Kim Kiếm Lệnh

Xà Cư Sĩ Khuất Thất vừa nghe xưng danh, một người là con của Cầm Linh Thần Quân Nam Cung Hột, đệ nhất cao thủ võ lâm, một người là môn đệ của Tu Linh Quân lão tiền bối thì giật mình, ngấm ngầm ngán sợ, nghĩ bụng :

- “Chà, cứ như tài nghệ của cha và thầy bọn chúng thì hai tên này đâu phải tầm thường. Nếu không thận trọng chưa chắc mình thắng được chúng”.

Nghĩ xong lão xoa nhẹ bộ râu cằm cất tiếng cười ha hả nói :

- May quá, lão hủ được gặp hai vị nơi đây, quả là điều hân hạnh.

Lão nhìn hai người một tý rồi gật đầu nói :

- Hôm nay hai vị xuất hiện tại Phi Phượng phiêu cục, chắc hẳn cũng để tìm Lục lão đầu?

Xà Cư Sĩ quả không thẹn là một tay giang hồ lão luyện. Khẩu khí của lão trong câu nói dò xét cũng vô cùng khéo léo và tự nhiên, vừa có vẻ kín đáo, vừa có mục đích dò la. Nếu đối phương vô tình bộc lộ ý kiến, lão sẽ tùy cơ xoay đổi qua một cục diện khác để che đậy hành vi của mình.

Vệ Thiên Tường nói :

- Anh em tại hạ đã nói rõ mục đích đêm nay vào Phi Phượng phiêu cục để làm gì?

Xà Cư Sĩ nghe xong mỉm cười nói :

- Cứ như khẩu khí của tiểu huynh đệ thì ra hai vị đến đây để tìm kiếm Lục lão đầu. Hay quá, lão đây cũng có một mục đích như vậy.

Vệ Thiên Tường không phủ nhận cũng không thừa nhận. Chàng chấp tay ngạo nghễ nói :

- Lão trượng hãy cho biết mục đích sự tìm kiếm này để làm chi?

Xà Cư Sĩ cười ha hả nói :

- Khuấ lão đầu, hàng mấy chục năm nay chẳng hề đụng chạm đến ai và cũng chưa hề muốn gây sự cùng ai. Sở dĩ lão phu có đứa đồ đệ Tân Phạm San, đêm qua phụng mệnh đến thăm Phi Phượng phiêu cục, đến nay chưa thấy về, chẳng biết số phận hắn ra sao, nên tìm đến đây để tra xét lại.

Vệ Thiên Tường điềm nhiên nói :

- Té ra hắn đi dò xét! Chỉ vì hắn chực thả rắn độc hại người nên dù bỏ mạng cũng là đáng tội lắm rồi.

Xà Cư Sĩ ngạc nhiên hỏi lớn :

- Còn năm con rắn Thần đâu rồi?

Vệ Thiên Tường mỉm cười đáp :

- Những loại độc hại giết người như vậy, cũng bị diệt trừ luôn rồi.

Xà Cư Sĩ vừa sợ vừa tức hét lên :

- Mày hãy nói rõ. Ai cả gan dám hạ sát môn đệ của lão phu, còn dùng thủ đoạn nào giết trừ nổi năm con rắn thần ấy được?

Vệ Thiên Tường điềm nhiên từ từ đáp :

- Chính là tại hạ!

Xà Cư Sĩ cảm thấy bị xem thường, và lời lẽ của chàng thiếu niên có vẻ muốn trêu chọc mình, tức xanh mặt, nhưng có gượng dằn lòng nói :

- Mày chưa bao nhiêu tuổi đầu mà dám tập thói ăn nói trả treo ngông cuồng. Nếu lão phu không nể mặt Lão tiền bối Tu Linh Quân thì không để mày nói trọn những lời ấy.

Vệ Thiên Tường cất tiếng cười ngất :

- Tại hạ đây là khách của Kim Lăng, vì chưa quen hết những cao thủ của Ngũ môn giang hồ nên không biết người ấy là ai. Vì thấy hắn chuyên nuôi rắn độc chực hại người nên đã vì chủ nhân đây mà thanh trừ loài độc vật. Đó là sự thật và thẳng thắn nói ra, tại sao bảo là ngông cuồng được?

Xà Cư Sĩ không nhịn được nữa, hét lớn :

- Mày đã thừa nhận tội ác, đừng trách lão phu ỷ lớn ăn hiếp bé đấy nhé.

Nói xong liền đẩy ra một chưởng.

Vừa thấy đối phương xuất thủ, Vệ Thiên Tường không dám coi thường, vội vàng vận công vào hữu chưởng, dùng cả mười thành công lực đưa ra nghênh đón.

Xà Cư Sĩ hét lớn :

- Tiểu tử, phen này mày sẽ được biết “Bách Độc thần chưởng” của lão phu có nhiều đặc điểm khác người.

Tay lão vừa vung lên, tức thì một mùi hơi vừa tanh thối nồng nặc ẩn trong một lực đạo mềm dịu, âm nhu xuyên qua chưởng phong của Vệ Thiên Tường đập tới thật mạnh.

Luồng hơi tanh thối vừa chạm tới, Vệ Thiên Tường đã cảm thấy một sức nặng chặn nơi ngực, hô hấp khó khăn, chỉ muốn nôn mửa, đầu óc choáng váng ngay.

Cũng vì không muốn làm mích lòng Cầm Linh Thần Quân, nên trước khi ra tay, lão đã dục Nam Cung Uyển đứng xa ra ngoài hơn một trượng.

Do đó nàng không bị áp lực của chưởng phong và ảnh hưởng của luồng hơi độc, tanh thối.

Vừa xuất chưởng xong, Xà Cư Sĩ mỉm cười vẫy tay gọi Thái Xích Luyện và Lý Ô Sao nói :

- Hãy theo sư phụ đi cho rồi!

Ngay khi đó đột nhiên có tiếng thét lớn :

- Hãy khoan!

Ba thầy trò Xà Cư Sĩ nghe thét giật nẩy người, hai tai lùng bùng vì tiếng rền quá lớn!

Xà Cư Sĩ đưa mắt nhìn lên nóc nhà thấy có một ông già thân hình cao lớn, mình mặt đạo bào xanh, lưng thắt dây tơ vàng, một bên có đeo lủng lẳng một chiếc bầu bằng ngọc tía.

Vừa thoáng một cái, ông già đã nhẹ nhàng đặt chân trước mặt Vệ Thiên Tường, cúi đầu nói :

- Tiểu huynh đệ! Đã trúng phải Bách Độc chưởng của Khuất lão đầu cần phải ngừng ngay hô hấp, lão phu sẽ cho uống thuốc giải trừ mới được.

Nói xong phóng ngay đến trước mặt Xà Cư Sĩ nói lớn :

- Khuất Thất, muốn đi phải giải độc lại trước đã.

Xà Cư Sĩ vừa trông thấy người ấy đã lễ phép chắp tay nói :

- Ồ, tưởng ai xa lạ, té ra là Tang lão ca! Lâu nay không được gặp nhau, Tang lão cao vẫn sức khỏe đầy chứ!

Thì ra lão già ấy không ai khác hơn là Nam Thiên Nhất Điêu Tang Đồ, ông ta đưa mắt nhìn Xà Cư Sĩ trầm giọng nói :

- Cám ơn, Khuất lão ca đã lưu tâm đến lão phu. Giữa chúng mình khỏi cần nói dài dòng chi nữa, hãy mau mau đưa thuốc giải ra đây để cứu tiểu đồ rồi sau sẽ hay.

Xà Cư Sĩ cười hà hà nói :

- Tang lão ca, chắc lão ca chưa biết rằng tiểu tử Vi Hành Thiên này cùng tiểu đệ có mối thù hạ sát đồ đệ và đánh chết năm con rắn thần, tội lỗi của tiểu tử họ Vi thật đáng chết lắm rồi.

Nam Thiên Nhất Điêu lắc đầu nói :

- Lão không cần phải biết đến nguyên nhân và tiểu tiết ấy chi, mà chỉ cần lão ca một hoàn thuốc giải độc mà thôi.

Xà Cư Sĩ vẫn không mất nụ cười trên môi, điềm đạm nói :

- Trong trường hợp khác, lão ca dạy điều gì tiểu đệ cũng xin tuân theo, dù là vật quý đến đâu cũng không bao giờ tiếc rẻ, nhưng hiện nay thì...

Nam Thiên Nhất Điêu chặn ngang hỏi :

- Nói vậy là lão ca không bằng lòng cho thuốc giải độc phải không?

Xà Cư Sĩ nói :

- Tang lão ca, tội gì mà bận lòng vì thằng tiểu tử họ Vi để làm thương tổn đến niềm hòa khí của chúng ta như vậy?

Nam Thiên Nhất Điêu lạnh lùng nói :

- Kẻ nào muốn khinh miệt tiểu huynh đệ chúng ta, lão phu không bao giờ tha thứ cho họ được. Với thảm tình ấy, tôi chỉ hỏi lão ca đi tiếc rẻ hay sao. Chỉ bao nhiêu đó cũng đã làm mất hết hòa khí rồi.

Xà Cư Sĩ nói :

- Đệ luôn luôn kính trọng lão ca, nhưng sự kính trọng không phải làm lòng sợ hãi đâu nhé!

Nam Thiên Nhất Điêu cười ngất nói :

- Giữa chúng mình, không đứa nào sợ đứa nào hết. Lão hủ đã hết lời nài xin một ít thuốc giải độc, lão huynh nhất định chối từ. Như thế cảm tình đã hết, có lẽ chỉ một cách thử chơi vài thế.

Xà Cư Sĩ gật đầu nói :

- Tang lão huynh đã muốn tiểu đệ xin tuân lời. Một điều kiện đã đưa ra, nếu bị thua, tiểu đệ xin biếu ngay thuốc giải!

- Được rồi!

Vừa nói xong, Nam Thiên Nhất Điêu đã phóng ngay trước mặt Xà Cư Sĩ đưa tay quào mạnh một cái.

Xà Cư Sĩ cười ha hả, thuận tay phóng liên tiếp hai chưởng liên hoàn.

Thế là hai cao thủ khét tiếng cùng nhau bắt đầu cuộc so tài võ công hào hứng.

Nam Cung Uyển bỏ đó chạy lại phía Vệ Thiên Tường. Nàng thấy chàng đang nhắm mắt ngồi yên, hình như đang vận công điều tức để đuổi độc tố ra ngoài nên chỉ đứng lặng yên nhìn, không dám khuấy rối.

Vệ Thiên Tường sau khi hít phải mùi hôi thối đầu óc choáng váng, được Nam Thiên Nhất Điêu cảnh giác, vội vàng ngừng ngay hơi thở, vận công cố dồn đẩy chất độc của đối phương ra ngoài.

Sau khi vận chuyển chân khí qua một lần trong khắp châu thân, chàng thấy bụng sôi ầm ầm, nóng như lửa đốt, bao nhiêu hơi độc đều tập trung cả về đó, đánh rắm luôn mấy cái rồi cảm thấy dễ chịu ngay.

Chàng cả mừng vội điều hành thêm mấy lượt nữa tức thì bao nhiêu độc khí đều bài tiếc ra ngoài tất cả.

Một chặp sau, chàng mở bừng mắt ra.

Nam Cung Uyển mừng rỡ vội kêu :

- Vi ca ca, anh không việc gì đấy chứ?

Nàng vừa hỏi, vừa chăm chú nhìn chàng lộ vẻ quan tâm vô hạn.

Vệ Thiên Tường thấy nàng lo lắng nhiều cho mình, trong lòng thấy xúc động, bèn đứng ngay dậy, tươi cười nói :

- Không hề chi, bao nhiêu độc tố đã được giải hết rồi, bây giờ trong người không còn một mảy may gì khó chịu nữa, cô đừng ngại.

Nhưng Nam Cung Uyển không tưởng tượng được chàng có trình độ nội cộng đến nỗi trục độc được dễ dàng như thế.

Cứ như khẩu khí của lão gì mặt đỏ vừa tới thì “Bách Độc xà chưởng” của Xà Cư Sĩ lợi hại vô cùng, nếu không có thuốc giải thì không thể nào thoát chết được.

Vệ Thiên Tường thấy thái độ nghi ngờ của nàng mỉm cười nói :

- Thật đấy, không rõ mức lợi hại của độc chưởng này đến bực nào, nhưng hiện nay không còn gì trong cơ thể có thể di hại nữa.

Nó xong chàng kể lại một cách tỷ mỷ tất cả những việc đã làm và cảm giác của mình qua những tiếng giai đoạn một.

Nam Cung Uyển biết Vệ Thiên Tường đã nói thật, đỏ mặt nói :

- Thế thì may quá.

Bên cạnh đó, Nam Thiên Nhất Điêu cùng Xà Cư Sĩ Khuất Thất đã đánh nhau đến giai đoạn gây cấn nhất.

Trong lúc đang chiến đấu, đột nhiên Nam Thiên Nhất Điêu rú lên một tiếng lảnh lót, toàn thân cất bỗng lên không trung tựa hồ như một con thần điêu xanh đang cất cánh, cuốn theo một luồng kình lực kêu ào ào, múa lượng mấy vòng, biến ảo kỳ diệu khôn tả xiết.

Thân hình của lão quay tít như chong chóng, mau lẹ đến nỗi đứng ngoài nhìn vào cũng choáng váng mặt mày, không thể nào phân biệt được các động tác.

Còn Xà Cư Sĩ mới thân hình lùn tịt, béo tròn của ông ta, lúc này thu gọn lại thành một khối. Trong tay áo rộng thùng thình lộ ra hai cánh tay đen sì, một co một duỗi, mềm nhủn và linh diệu lạ thường. Các ngón tay nắm chặt lại thành hình đầu rắn, thủ pháp biến đổi kỳ diệu, đứng xa trông lại không khác nào hai con độc xà đang cuộn khúc với nhau.

Cứ mỗi lần Nam Thiên Nhất Điêu bay lượn xà xuống chỗ nào, tức thì thân hình Xà Cư Sĩ cũng quay về hướng đó một cách thần tốc dị thường. Đôi cánh tay của y quay cuồng, vùng vẫy như đôi rắn thần uốn khúc trước sau chỉ hướng về phía Nam Thiên Nhất Điêu.

Cứ mỗi lần xáp vào nhau, cả hai đều thi thố một thế võ thật quái dị khắc chế lẫn nhau, không ai sơ hở một ly nào.

Cứ như thế, hai thân hình vờn nhau một cao một thấp, lúc lên lúc xuống chập chờn. Thật không khác nào một con thần điêu cùng một con mãn xà đang đánh nhau kịch liệt.

Vệ Thiên Tường và Nam Cung Uyển đứng nhìn sững theo dõi từng động tác của mỗi người. Vệ Thiên Tường cảm thấy mỗi người có luyện sẵn một thủ pháp sở trường riêng, mà bản sự của người này lại chuyên khắc chế bản sự của người kia một cách vô cùng tinh tế.

Nam Cung Uyển hỏi sẽ :

- Vi ca ca, ông già mặt đỏ là ai thế?

Vệ Thiên Tường đáp :

- Ông ta là Nam Thiên Nhất Điêu Tang Đồ đấy.

Nam Cung Uyển thấy thích thú, ồ lên một tiếng lẩm nhẩm :

- Hay quá, quả đúng như danh hiệu ông ta bay qua lượn lại không khác gì một con thần điêu vồ mồi, thế mà không hạ thủ được lão lùn kia.

Vệ Thiên Tường nói :

- Xà Cư Sĩ Khuất Thất chuyên về lối võ của loài rắn. Hai tay ông ta, một co một duỗi như hai con rắn thần vừa thủ vừa công, thân pháp vô cùng mau lẹ, có lẽ đấy là “Linh Xà thân pháp” đã khét tiếng giang hồ xưa nay.

Nam Cung Uyển nói :

- Ồ hai người này gặp nhau thật là xứng tài xứng sức. Theo sự nhận xét của Vi ca ca thì người sẽ chiếm được ưu thế?

Vệ Thiên Tường kéo tay nói :

- Đừng nói lớn, hãy điềm tĩnh xem Tang lão tiền bối ra tay kia kìa.

Chàng vừa nói dứt lời thì Nam Thiên Nhất Điêu hú lên một tiếng thanh thoát, thân hình đảo lộn một vòng, đột nhiên từ trên cao chụp thẳng xuống như một con chim bói cá đớp mồi, hai tay theo lối “Song Chưởng Liên Hoàn” cùng đánh thẳng vào ngay đầu Xà Cư Sĩ Khuất Thất.

Xà Cư Sĩ không phải tay vừa, trổ lên một tràng cười khanh khách, thân hình đột nhiên vươn thẳng lên, lăn sả vào Nam Thiên Nhất Điêu, hai tay thình lình giăng tỏa ra hai bên, lẹ như chớp nhân, đánh ngay vào hai huyệt lớn, ngang lưng và bụng dưới của Nam Thiên Nhất Điêu.

Sau một hồi vờn nhau để thủ thế, dò xét lực lượng và thủ pháp lẫn nhau, cả hai đã bắt đầu chuyển sang giai đoạn tấn công để kết thúc cuộc đấu.

Mỗi đòn đánh ra vô cùng xảo diệu vừa mạnh, vừa mau vừa hiểm ác, đối phương chỉ sơ hở một chút cũng đủ mất mạng ngay.

Xem tiếp hồi 37 Dịch Hình chân kinh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui