Kim Giáp Môn

Họ cho ngựa phi nước kiệu, cười nói vui vẻ. Lát sau, tiếng vó ngựa dồn dập sau lưng, Tử Siêu quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên nhận ra nhân thủ ba phái Hoa Sơn, Võ Đang, Thiếu Lâm.
Hạ Hầu Thu Uyên đi song song với Hạc Kiếm ở hàng đầu, thấy dáng vóc đôi nam nữ trước mặt rất quen thuộc, mừng rỡ thúc ngựa tiến đến. Nàng đã đem lòng ngưỡng mộ Tử Siêu từ lần gặp gỡ đầu tiên nên hình bóng chàng luôn in đậm trong tâm khảm. Lúc nãy chàng xuất hiện tập kích hai lão ác ma rồi đi mất, đã khơi dậy nỗi niềm thầm kín trong lòng người trinh nữ.
Thu Uyên linh cảm rằng hai người kia chính là phu thê Tử Siêu. Nàng không dám gọi, chỉ chạy lên xem thử, thấy dung mạo xa lạ, nàng thất vọng ấp úng:
- Xin lỗi nhị vị! Tiểu muội tưởng là người quen.
Kỳ Lan mỉm cười:
- Cô nương tìm Hạng công tử phải không?
Thu Uyên khấp khởi mừng thầm, bẽn lẽn gật đầu. Tử Siêu nghe nàng biện bạch cho mình nên rất có cảm tình. Chàng nói mau:
- Tại hạ chính là Tử Siêu đây, nhưng xin cô nương đừng tiết lộ cho ai biết.
Hoa Sơn Tiên Tử sung sướng đáp:
- Công tử yên tâm tiểu muội không nói ra đâu.
Nàng nhìn Kỳ Lan hỏi:
- Vậy đây chính là Hạng đại tẩu?
Kỳ Lan gật đầu tươi cười:
- Cảm ơn Uyên muội đã có lòng bênh vực chúng ta trước mặt quần hào.
Thu Uyên nghe Kỳ Lan xưng hô thân mật, nàng nghe lòng an ủi rất nhiều và vơi bớt thẹn thùng. Ba người chạy hàng ngang trò chuyện vui vẻ. Đoàn nhân mã phía sau đã vượt lên, qua mặt họ. Thấy Thu Uyên không đuổi theo, một đạo sĩ Võ Đang tuổi trạc tam tuần, phong tư anh tuấn, kiêu ngạo, quay đầu ngựa trở lại. Gã lạnh lùng nói với Thu Uyên:
- Sư muội không nhanh chân lên, còn vương vấn với hai kẻ phàm phu tục tử này làm gì?
Đạo sĩ này là Liễu Sơn Hoành, pháp danh Huyền Phong đạo sĩ. Gã là đại đệ tử của Thanh Hạc đạo trưởng chưởng môn phái Võ Đang, được coi là đệ nhất cao thủ đời thứ hai của Võ Đang. Môn quy Võ Đang không cấm các đệ tử có gia đình nên họ Liễu đã thầm thương trộm nhớ Thu Uyên từ lâu.
Hai phái Võ Đang và Hoa Sơn có giao tình rất mật thiết nên thường qua lại thăm nom. Thu Uyên cũng có cảm tình với Liễu Sơn Hoành, nhưng chỉ như một vị sư huynh. Từ ngày gặp Tử Siêu, lòng nàng đã trao trọn cho chàng, nên không vui vẻ trò chuyện với Huyền Phong như trước nữa.
Nhắc lại, Hoa Sơn Tiên Tử nghe họ Liễu vô cớ mạt sát ý trung nhân của mình. Nàng giận dữ nói:
- Tiểu muội cũng là hạng phàm phu tục tử nên giao kết với họ cũng chẳng sao. Sư huynh là bậc cao nhân, bất tất phải bận tâm.
Huyền Phong tái mặt, không ngờ nàng sư muội thường ngày thùy mị, hôm nay lại dữ dằn như vậy. Gã lúng túng nói:
- Tiểu huynh không có ý nói tiểu sư muội.
Thu Uyên lãnh đạm bảo:
- Sư huynh cứ đi trước đi, đừng biện bạch nữa.
Huyền Phong đạo sĩ là người kiêu ngạo, nên không chịu nổi thái độ của nàng. Gã hậm hực quất mạnh roi vào mông ngựa đi luôn. Thu Uyên áy náy nói:
- Mong Hạng công tử và đại tẩu lượng thứ cho tiểu muội.
Kỳ Lan cười khúc khích:
- Xem ra chàng đạo sĩ đẹp trai kia đã mê mẩn Uyên muội rồi đấy
Thu Uyên bẽn lẽn cúi đầu:
- Tiểu muội chỉ xem Huyền Phong đạo huynh như một vị sư huynh mà thôi.
Kỳ Lan bỡn cợt:
- Huyền Phong đạo sĩ anh tuấn như vậy, mà Uyên muội còn chê. Vậy chẳng hay trái tim kia đã gửi cho ai rồi.
Thu Uyên thẹn thùng không đáp nên lời, nhìn Kỳ Lan bằng cặp mắt ai oán. Tử Siêu sợ ái thê mở lời gán ghép cho mình, chàng bèn nói lảng đi:
- Hạ Hầu tiểu thư. Chẳng hay chư vị đi đâu mà lại theo lối này?
Thu Uyên nghe giọng khách sáo, lòng không vui nên uể oải đáp:
- Phái Hoa Sơn có một vị trưởng bối tu luyện ở Đại Đồng Sơn bên kia Hoàng Hà. Ba mươi năm trước, người tình cờ nhặt được một đứa bé trong khu rừng rậm trên núi, đem về nuôi dưỡng đặt tên là Dã nhi. Hài nhi này có cha là Dã Nhân nên khi lớn lên thân phủ một lớp lông đen, sức mạnh như thần. tính tình hung ác, chỉ thích ăn thịt sống. Có lần, y đã giết một gã tiều phu để ăn thịt. Sư bá tổ bèn giam y trong một hang động. Năm tròn hai mươi tuổi, y phá cửa hang đòi xuống núi. Sư bá tổ biết dưỡng tử mình man rợ như ác thú nên không cho, lấy cớ võ công y còn kém. Giao hẹn rằng cứ năm năm một lần, cho y cơ hội tỷ thí với sư bá tổ. Nếu y thắng được người thì có quyền xuất đạo. Dã Nhi đã hai lần thảm bại nên ở lại núi khổ luyện. Rằm tháng bảy này là đến kỳ hẹn giao đấu. Nhưng sư bá tổ lâm bệnh từ đầu tháng sáu nên gởi thư triệu hai phái Hoa Sơn và Võ Đang đến núi Đại Đồng. Nếu không ai đả bại được Dã Nhi thì mọi người phải hợp công giết gã đi để khỏi di hại cho đời. Ngộ Minh thiền sư nghe vậy cũng muốn giúp một tay nên di theo.
Kỳ Lan cười hỏi:
- Chuyện này thật là kỳ thú, Uyên muội có vui lòng dẫn bọn ta đến đấy xem thử không?
Thu Uyên phấn khởi:
- Nếu Hạng công tử chịu ra tay thì lo gì không khuất phục được Dã Nhi. Tiểu muội xin cung kính tuân lệnh.
Còn ba trăm dặm mới đến Hoàng Hà thì trời đã chiều. Thu Uyên từ giã, theo phụ thân vào trấn nghỉ ngơi, hẹn sáng mai gặp lại. Phu thê Tử Siêu chọn lữ điếm đối diện. Cơm nước xong Kỳ Lan dịu dàng nói:
- Tướng công! Thiếp học được nhiều tuyệt kỹ nhưng công lực yếu kém, không thi thố nổi. Nay kẻ thù quá lợi hại, xin tướng công hãy thương thiếp mà học lấy vài môn kỹ xảo để bản lãnh được vẹn toàn.
Tử Siêu cười mát:
- Lan muội không sợ ta tự ái hay sao mà rào đón vậy? Ta có bao giờ tự hào về võ công mình đâu? Có được sư phụ mỹ miều như nàng, ta rất hoan hỉ.
Kỳ Lan ngượng ngùng nguýt chàng. Nàng lặng lẽ lấy ra một nắm châm, tuần tự hướng dẫn cách vận khí và thủ pháp.
Tử Siêu là người hiếu võ và cần mẫn. Chàng chưa hề luyện qua phép phóng ám khí nên rất thích thú. Nhờ căn cơ và công lực thâm hậu, đến cuối canh hai thủ pháp đã khá tinh xảo. Kỳ Lan tán dương:
- Tướng công được trời phú cho thiên bẩm võ học rất tốt. Chàng chỉ cần rèn luyện chừng ba tháng sẽ đến mức đại thành. Lúc ấy, phi châm phóng ra hoàn toàn vô hình, vô ảnh.
Tử Siêu hài lòng với kết quả, định rủ Kỳ Lan nghỉ ngơi. Nhưng nàng nghiêm giọng:
- Bây giờ đến phần điểm huyệt. Đây là công phu hiếm có trên đời. Khác hắn lối thông thường trong võ lâm. Khi học được, tướng công có thể khống chế sinh mạng của một người, bắt hắn phải tuyệt đối phục tùng mình. Chàng phải luyện cho xong để thu phục Dã Nhi làm thuộc hạ cho mình. Gã sẽ là trợ thủ đắc lực trong cuộc chiến với kẻ thù.
Kỳ Lan bèn giảng giải phương pháp, bắt Tử Siêu phải học thuộc lòng khẩu quyết. Chàng đã có sẵn căn bản về kinh mạch. Và trí nhớ tuyệt luân nên không gặp khó khăn gì. Cuối canh ba, Kỳ Lan che miệng ngáp dài, cười bảo:
- Hai tuyệt học này dù rất đơn giản nhưng lại là công phu độc môn, không truyền bá ra ngoài. Chính vì vậy mới giữ giá trị riêng của nó. Tướng công đừng thấy dễ mà coi thường, riêng thủ pháp phóng châm nếu lọt vào tay kẻ đại ác thì võ lâm nổi sóng ngay.
Tử Siêu cười khà khà:
- Sư phụ đã mệt để tiểu đồ đưa vào nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Thu Uyên chờ nơi cửa điếm. Nàng vui vẻ nói:
- Đoàn người của phụ thân đã lên đường từ mờ sớm. Tiểu muội xin phép ở lại chờ chư vị.
Tử Siêu cảm động trước mối chân tình của cô gái ngây thơ, chàng dịu dàng bảo:
- Mời Uyên muội vào dùng điểm tâm.
Thu Uyên nghe chàng gọi thân mật, nàng nghe lòng như mở hội. Kỳ Lan cười cợt bảo:
- Uyên muội đỏ mặt càng bội phần xinh đẹp.
Trong lúc ăn sáng, Tử Siêu không muốn nàng nặng lòng với mình nên nghiêm giọng:
- Uyên muội có nhớ ngày ở Khúc gia trang, ta có nói rằng, mình chỉ sống được có hai năm?
Thu Uyên kinh ngạc:
- Chẳng lẽ điều ấy là sự thật?
Tử Siêu buồn bã gật đầu:
- Ta bị chứng Tam Âm Tuyệt Mạch, không thuốc nào chữa khỏi.
Kể từ lúc ấy, sắc diện Hoa Sơn Tiên Tử buồn như cảnh trời thu. Mắt nàng nhìn Tử Siêu với vẻ u uẩn, như muốn nói điều gì. Kỳ Lan cười khanh khách:
- Tướng công nhắc chi đến chuyện ấy cho Uyên muội thương tâm. Hãy coi như không có gì cả, chúng ta còn vui vẻ được những hai mùa xuân nữa cơ mà.
Thu Uyên vô cùng cảm phục nữ nhân xấu xí này. Nàng an nhiên chấp nhận số phận khắc nghiệt, không chút oán than.
Ba người rời trấn, giục ngựa phi mau để đuổi kịp đoàn trước. Vừa đến bến dò sông Hoàng Hà thì gặp gỡ. Chiều mười bốn tháng bảy, đoàn người đến núi Đại Đồng. Bạch Vân Kiếm Khách Lư An Nguyệt hoan hỉ ra đón chào. Lư lão tuổi đã bát tuần, râu tóc bạc trắng, trông rất tiên phong đạo cốt.
Thu Uyên giới thiệu phu thê Tử Siêu với lão:
- Sư bá tổ, đây là Nguyên đại ca và Nguyên đại tẩu, bằng hữu của Uyên nhi.
Lão nhân thấy hai người này tuổi tác lớn hơn Thu Uyên rất nhiều, lại ăn mặt theo lối thường nhân, ông đoán ra ngay họ cải trang. Thu Uyên là cháu gái cưng nên ông rất hiểu tính nàng, nếu không phải là bậc nhân tài võ học, chẳng bao giờ nàng chịu kết giao. Phu thê Tử Siêu lặng lẽ vòng tay chào. Lư lão cười ha hả:
- Nhị vị đã là bằng hữu của Uyên nhi thì cứ coi như nơi đây là nhà mình, đừng khách khí.
Đã có hẹn trước nên tiệc tẩy trần chuẩn bị từ lâu, chay mặn đều đủ. Mọi người thấy Thu Uyên ngồi cạnh Tử Siêu, gắp thức ăn cho chàng, họ không khỏi ngạc nhiên. Hán tử râu dài này cũng phải tứ tuần, lại có vợ bên cạnh, cớ sao Thu Uyên lại vui vẻ với hắn ta như vậy?
Kỳ Lan cũng là nữ nhân, hiểu được tâm trạng Thu Uyên nên tủm tỉm cười. Nàng biết Hoa Sơn Tiên Tử bị giằn vặt bởi số kiếp ngắn ngủi của Tử Siêu. Nàng muốn thổ lộ lòng mình kẻo không còn kịp nữa. Giang hồ nhi nữ khác gái khuê môn ở chỗ không coi trọng tiểu tiết. Họ có một chút hào sảng, phóng dật của nam nhân. Thu Uyên lại là người trực tính và bướng bỉnh. Nàng yêu Tử Siêu, dẫu rằng chàng đã có vợ. Nàng sẽ nói ra, dù không chắc rằng nàng có được chấp nhận hay không? Kỳ Lan không khỏi tự hào khi thấy phu tướng được một nữ nhân kiều diễm say mê. Còn chuyện hờn ghen, nàng không bao giờ nghĩ đến. Vì Tử Siêu chẳng còn sống được bao nhiêu lâu nũa. Kỳ Lan sợ rằng mình không kịp thọ thai, trước lúc phu tướng lìa đời. nàng mong rằng Thu Uyên sẽ thay nàng lo liệu hương hỏa dòng họ Hạng, để nàng có thể cùng Tử Siêu nắm tay xuống suối vàng.
Huyền Phong đạo sĩ thấy Thu Uyên cười nói vui vẻ, nhìn gã râu dài bằng ánh mắt tình tứ, nồng nàn. Gã không chịu nổi cười nhạt hỏi:
- Chuyện đối phó với Dã Nhi không phải tuồng hát mà sư muội dẫn bằng hữu đến xem, lỡ có chuyện gì thì sao?
Hoa Sơn Tiên Tử cười khảy:
- Liễu sư huynh võ công vô địch tất dễ dàng thu phục Dã Nhi, có gì nguy hiểm đâu mà sợ?
Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương là người thâm trầm. Lão là cha nên rất hiểu con mình. Nếu gã họ Nguyên kia chỉ là kẻ lục tục thường tài, chẳng bao giờ Thu Uyên mến mộ như vậy. Lão cười xòa nói:
- Chẳng hay Nguyên lão đệ là cao nhân phương nào mà quen với khuyển nữ?
Tử Siêu mỉm cười đáp:
- Tại hạ quê Chiết Giang, chỉ biết vài đường quyền cước. Đâu dám nhận là cao nhân.
Bạch Vân kiếm khách cười ha hả:
- Chuyện ai là cao nhân sáng mai sẽ rõ, giờ cứ lo ăn ngủ đi đã. Lão phu khí lực sa sút, chỉ trông cậy vào chư vị mà thôi.
Hôm sau, đầu giờ thìn đã nghe tiếng hú man rợ của Dã Nhi. Lư lão vội dẫn mọi người ra phía sau trang. Dưới chân vách núi là một động khẩu cao, rộng gần trượng, có cửa làm bằng những song sắt to cỡ cổ tay.
Một người cao lớn, y phục gọn gàng, sạch sẽ, mặt và tay đầy lông đen. Gã đang ra sức rung cửa, như không thể chờ đợi được nữa. Thấy Lư lão và mọi người đến, Dã Nhi hân hoan bảo:
- Dưỡng phụ, nếu hài nhi không lầm thì hôm nay là ngày hài nhi được thử tài. Dưỡng phụ mau mở của ra đi.
Lư lão bước đến buồn rầu nói:
- Dã Nhi, năm nay dưỡng phụ đã tám mươi ba tuổi, lại mới khỏi bệnh xong, khí lực đâu mà tỉ thí với Dã Nhi? Hay là dưỡng phụ sẽ nhờ những người này được không?
Dã Nhi chờ đợi đã năm năm, gã rất tự tin vào sức lực và võ công của mình nên gật đầu:
- Ai cũng được. Nếu đánh tay đôi thì Dã Nhi chẳng sợ ai hết.
Lư lão mở khoá, bàn tay ông run rẩy. Dã Nhi buồn bã nói:
- Không ngờ dưỡng phụ lại mau già như vậy! Dã Nhi chỉ xuống núi một hai năm cho biết mùi đời rồi trở về đây hầu hạ dưỡng phụ.
Tử Siêu nghe gã nói không khỏi cảm động, quyết tâm thu phục gã. Một là để có người trợ thủ, hai là giúp gã sống cuộc đời bình thường của một con người. Dã Nhi ra khỏi hang, sụp xuống lạy dưỡng phụ rồi dứng lên hỏi:
- Ta đồng ý đánh ba trận, nếu thua một sẽ ở lại Đại Đồng Sơn năm năm nữa.
Liễu Sơn Hoành muốn trổ tài trước mặt Hoa Sơn Tiên Tử nên chẳng cần hỏi ý sư thúc, bước ra ngạo nghễ nói:
- Tại hạ sẽ đánh trận đầu.
Dã Nhi gật đầu rồi vung quyền đánh liền. Huyền Phong đạo sĩ không hổ danh là nhân tài kiệt xuất của Võ Đang. Thanh trường kiếm trong vỏ bay ra nhanh như thiểm điện, đâm vào ba yếu huyệt trước ngực Dã Nhi. Một thủ pháp rút kiếm cũng nói lên bản lãnh của Sơn Hoành.
Nhưng Dã Nhi chẳng thèm phòng thủ, đôi tay dài quá khổ của gã vươn ra, lúc quyền, lúc trảo uy hiếp đối phương. Bạch Vân Kiếm Khách không có con cái nên rất yêu thương Dã Nhi. Ông tận tâm truyền dạy võ công cho gã và chăm sóc việc ăn mặc. Nhờ vậy, Dã Nhi có bản lãnh rất cao siêu. Cộng với thần lực của loài dã thú, gã đã vượt qua cả dưỡng phụ mình.
Sơn Hoành bị lối đánh ồ ạt như bão táp của Dã Nhi áp đảo. Nếu họ Liễu đâm trúng đối phương cũng không tránh khỏi một quyền như búa bổ. Sơn Hoành đành phải lùi dần, không dám thí mạng. Dã Nhi hú lên một tiếng ghê rợn, song thủ chập chờn, xuyên qua màn kiếm quang chụp vào ngực Huyền Phong. Họ Liễu lùi lại kịp nên chỉ bị rách áo, gã hổ thẹn quát vang, không còn nhường nhịn nữa. Trường kiếm trong tay như trái cầu bạc lấp lánh chụp lưới phủ kín quái nhân. Dã Nhi không hề sợ hãi, xô thẳng vào luồng kiếm quang. Bảo kiếm chạm vào tay gã, chém rách áo nhưng bị lớp lông dày cản lại. Huyền Phong kinh hãi lùi nhanh nhưng cánh tay dài gấp rưỡi người thường của Dã Nhi đã tống một quyền vào ngực gã.
Sơn Hoành văng ra sau hơn trượng, máu miệng rỉ ra, mặt tái xanh.
Dã Nhi cười hì hì:
- Nể ngươi là đệ tử Võ Đang nên ta nương tay, nếu không thì ...
Thanh Hòa đạo trưởng vội cho Sơn Hoành uống linh đan và xoa bóp huyệt đạo. Gã không đau đớn lắm nhưng thấy Hoa Sơn Tiên Tử chẳng hề quan tâm đến, chỉ lo cười cợt với Kỳ Lan. Gã giận tím mặt, gượng đứng lên. Bạch Vân Kiếm Khách thấy võ công dưỡng tử cao cường hơn trước, lòng vừa vui, vừa sợ, ông bảo:
- Phiền Ngộ Minh thiền sư đánh trận thứ hai.
Thiền sư bèn trao thiền trượng cho đệ tử rồi bước ra. Ông luyện pho La Hán quyền đã hơn bốn mươi năm, tự tin không thể thua được. Cũng như trận trước, Dã Nhi tấn công ngay, quyền phong chạm nhau nổ vang rền. Ngộ Minh kinh hãi nhận ra công lực đối phương không thua kém gì mình.
Dã Nhi mang dòng máu dã nhân nên rất nhanh nhẹn, thân hình gã xoay chuyển lên xuống như chong chóng. Đôi tay gã dài hơn nên rất có ưu thế. Ngộ Minh thiền sư đem hết sở học ra thi thố mà không làm được gì đối thủ. Vì thanh danh của Thiếu Lâm tự, ông bèn vận toàn lực đánh chiêu La Hán Hí Phật. Quyền phong vù vù như sấm dậy, quyền ảnh mang mang, khống chế toàn bộ thân trên của Dã Nhi. Gã cũng hí vang, xông vào đón chiêu.
Song phương nhập vào rồi văng ra, Ngộ Minh đánh trúng Dã Nhi ba quyền nhưng cũng bị lãnh một cước vào bụng. Dã Nhi nhẩy lui xua tay:
- Bản lãnh của ta và hòa thượng tương đương nhau, dẫu đánh đến mai vẫn vậy. Trận này xem như hòa.
Ngộ Minh nghe bụng đau nhói, đành gượng cười lui về chỗ. Lư An Nguyệt thấy thủ toàn La Hán đường còn không thắng nổi Dã Nhi, ông buồn rầu bảo:
- Phải chăng số trời đã định, ta đành chịu thôi.
Thu Uyên hiểu ngay ông muốn ra hiệu giáp công giết Dã Nhi. Nàng vội cao giọng:
- Sư bá tổ! Bằng hữu của Uyên nhi muốn so tài với Dã Nhi.
Lư lãc mừng rỡ:
- Nếu Nguyên đại hiệp chịu ra tay, lão phu rất hoan nghênh.
Tử Siêu bước đến vòng tay nói:
- Tại hạ có lời cáo bạch, Dã Nhi dẫu hung ác, man rợ nhưng cũng còn biết hiếu thuận, yêu thương dưỡng phụ và nương tay với đồng đạo. Như vậy thiên lương vẫn còn sáng sủa, chẳng lẽ lại bắt y chịu mãi cảnh giam cầm như thú dữ? Tại hạ tự tin mình có thể khống chế dạy dỗ y được, giúp y sống một cuộc đời bình thường. Vậy xin lão tiền bối chấp thuận cho tại hạ mang y theo. Mọi trách nhiệm sau này, tại hạ xin gánh chịu.
Dã Nhi nghe chàng phân tích, gã cảm kích gật đầu:
- Dương phụ, gã này nói không sai đâu. Hài nhi hứa sẽ kiềm chế tính man rợ của mình, đem bản lãnh dương danh giòng họ Lư nhà ta.
Bạch Vân kiếm khách khi quyết định giết con nuôi, lòng đau như cắt. Nay có người dám đứng ra nhận lãnh, ông rất vui mừng. Nhưng ông dè dặt nói:
- Nếu các hạ muốn dạy dỗ Dã Nhi thì bản lãnh phải cao cường hơn nó. Vậy xin cứ trổ tài thu phục rồi hãy bàn sau.
Tử Siêu gật đầu, quay lại bảo Dã Nhi:
- Ngươi buông lơi dã tính cũng vì tự thị võ công và thần lực của mình. Nay ta sẽ hạ thủ ngươi bằng chỉ một chiêu để mài bớt tính hung hăng kia đi. Sau này theo ta trừ ma vệ đạo, nếu làm càn hãy coi chừng.
Dã Nhi nổi tính ngang ngược, cười hăng hắc:
- Nếu ngươi có thể hạ ta bằng chỉ một chiêu, Dã Nhi thề suốt đời nghe lệnh.
Dứt lời, gã vung quyền đánh liền, Tử Siêu đã biết trước đấu pháp của gã nên dùng ngay chiêu đầu tiên trong Ma Ảnh Tồi Tâm Chưởng. Hàng vạn chưởng ảnh vây chặt đối phương, chưởng kình xoáy tít như cuồng phong, hóa giải mọi sức lực của Dã Nhi, rồi giáng vào ngực gã.
Nếu không nhờ lớp lông kỳ diệu trên thân thể thì gã đã hộc máu thành vòi. Dã Nhi văng ra sau hơn trượng nhìn Tử Siêu với vẻ khiếp sợ. Gã lau máu miệng, lồm cồm ngồi lên, quỳ xuống vái như tế sao:
- Chủ nhân! Dã Nhi đã biết phận mình, mong chủ nhân thu nạp.
Thu Uyên mừng rỡ, nhảy nhót. Nàng thấy ai cũng trầm lặng bẽn lẽn đứng im. Lư lão nghiêm giọng:
- Bãn lãnh của các hạ thật cao thâm khôn lường. Nhưng lão phu không dám giao phó dưỡng tử nếu không biết rõ các hạ là ai?
Tử Siêu vuốt mặt để lộ chân diện mục rồi vòng tay sang sảng nói:
- Vãn bối là Hạng Tử Siêu, hậu nhân của Kim Giáp Thần, xin bái kiến Lư tiền bối.
Ngộ Minh Tử Siêu tươi cười:
- Từ đầu, lão nạp đã nghĩ đến Hạng thí chủ. Thiện tai, thiện tai!
Tử Siêu quay lại vái chào thiền sư, Thanh Hòa đạo trưởng và Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương. Chủ nhân Hoa Sơn phái bây giờ bới hiểu con gái mình lựa chọ không lầm. Ông cười ha hả nói:
- Lão phu nghe danh công tử đã lâu, không ngờ lại gặp ở đây. Thuật hóa trang của công tử quả là đáng khâm phục.
Huyền Phong đạo sĩ thấy tình địch trẻ trung, anh tuấn, võ nghệ kinh nhân, gã thở dài thất vọng, nhìn chàng bằng ánh mắt đố kỵ. Thu Uyên nắm tay Kỳ Lan đến ra mắt các trưởng bối.
Bạch Vân Kiếm Khách đã gắp Kim Giáp Thần mấy lần và rất mến con người cưong trực hào sảng này. Ông hân hoan nói:
- Mời chư vị trở về trang đàm đạo.
Dã Nhi mau mắn chạy vào trang lấy bọc y phục, lót tót theo sau Tử Siêu. Vào đến sảnh, chàng ngồi xuống thì gã khoanh tay đứng sau lưng. Lư lão rất đẹp dạ bảo:
- Dã Nhi! con may mắn được theo hầu một bậc anh hùng cái thế, hãy cố gắng học hỏi đừng phụ lòng kỳ vọng của dưỡng phụ.
Thanh Hòa đạo trưởng nhấp xong hớp trà, hỏi ngay:
- Hôm qua, phải chăng công tử cố tình đánh rơi pho Lục Thủ Di Đà để ly gián hai lão ác ma?
Tử Siêu gật đầu:
- Thưa phải! Nếu dể U Linh Giáo và Nhất Thống bang liên kết lại, các phái trong thiên hạ sẽ không còn đất sống.
Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương hỏi tiếp:
- Nếu chẳng may U Linh Chân Nhân, mở được pho tượng ấy thì rất tai hại.
Tử Siêu cười đáp:
- Hạ Hầu chưởng môn đừng lo, ngay vãn bối còn không biết mở bằng cách nào.
Chàng đã vận dụng tâm cơ khi nói câu này, vì quả thật chàng không biết, nhưng câu nói sẽ khiến mọi người tưởng chàng chưa mở ra. Ngộ Minh thiền sư thở dài:
- Lão nạp thấy dáng vóc của Nhất Thống bang chủ rất giống Liễu Quả sư thúc. Nhưng không thấy lão sử dụng võ công Thiếu Lâm nên còn nghi hoặc.
Tử Siêu nghiêm giọng:
- Vãn bối đoan chắc như vậy. Nếu thiền sư muốn thu hồi Kim Cương chân kinh, cứ tập trung vào Nhất Thống bang, đừng phí sức đi lòng vòng nữa.
Thiền sư buồn lòng nói:
- Nếu không tìm được chân kinh, lão nạp còn mặt mũi nào mà về núi. Mong công tử giúp một tay.
Tử Siêu khẳng khái đáp:
- Vãn bối xin tận lực. Thiền sư cứ đưa quân xuống Ba Giáp tiềm phục trước. Vãn bối chuẩn bị xong sẽ đến đấy liên thủ
Ngay trưa hôm ấy, phu thê Tử Siêu rời Đại Đồng Sơn, đi về hướng Tinh Châu. Theo sau họ chính là gã nửa người, nửa vượn Dã Nhi. Kỳ Lan đã cạo sạch lông trên mặt và hai bên mu bàn tay của gã. Sau này, nàng sẽ bôi một thứ cao thuốc ngăn cản sự phát triển của chân lông. Dã Nhi thấy mặt mũi mình sáng sủa hẳn ra, thích thú soi gương mãi.
Tử Siêu đã âm thầm điểm vào bảy huyệt đạo trên lưng gã để phòng xa. Chàng đứng ra lãnh trách nhiệm không thể lơ là được. Trong bốn ngày đăng trình, mỗi lần ghé quán, Dã Nhi nhìn những miếng thịt sống với ánh mắt thèm thuồng. Nhưng nhớ đến phát chưởng đau điếng hôm nào, gã đành nuốt nước bọt.
Kỳ Lan cố đưa gã về nếp sống bình thường nên gọi rất nhiều món ăn ngon, để thay đổi khẩu vị của Dã Nhi. Lúc chia tay, Hoa Sơn Tiên Tử rất buồn nhưng vì có mặt phụ thân nên không dám đòi theo. Nàng chỉ vui lên khi Kỳ Lan hẹn gặp lại tại Lạc Dương đại khách điếm, mười lăm ngày sau.
Nhưng về đến nơi, thấy gia trang ở ngoại thành Tinh Châu vắng lặng như tờ, Tử Siêu kinh hãi gọi lớn. Vạn Xảo Cuồng Sinh, Kinh Phi Độ và Khuất Nham Tuyền chạy ra. Mặt mũi họ sầu héo lạ thường. Kỳ Lan hỏi ngay:
- Sư thúc! Có chuyện gì xảy ra vậy?
Lại Xương Bồ ủ rũ nói:
- Mười lăm ngày trước ta rủ hai gã này vào thành uống rượu. Lúc quay về, vì sợ mang tiếng bê tha nên vào bằng lối sau. Nhờ vậy mới phác giác đại sư tỷ ngươi Khổng Diễm Yên đã trốn khỏi Thiên Thủy. Nàng cầm lệnh phù Thanh Long Môn, lần theo những ám ký tìm đến nơi này thu hồi lại Thanh Long Môn. Hai gã này đã quá chán ngán cựu môn chủ nên đồng lòng cùng ta vào mật thất gom sạch châu báu rồi trốn đi. Mãi ba hôm trước mới trở lại đây.
Kinh Phi Độ và Khuất Nham Tuyền quỳ xuống chống một tay tỏ ý thần phục. Họ Kinh sang sảng nói:
- Thuộc hạ và Khuất đệ quyết ly khai Thanh Long Môn, theo phò công tử và phu nhân.
Tử Siêu cảm kích đỡ họ lên an ủi:
- Nhị vị đã có lòng như vậy, Hạng mỗ rất cảm kích.
Bạch Diện Diêm La Khuất Nham Tuyền bi phẫn nói:
- Khổng môn chủ là người cao ngạo, độc đoán. Coi thường sinh mạng môn chúng. Vì bà ta xuất hiện quá bất ngờ nên anh em ta không kịp có chủ ý, nhưng sau này, họ sẽ tỉnh ngộ, thoát ly Thanh Long Môn, theo về với công tử, nhất là huynh đệ Vô Ảnh Đàn.
Kỳ Lan hỏi gã:
- Các hạ có đoán ra Khổng Diễm Yên sẽ đưa anh em về căn cứ nào không?
Họ Khuất cung kính thưa:
- Theo thuộc hạ nghĩ, có lẽ bà ta sẽ về Hà Nam kết hợp với U Linh Chân Nhân. Hai người trước đây có một đoạn ân tình thắm thiết. Hơn nữa, bà ta không lấy được kim ngân châu báu đâu thể tự mình dựng cờ lập phái?
Tử Siêu gật đầu khen:
- Khuất phó đàn quả là cao kiến.
Chàng giới thiệu Dã Nhi với hai người rồi bảo:
- Địa điểm này đã lộ, chúng ta mau rời khỏi đây, vào thành rồi sẽ bàn sau.
Sau người quay lại Tinh Châu, ngụ trong Phần Giang đại khách điếm. Hôm sau, họ cải trang đi về hướng Nam, nơi đến là thành Lạc Dương. Đường đi phải vượt qua dãy núi Ngũ Hành Sơn nên phải mất bảy ngày mới đến nơi.
Lúc đầu họ trọ trong khách điếm, nhưng ba hôm sau đã dọn đến nhà mới. Đó là một tòa trang viện rộng rãi, xinh đẹp, nằm trong khu vườn cây trái xanh um. Kéo dài đến bờ nam Hoàng Hà và cách cửa Bắc thành hơn dặm. Cạnh đấy là bến đò sang bờ bắc nên người qua lại tấp nập.
Đầu tháng tám, Tử Siêu và Kỳ Lan vào thành đón Hoa Sơn Tiên Tử đưa vào trang. Chàng vẫn giữ nguyên chiêu bài Hồ gia trang để khỏi gây nghi ngờ. Kỳ Lan mua sắm rất nhiều y phục mới cho mọi người. Vì vậy, Dã Nhi trở nên diêm dúa hẳn lên, thực ra gã cũng không đến nỗi xấu xí. Có điều mũi hơn thấp và tròng mắt vàng khè. Nhờ y phục chỉnh tề, gã tự trọng hơn, cố học hỏi bắt chước phong thái, ngôn ngữ của chủ nhân. Lúc Thu Uyên đến, nàng gọi gã là Dã Nhi thì bị chỉnh ngay:
- Theo bối phận, ngươi phải gọi ta là sư thúc, nhớ chưa?
Thu Uyên lém lỉnh đáp:
- Dạ nhớ, tiểu điệt bái kiến Lư sư thúc.
Gã hài lòng bỏ vào sau bầu bạn với gã Kinh Phi Độ và Khuất Nham Tuyền. Ba người cùng hảo tửu nên rất ý hợp tâm đầu. Kỳ Lan đã dặn dò nên hai gã này luôn chú ý nhắc nhở Dã Nhi, không để gã buông lơi dã tính.
Tối đến, Kỳ Lan đến phòng Thu Uyên đàm đạo. Nói vu vơ một hồi, nàng dịu dàng hỏi:
- Uyên muội! Phải chăng em nặng lòng thương yêu Tử Siêu?
Thu Uyên đỏ mặt cúi đầu không đáp, lệ rơi lã chã. Kỳ Lan vuốt tóc nàng:
- Nhưng tướng công tuổi trời ngắn ngủi, Uyên muội đã suy nghĩ chín chắn chưa?
Thu Uyên lấy hết dũng khí đáp:
- Tiểu muột từ nhỏ đã tự nhủ rằng sau này nếu không gặp bậc anh hùng đệ nhất, quyết chẳng gửi thân. Nay lòng đã trót trao cho Hạng công tử, đâu kể gì đến thọ yểu? Nếu thư thư rộng lượng, tiểu muội xin được hầu hạ nhị vị.
Hai người ôm nhau khóc ròng. Kỳ Lan thì thầm:
- Lòng ta rất mên Uyên muội, hãy cùng nhau sống hạnh phúc với tướng công. Chàng rất xứng đáng được chị em ta tôn thờ.
Kỳ Lan quay về phòng, dắt Tử Siêu đến. Nàng nghiêm giọng bảo chàng:
- Uyên muội đối với tướng công tình thâm như hải, chàng không được phụ lòng nàng. Nếu không chị em thiếp sẽ bỏ đi cả hai.
Tử Siêu biết ý hiền thê đã quyết, chàng cười khổ đáp:
- Nào phải ta không hiểu lòng Uyên muội. Nhưng chỉ sợ hai nàng xúm lại bặt nạt ta thôi.
Kỳ Lan cười khúc khích, đóng sập cửa lại, bỏ đi. Tử Siêu nào phải gỗ đá mà không rung động trước nhan sắc và mối chân tình của Hoa Sơn Tiên Tử? Nay Kỳ Lan đã đứng ra tác hợp, chàng không ngại ngùng nữa ngồi xuống cạnh Thu Uyên, kéo nàng vào lòng vuốt ve rồi hôn lên mắt, lên môi.
Chàng nhẹ nhàng mơn man rất lâu để cô gái ngây thơ này bớt sợ hãi. Thân hình nàng không khoẻ mạnh và nẩy nở như Kỳ Lan nhưng thon dài và cân đối. Làn da mịn màng trắng như tuyết đêm đông run rẩy dưới bàn tay dị tướng của Tử Siêu. Đôi ngực nhỏ nhắn và săn chắc, đôi chân dài với những ngón hồng nhỏ xinh.
Gái khuê môn thường bị bắt buộc phải bó chân nên bàn chân nhỏ xíu, méo mó trông rất tội nghệp. Ngược lại, giới nữ hiệp giang hồ lại có đôi chân rất đẹp, nhờ luyện tập khinh công.
Thu Uyên đã vượt qua được cảm giác hổ thẹn sợ hãi, nàng say đắm sờ mãi những bắp thịt cuồn cuộn trên cơ thể tình lang. Thân hình chàng thô tháp nhưng biểu hiện một thần lực vô song, thiên hạ không hai. Nỗi hân hoan vì thoả nguyện bình sinh, vì mối tương tư được đáp đền, đã giúp nàng vượt qua đau đớn, hiến dâng nồng thắm cho người mình yêu dấu.
Sáng ra, trong bữa điểm tâm, Tử Siêu giới thiệu:
- Kính cáo sư thúc và các vị, Thu Uyên giờ đây đã là thê thiếp của Hạng mỗ.
Vạn Xảo Cuồng Sinh cười khanh khách:
- Chỉ cần nhìn cái vẻ thẹn thùng thùy mị của tiểu nha đầu, lão phu cũng đã đoán ra.
Kinh Phi Độ và Khuất Nham Tuyền đứng dậy vòng tay:
- Thuộc hạ bái kiến nhị phu nhân.
Dã Nhi gãi đầu lẩm bẩm:
- Chết cha! Mới được là sư thúc có một ngày đã tuột xuống rồi!
Mọi người bật cười vui vẻ. Kỳ Lan bàn rằng:
- Với lực lượng của bảy người thế này, chúng ta khó mà đối phó với kẻ thù. Thiếp đề nghị tướng công cử họ Kinh và họ Khuất đến tổng đàn U Linh Giáo ở Nghiệp Thành, dò xét và tìm cách lôi kéo huynh đệ Vô Ảnh Đàn, đưa họ về đây.
Tử Siêu gật đầu:
- Đúng vậy! Phần ta sẽ xuống Ba Giáp, tìm cách giúp đỡ phái Thiếu Lâm.
Vạn Xảo Cuồng Sinh nói:
- Năm năm trước, trong lúc truy tìm mộ của thiên hạ đệ nhất đao, ta đến vùng bờ biển Thanh Đảo, tình cờ cứu được gã hải tặc Bột Hải Thần Ưng Liễu Cô Lý. Gã mời ta về thủy trại ở Yên Đài chơi nửa tháng và hứa rằng bất cứ khi nào ta cần, gã sẽ đem trăm thủ hạ kiêu dũng đến phục mệnh. Đây là lúc cần đến bọn họ rồi, ta sẽ đi Sơn Đông một chuyến.
Dã Nhi đòi theo Tử Siêu, chàng nghiêm giọng bảo:
- Ngươi phải ở lại đây bảo vệ nhị vị phu nhân. Ta sẽ truyền cho một pho cước pháp rất thần diệu, cố mà luyện lấy rồi mới dương danh thiên hạ.
Chàng bèn rủ gã ra sân, chỉ dùng hai chiêu mà cũng đánh cho gã tơi bời. Dã Nhi thích thú, vui lòng ở lại rèn luyện bí kíp Liên Hoàn Cước.
Ba người kia đi cả rồi mà Tử Siêu vẫn chưa được phép khởi hành. Chàng nán lại vài ngày để Thu Uyên khỏi tủi thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui