ có ba bốn phần tương tự anh, tập trung hết thảy ở phần mặt mũi, khí chất dáng người đều không giống.
Cơ thể của Ngu Chân thoạt nhìn có vẻ rất không tốt, khí sắc cũng không ổn lắm, khuôn mặt đã hẹp còn nhỏ, chiều cao xấp xỉ cỡ Thượng Dương, chính là dáng người cũng vô cùng gầy yếu, cho người ta cảm giác gió thổi qua cũng có thể thổi gãy luôn cả eo.
Nhưng Ngu Chân rất xinh đẹp, có một loại mỹ cảm tràn ngập tà khí, trên làn da nhợt nhạt lộ ra mạch máu màu xanh, đôi mắt mông lung dưới hàng mi dày, dáng dấp cậu ta rất thanh thuần, cách ăn mặc và động tác cũng rất khéo léo, cố tình trên người lại có chút quyến rũ không biết xuất hiện từ đâu ra, không phải của phụ nữ, mà là sự quyến rũ của nam tính.
Lần đầu tiên Thượng Dương nhìn thấy người đàn ông như vậy.
Từ trước cũng không nghĩ tới còn sẽ có người đàn ông như vậy ở trên đời.
Nhìn thấy Ngu Chân, trong đầu đầu tiên liền hiện lên thơ và truyện, hết thảy đều có liên quan đến tình dục, đây là một biểu tượng sex có thật.
“Ngoại hình chúng ta có hơi giống nhỉ,” Ngu Chân nhìn tỉ mỉ mặt của Thượng Dương, cơ ngực và cơ bụng bị áo sơ mi che lại, chân dài được quần tây bao quanh vẫn có thể nhìn ra được chút cơ bắp, cuối cùng dường như ghen ghét nói, “Nhưng mà anh soái thật đấy, còn soái hơn tôi rất nhiều.”
Thượng Dương: “……”
Trong thời gian Ngu Chân nói chuyện với anh, người đàn ông trông như sát thủ ở bên cạnh lấy từ trong túi ra một ống tiêm, sau đó tiêm cho Lữ Chính Quang ở trên mặt đất.
Cả người Lữ Chính Quang phát run, rốt cuộc cũng phát ra một chút âm thanh muốn xin tha.
Thượng Dương trực giác đó không phải là thuốc dẫn đến tử vong, nói: “Các người tiêm cái gì cho ông ta đấy?”
“Không chết được.” Ngu Chân nói, ‘’Sao tôi có thể làm chuyện giết người đáng sợ như vậy ở trước mặt anh chứ?”
Ý cậu ta là, cậu ta sẽ không giết người ở trước mặt công an.
Nhưng cậu ta càng nói như vậy, Thượng Dương ngược lại càng hoài nghi hôm nay cậu ta đến đây để giết người, có khả năng còn đáng sợ hơn cả giết người.
“Cậu tới nơi này làm cái gì?” Thượng Dương nói, “Không tìm Khổng Dược sao? Hiện tại anh ta đang ở trên lầu đấy.”
Anh định dùng Khổng Dược làm nhiễu loạn Ngu Chân một chút, dù sao cũng là mối tình đầu mà.
Nhưng mà Ngu Chân lại dường như hoàn toàn không quan tâm gì đến Khổng Dược, chỉ nói: “Không lên đâu, trên lầu nhiều người lắm, tôi không thích mấy nơi ồn ào.”
Thượng Dương khẩn trương mà quan sát Lữ Chính Quang, rất sợ ông ta sẽ cứ như vậy mà chết ở trước mặt mình, nếu ống tiêm kia có chứa kịch độc thì có thể sẽ lập tức lấy mạng của ông ta ngay.
Cũng may, không có.
Một lát sau, Thượng Dương nhìn thấy một loạt phản ứng của Lữ Chính Quang, thuốc trong ống tiêm kia hình như chỉ là thuốc giãn cơ.
Anh không rõ, Ngu Chân làm như vậy là muốn làm gì? Đột nhiên âm thầm đi vào nơi này, là vì đối phó Lữ Chính Quang ư? Chỉ vì tiêm một liều thuốc như vậy sao?
Kim Húc và Khương Vân Khởi đỡ Khổng Dược, ba người đều giống như uống say, ba cái mặt cứ cười ngớ ngẩn mà ra khỏi thang máy.
Đối diện thang máy có một bức tranh, trên bức tranh là Hoan Hỉ Phật, thảm trải sàn màu đỏ thẫm, hành lang yên tĩnh.
Nhân viên phục vụ đưa bọn họ đi, dẫn bọn họ đến trước một cửa phòng, sau khi mở cửa, nhìn bọn họ đi vào xong thì liền đóng cửa lại rồi xoay người rời đi.
Một tiếng ‘bịch’ trầm vang, Khổng Dược bị hai người kia trực tiếp ném xuống đất, đầu óc choáng váng, chưa kịp nói chuyện thì Khương Vân Khởi đã bổ một cú vào sau gáy khiến gã hôn mê bất tỉnh, cũng không cần nghe gã nói gì nữa.
Kim Húc nhìn Khương Vân Khởi nói: “Vất vả rồi.”
Cảm ơn vì Tiểu Khương đã một mình gánh chịu móng heo của Khổng Dược ở trong thang máy.
“Anh yên tâm,” Khương Vân Khởi có lòng tốt an ủi hắn nói, “Khổng Dược là do cắn thuốc nên mới không bình thường thôi, ngày thường còn tương đối sĩ diện, lão bà anh không có bị gã lợi dụng đâu.”
Kim Húc không có chút nào cảm kích đối với loại an ủi này, nói: “Nếu gã sờ mông Thượng Dương giống như mới vừa sờ mông cậu thì gã đã bị tàn phế lâu rồi.”
Khương Vân Khởi không sao cả mà nói: “Đúng rồi, suy cho cùng bạn nối khố của tôi cũng không phải là chuyện nghiệp, đâu giống tôi thân kinh bách chiến(*), đã sớm bị ô uế mất rồi.”
(*)“thân kinh bách chiến” 身經百戰 thân trải qua trăm trận đánh.
Kim Húc: “……”
Khương Vân Khởi suy nghĩ một chút thì cảm thấy không đúng lắm, nên sửa lời nói: “Chỉ là nói không phải lần đầu tiên bị sờ thôi, không phải như anh nghĩ đâu nha.”
Kim Húc cạn lời nói: “Thà cậu đừng giải thích.
Đừng có lãng phí thời gian nữa.”
Hai người bọn họ hợp lực bó Khổng Dược thành một cái bánh chưng, sau khi bịt kín miệng xong thì ném vào trong phòng tắm, nước chảy mây trôi, phối hợp rất ăn ý.
“Đi, chia nhau đi tìm lão bà tôi và người chỉ điểm của cậu đi’’Kim Húc nói.
Khương Vân Khởi nói: “Tầng này có gần một trăm phòng, từng cái tìm sao?”
Kim Húc từng trao đổi tin tức với đồng nghiệp nằm vùng, về cơ bản đã hiểu được cấu trúc của tòa nhà và công dụng của các gian phòng trên mỗi tầng, nói: “Tầng này sau lưng đều dùng để chứa rượu, chỉ có mấy phòng phía ngoài mới có thể dùng làm kỹ viện, lấy thang máy làm ranh giới, mỗi người một bên.
Khi giải quyết chướng ngại thì tay chân nhẹ một chút, đừng kinh động quá nhiều người.”
Khương Vân Khởi gật đầu.
Kim Húc lại nói: “Tôi luôn cảm thấy Ngu Chân và Nguyễn Bình đã tới, gặp được bọn họ phải cẩn thận, Nguyễn Bình không dễ đối phó đâu.”
Khương Vân khởi nói: “Biết.”
Anh ta liếc mắt nhìn Kim Húc một cái, nói: “Quên hỏi anh nữa, anh đã uống ngụm rượu kia hả? Không sao chứ?”
“Không sao,” Kim Húc thuận miệng nói, “Đã sớm kháng thuốc rồi.”
Khương Vân Khởi gật đầu, không hỏi nữa.
Bọn họ đều ở ban ngành độc lập, mỗi người đều tiếp thu nội dung huấn luyện khác nhau.
Anh ta vốn dĩ cho rằng huấn luyện đặc biệt ở Cục an ninh quốc nội hẳn là không cần đề cao tính kháng thuốc, cho nên mới quan tâm hỏi một câu như vậy.
Thượng Dương cũng suy nghĩ, Kim Húc thật sự đã nuốt ngụm rượu nuốt kia rồi sao? Hiện tại có chuyện gì hay không? Tiểu Khương có an toàn không?
Lữ Chính Quang đã bị thấm thuốc, cơ bắp không chịu khống chế, miệng cũng có hơi không khép được, nhưng tinh thần lại vô cùng tỉnh táo, tròng mắt nhìn Ngu Chân, trong ánh mắt có chút sợ hãi.
Ngu Chân có vẻ rất vui khi nhìn thấy ông ta như thế, cậu ta đứng dậy đi đến đứng bên cạnh ông ta, cười nhìn như nhìn con khỉ ở trong vườn bách thú, còn dùng mũi giày đá đá lên trên mặt của ông ta.
Bảo tiêu Nguyễn Bình đứng ở bên cạnh, không rên một tiếng, ngược lại đã nhìn Thượng Dương vài lần, rất không thân thiện với công an.
“Trước kia tôi rất sợ ông ta.” Ngu Chân ngẩng đầu, giống như xem Thượng Dương là một người bạn, lúc này còn thản nhiên tán gẫu, nói, “Có một khoảng thời gian, chỉ cần ông ta liếc mắt nhìn tôi một cái thôi là tôi đã sợ hãi đến muốn chết rồi, khi đó còn cảm thấy tự sát nên là kết cục tốt nhất của tôi.”
Thượng Dương chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, Ngu Chân nói chính là Lữ Chính Quang.
Thượng Dương: “……”
Anh đoán được cái gì, nói: “Ông ta…… đã làm gì cậu?”
Ngu Chân không đáp, chỉ là cười, đạp đế giày lên trên mặt của Lữ Chính Quang, dùng sức nghiền ép.
Lữ Chính Quang không thể động đậy, ngũ quan bị dẫm đến vặn vẹo.
“Cậu……này!” Thượng Dương nhìn thấy Ngu Chân có hơi không được bình thường.
Bảo tiêu kia lại đây, chặn ngang bế Ngu Chân lên, lui từ bên cạnh của Lữ Chính Quang ra vài bước.
Ngu Chân thở gấp mấy cái, dần bình tĩnh lại từ bỗng nhiên lên cơn điên vừa rồi, hai mắt nhìn bảo tiêu Nguyễn Bình.
Nguyễn Bình không nói lời nào, dùng tư thế ôm công chúa này mà hôn Ngu Chân, Ngu Chân cũng đáp lại hắn ta, hai người hôn đến hết sức quên mình.
Thượng Dương: “……” Có thể còn quên luôn tôi rồi.
Anh chưa từng nhìn thấy đôi tình nhân nam nam nào hôn môi cả, thật ra cũng hơi có chút mới mẻ.
Đặc biệt dáng dấp của Ngu Chân còn tương tự anh, vóc người thể trạng Nguyễn Bình cũng tương đồng với người yêu của anh.
Xem hai người này hôn môi, thật là có hơi có cảm giác nhìn ảnh trong gương vậy.
Hai người hôn nhau đến kịch liệt, anh nhịn không được nhấp môi, nghĩ đến nụ hôn mạo hiểm ngắn ngủi ở trên sân thượng mới vừa nãy.
Cùng tầng, phòng của Khổng Dược, trên ban công.
Kim Húc lui về phía sau hai bước, chạy lấy đà rồi thả người nhảy tới ban công gian phòng bên cạnh đang sáng đèn kia.
Sau khi nhìn vào tấm kính ngăn thì lập tức lui lại, là hai người phụ nữ trẻ tuổi đang ở thân thiết.
Không phải Long Thiền, càng không phải Thượng Dương.
Hắn lại nhảy đến một gian cách vách khác, phòng này tắt đèn không người, đến phòng tiếp theo thì nhìn thấy mấy nam nhân viên phục vụ đeo mặt nạ đang đọc kinh lễ bái ở bên trong, trên tường treo đồ đằng ngôi sao sáu cánh đính mặt trăng của Chân Nguyệt Giáo .
Cũng không phải người muốn tìm.
Bên ngoài hành lang, Khương Vân Khởi dựa vào tường, nhìn chung quanh giống như bị tâm thần phân liệt, cứ khẩn cấp quay đầu lại rồi đi tới đi lui, mà dán vào nghe động tĩnh của mỗi cửa phòng khách
Nếu đụng phải nhóm lâu la tuần tra, cũng sẽ xem anh ta trở thành Lam Khả Nhi(*) của khách sạn nghỉ dưỡng mà thôi.
Nguyễn Bình buông Ngu Chân trong lòng ngực ra, dùng ngón cái lau khóe miệng Ngu Chân, sau đó lui về phía sau, khoanh tay lại dựa lưng vào tường.
Thượng Dương cẩn thận đánh giá hắn ta, tên sát thủ này mới là tình nhân thật của Ngu Chân sao? Dáng dấp coi như soái, nhưng xem khí chất này, tám chín phần mười chính là phần tử phạm tội một khi sa lưới là không hẹn ngày về rồi.
Nguyễn Bình phát hiện tầm mắt của anh, lại lộ ra biểu tình khát máu của dã thú, hung ác mà nhìn chằm chằm Thượng Dương.
Thượng Dương trực giác Ngu Chân cũng không muốn tổn thương anh, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không, mà Nguyễn Bình không thể nghi ngờ là sát thủ chịu sự chi phối của Ngu Chân …… hoặc là liếm cẩu.
Anh cố ý khiêu khích Nguyễn Bình nói: “Ánh mắt này của anh là đang đe dọa tôi sao? Thứ nhất, tôi cũng không sợ anh, thứ hai, tôi chỉ là tránh không thoát thôi.
Nếu không anh thả tôi ra, chúng ta đánh 1vs1 đi.”
Nguyễn Bình nghe mà giống như nghe được truyện cười, phát ra cười lạnh khinh thường.
“Vừa rồi bắt tôi chính là cậu ta nha,” Thượng Dương dùng cằm chỉ chỉ Ngu Chân, lại nhìn Nguyễn Bình nói, “Cũng không phải anh, anh đắc ý cái gì chứ?”
Nguyễn Bình nhíu mày lại, có ý muốn xông tới động thủ đánh chết Thượng Dương.
Ngu Chân rất cao hứng mà ha ha cười rộ lên, nhìn Nguyễn Bình: “Vậy là tôi lợi hại hơn anh rồi nha.”
Biểu tình Nguyễn Bình trong nháy mắt bình thản lại, hắn ta dựa lại vào tường, không nói lời nào, cũng không nhìn chằm chằm Thượng Dương nữa, mà cúi đầu đánh giá Lữ Chính Quang.
Có người tới gõ cửa.
Trong phòng lặng im một lát, Thượng Dương theo bản năng muốn kêu cứu, nhưng nghĩ lại, bên ngoài cũng là người của Chân Nguyệt Giáo, chính mình kêu cứu, khi người nghe tiếng kêu bước vào nhìn thấy là Thượng Sư, còn không lập tức quỳ trước Ngu Chân hay sao?
Lữ Chính Quang mới là khẩn cấp muốn kêu cứu, chỉ là tác dụng của thuốc giãn cơ rất mạnh, hiện tại ông ta ngoại trừ tròng mắt, cũng không có chỗ nào động đậy được cả.
Ngu Chân và Nguyễn Bình trao đổi cái ánh mắt, cuối cùng lại là Ngu Chân đi mở cửa.
Thượng Dương nghĩ, cậu không phải là Thượng Sư sao, tự mình mở cửa gặp cấp dưới, bộ không cần mặt mũi à?
Ba người anh và Nguyễn Bình, Lữ Chính Quang ở bên trong phòng trong, không nhìn tới cửa, người ở cửa cũng nhìn không thấy bọn họ.
Giọng của người đến rất thấp, không nghe rõ ràng được.
Chỉ nghe Ngu Chân đầu tiên là nói một câu rất mềm mại: “Sao đấy?”
Sau đó là: “Lữ tổng đang tắm.”
Cuối cùng: “Được rồi, chờ lát nữa tôi sẽ nói với anh ấy.”
Thượng Dương bỗng nhiên hiểu ra, hiện tại Ngu Chân không phải “Ngu Chân”, mà chính là anh, là tiểu thụ xui xẻo vừa mới bị Khổng Dược đưa cho Lữ Chính Quang kia.
==
Chú thích:
(*) Elisa Lam, còn có tên riêng tiếng Quảng Đông là Lam Khả Nhi (藍可兒; sinh ngày 30 tháng 04 năm 1991[1] – mất ngày 01 tháng 02 năm 2013), là một sinh viên người Canada gốc Hoa tại Đại học British Columbia ở Vancouver.
Đây là một vụ án nổi tiếng năm 2013.
Khi dừng chân nghỉ tại khách sạn Cecil tai tiếng, Elisa Lam biến mất bí hiểm sau khi có nhiều hành động kỳ quặc được ghi lại ở thang máy khách sạn.
Nhiều ngày sau, người ta phát hiện xác của cô trong trạng thái trần truồng ở bể nước trên nóc khách sạn.
Với nhiều tình tiết bí hiểm, kỳ lạ và rùng rợn, vụ án của Elisa Lam đưa mọi cuộc điều tra của cảnh sát vào ngõ cụt.
Cộng đồng mạng khi ấy cũng vào cuộc điều tra, đưa ra hàng loạt các giả thuyết nhưng cũng chỉ khiến sự việc thêm rối rắm.
Nhiều năm sau, vụ án Elisa Lam được khép lại, và tên của nữ sinh xấu số dần trở thành một trong những “truyền thuyết đô thị” ám ảnh nhất..