Kim Kiếm Lệnh

Tra Nguyên Thông lắc lư cái đầu to tướng, râu tóc dựng lên tua tủa như lông nhím, cặp mắt đỏ ngầu bắn những tia lửa xanh lè, vẻ mặt đầy sát khí, vừa cười vừa nói :

- Nếu mày muốn Tra Nguyên Thông này giũ sạch mối thù ngày trước, thì phải tiếp nhận của lão phu một trảo.

Nói xong vụt đưa cánh tay phải lên cao, bàn tay khổng lồ xòe năm ngón như năm quả chuối sứ khoằm lại như những chiếc móc câu và lẹ như điện chớp quào ngang qua mặt đánh vèo một cái nghe rợn cả người.

Cái quào này lão đã truyền đủ thập thành công lực, trúng đá đá phải tan, trúng núi núi phải lở, trúng người thì dù da sắt mình đồng cũng không thể nào chịu nổi.

Tất cả các cô nương bên rạp phía mặt như Tống Thu Vân, Bạch Phi Yến, Tu Ngọc Nhàn đều giật mình ồ lên một tiếng vì hốt hoảng.

“Vút” một tiếng rít kéo dài trên không trung nghe rợn cả tóc gáy, như xé toẹt không gian, mau không tưởng tượng.

Mọi người không biết đấy là cái gì, sự lợi hại ra sao nữa.

Ai ai cũng chỉ thấy Thôi thị tay phải để trước ngực vùng đưa lên cao, ngón tay giữa trỏ thẳng lên không điểm nhẹ một cái. Tức thì toàn thân Hắc Bào lão quái như một con ác thú ngã lộn nhào ra mấy vòng rồi lồm cồm ngồi dậy phóng đi mất dạng.

Sự việc xảy ra quá ư đột ngột, ngoài sức dự đoán của mọi người.

Giản Dao hớn hở hỏi Giản chân nhân :

- Phụ thân, thủ pháp của Thôi phu nhân vừa sử dụng gọi là gì?

Giản chân nhân tươi cười đáp :

- Phật môn “Chu Sa chỉ”.

Nói vừa xong thì Thôi thị đã từ từ bước vào trong rạp.

Lục Phượng Tường vội vàng mời bà ngồi vào chỗ ngồi nghỉ. Khi Thôi thị vừa ngồi xuống bỗng nhiên phía rạp bên kia có một chuỗi cười ha hả vang lên. Một lão già, mình mặc áo bào xanh, gò má cao, mắt lớn, một chòm râu dài đuồng đuột bay phất phơ trước ngực, thần sắc vẻ uy nghi dũng mãnh. Người ấy chính là Xương Tu Tẩu Cổ Long Hy, một lão ma đầu nổi tiếng vang lừng thiên hạ từ bao năm qua.

Xương Tu Tẩu là một nhân vật trong Thập tam tà. Kể về võ công thì Xương Tu Tẩu còn có phần lấn hơn Lãnh Bào lão quái, tuy nhiên trừ tật xấu duy nhất là tánh tự cao tự đại, y khác hẳn Tra Nguyên Thông một con người dã man tàn ác, thích uống máu người.

Xương Tu Tẩu điềm nhiên bước ra giữa trận cười vang nói :

- Phu nhân quả xứng đáng là truyền nhân của Tuyết Sơn thần ni, một chỉ đã đẩy lui được đại cường địch. Nhân tiện lão hủ muốn lãnh giáo thêm một vài ngón tuyệt kỹ của Phật môn, chắc phu nhân cũng không nỡ tiếc.

Thôi thị vừa mới ngồi xuống cùng mấy người gần bên nói vài câu chuyện, bỗng nghe Xương Tu Tẩu gọi đích danh mình đành đứng dậy chắp tay thưa với Lục Phượng Tường :

- Tiện thiếp đến đây hôm nay không ngoài mục đích chấm dứt mối oán cừu giữa tiên sư cùng Hắc Bào lão quái, ngoài ra những việc khác thảy đều do Lục lão tiền bối cùng quần hào quyết định, tiện thiếp đâu dám qua mặt. Nhưng ngặt vì Xương Tu Tẩu đã chỉ gọi đích danh quyết chiến, nếu không ngại tiện thiếp tài nghệ tầm thường xin được phép ra trận để đấu thêm với họ.

Lục Phượng Tường cũng như quần hào đang lưỡng lự chưa biết nên quyết định lẽ nào, bỗng Trí Năng thiền sư đứng dậy chắp tay nói :

- A di đà Phật, phu nhân vừa mới ra trận, đâu thể làm phiền một lần nữa. Vả lại chúng ta cùng Thất Lão hội đã ước hẹn đấu bảy trận hơn thua, mỗi trận đôi bên chỉ đưa ra một người. Về phía chúng ta may mắn đã thắng hai huề một, bây giờ qua trận thứ tư này xin để bần tăng nhận phần tiếp chiến mới phải.

Thôi thị nghe Trí Năng nói như vậy liền ngồi xuống và nói :

- Đại sư đã dạy như thế, tiện thiếp đâu dám không vâng lời. Vậy xin mời đại sư.

Càn Khôn Thủ biết rõ Trí Năng thiền sư tuy là một cao thủ của Thiếu Lâm tự, nhưng so với Xương Tu Tẩu vẫn còn kém một bậc. Ngặt vì Thôi thị không hiểu rõ tình tiết ấy, đã lỡ nói “Xin mời đại sư” thì không còn giải quyết cách nào nữa, đành nói :

- Ra trận này, xin đại sư khá nên thận trọng cho lắm đấy nhé!

Trí Năng thiền sư tay cầm thiền trượng, chắp tay nói :

- Xin Lục lão đàn việt an lòng, bần tăng xin đặc biệt chú ý.

Nói xong phi thân bay vọt ra ngoài rạp.

Vừa đến trước mặt Xương Tu Tẩu, Trí Năng dừng lại chắp tay bái một bái.

Xương Tu Tẩu tươi cười nói :

- Được rồi, xin Đại sư hãy đem hết tuyệt nghệ của Thiếu Lâm chân truyền ra thi thố. Chúng ta lấy mười thế làm mức tối đa. Nếu sau mười thế, lão phu sẽ bị xem như là thua trận.

Trí Năng thiền sư chưa kịp trả lời, bỗng thấy một bóng người thấp thoáng từ không trung sà xuống. Hai chân vừa chấm đất đã cất tiếng nói :

- Nhị sư huynh xin tha lỗi cho tiểu đệ đã đến chậm một bước. Long lão đàn việt xin nhường lại cho tiểu để lãnh giáo cho.

Trí Năng thiền sư nhìn lại kẻ đó chính là tam sư đệ Trí Giác, chủ trì trong Tàng Kinh các, trong lòng cảm thấy hân hoan mừng vô hạn, vì võ công của Trí Giác còn cao hơn bản thân mình một bậc xa.

Nghĩ vậy liền dặn một câu :

- Tam sư đệ hãy thận trọng cho lắm.

Trí Giác thiền sư nhìn Xương Tu Tẩu nói :

- Tiểu tăng kính mời lão đàn việt chỉ giáo cho.

Xương Tu Tẩu trợn mắt hét lớn :

- Mày là ai?

Trí Giác thiền sư chắp tay nói :

- Tiểu tăng hiệu Trí Giác.

Xương Tu Tẩu vuốt râu cười hề hề :

- À, té ra là sư đệ của Trí Năng phải không? Nhà ngươi muốn tiếp nhận mười thế của lão phu đây không?

Trí Giác thiền sư từ tốn đáp :

- Lão đàn việt võ công mầu nhiệm, uy danh vang lừng tám cõi, ngay trong ba thế chưa chắc tiểu tăng đã chịu đựng nổi, làm sao đến thế thứ mười. Vậy xin lão đàn việt niệm tình nương tay cho.

Xương Tu Tẩu vốn là người tự cao tự đại, giàu lòng tự ái xưa nay. Tính ý đã ương gàn lại thích xu nịnh tâng bốc, nên nghe Trí Giác thiền sư nhã nhặn đáp như vậy không khác gì gãi trúng chỗ ngứa, liền vuốt râu cười dài và nói :

- Nếu ngươi đã biết vậy thì hay lắm. Bây giờ muốn đấu bằng cách nào đây?

Trí Giác thiền sư nói :

- Xét như lối tỷ thí thông thường dùng quyền chưởng đánh nhau thấy không thích hợp với địa vị và uy tín của một đại nhân vật như lão đàn việt nên tiểu tăng có ý muốn đề nghị một cách khác.

Xương Tu Tẩu thích chí như vừa bị đánh trúng tim đen, hớn hở gật đầu lia lịa nói :

- Phải lắm, hay lắm. Cách gì xin cứ nói ra.

Trí Giác thiền sư nói ngay :

- Theo ý tiểu tăng để khỏi phương hại đến tư cách của lão đàn việt và cũng không gây điều khó dễ cho tiểu tăng, chúng ta hãy lấy ba trận để phân định hơn thua.

Xương Tu Tẩu cười ha hả nói :

- Đừng nói ba trận, ngay đến ba chục trận hay ba trăm trận lão phu cũng sẵn sàng thù tiếp.

Trí Giác thiền sư vội xua tay nói :

- Lão đàn việt đã luyện được bản lãnh siêu phàm, công phu tột bậc, tiểu tăng đâu dám ví, hay đương nhiên ra chiến đấu. Ba trận mà tiểu tăng nói đây là ba môn chưởng, khinh công và nội công. Mỗi người tự ý thi triển để so sánh và phân định hơn thua mà thôi.

Xương Tu Tẩu gật đầu lia lịa nói :

- Được lắm, biện pháp này có vẻ thanh tao hơn đấy, lão phu nhận chịu.

Hai vị thiền sư Trí Năng và Trí Bổn đứng tựa bên cửa rạp theo dõi câu chuyện, trong dạ hồi hộp chẳng an, vì chưa biết Trí Giác sẽ thi hành diệu kế gì đây.

Xưa nay ai ai cũng hiểu rõ Trí Giác là con người nhiều cơ mưu, biết tháo vát, nhưng lần này chẳng biết sẽ thi thố kế nào.

Khi đó Trí Giác thiền sư đã nhờ môn đệ của Thất Lão hội lên núi chặt bốn mươi cây gỗ dài một thước rưỡi và mang lại hai bao cát vàng.

Xương Tu Tẩu Cổ Lang Hi theo dõi tuy chưa đoán biết dụng ý để làm gì, nhưng vẫn lặng thinh không hỏi. Lão ung dung chắp tay lặng đứng một bên.

Trí Giác thiền sư sai người đỡ cây cọc cứ cách một thước có một cây chia thành bốn hàng ngay ngắn trên mặt đất. Xong rồi cho đổ cát cao lên lấp hết các cọc gỗ chỉ còn để ló ngọn ra ngoài hơn năm tấc.

Xong đâu đấy Trí Giác thiền sư chắp tay nói với Xương Tu Tẩu :

- Lão đàn việt! Trận thứ nhất xin hãy lên bãi cát đấu chưởng. Lấy mười bước làm hạn định. Cứ mỗi bước phát chưởng một lần cả hai tay trái và phải. Chưởng đánh thẳng vào vách đá phía trước, mỗi tay phát năm chưởng, mỗi chưởng in sâu vào đá năm phân, nếu sâu hơn hay cạn hơn xem như không có. Bước chân đi cứ một bước đứng trên cọc, một bước dẫm trên cát. Chân trên cọc sẽ dùng sức nhấn mạnh cho chiếc cọc vừa lút xuống đất mặt trên ngang với cát. Chân đi trên cát phải vận dụng khinh công cho thân hình nhẹ bấc, đừng lưu một vết lưu nào là thắng cuộc.

Xương Tu Tẩu Cổ Long Hy vừa nghe các điều kiện cũng sửng sốt vì không ngờ, nhưng cũng cười lớn vui vẻ nói :

- Được lắm, lão phu xin làm theo lời đại sư xem thử có làm được không.

Bao nhiêu hào kiệt hai trại thảy đều kinh ngạc về lối tỷ thí của Trí Giác thiền sư vừa nêu ra.

Nên biết rằng mấy chục chiếc cọc cắm vồ trên đống cát, mũi chạm đất núi săn cứng như đá bền chắc vô cùng, nếu dùng chân dẫm lên cần phải có công lực nặng cả ngàn cân mới đè lút xuống nổi. Bao nhiêu đó cũng chưa hẳn ai làm được.

Huống chi bước thứ hai dẫm trên đống cát nhuyễn như thế, cần phải có một trình độ khinh công thượng thặng, thân hình nhẹ hều như chiếc lá để khỏi lưu dấu vết và đừng làm bay một hạt cát!

Cứ một bước phải dùng công lực nặng ngàn cân, một bước phải phi thân nhẹ như bấc liên tiếp đi suốt dãy cọc, thật quả là một chuyện phi thường rồi.

Trong khi đồng thời sử dụng hai lực đạo một nặng một nhẹ trái hẳn nhau mà phải phất chưởng cả hai tay đánh vào vách đá in sâu bằng nhau, quả là việc khó càng thêm khó.

Trí Bổn thiền sư tái mặt khẽ hỏi Trí Năng thiền sư :

- Nhị sư huynh! Chả lẽ tam sư đệ đã học được phép “Cách hư truyền lực” trong bảy mươi hai môn tuyệt kỹ của thiền môn rồi sao?

Trí Năng thiền sư khẽ liếc mắt nhìn sang rồi mỉm cười lắc đầu không nói.

Xương Tu Tẩu mỉm cười đề khí nhẹ nhàng nhảy lên đống cát bên trái không một luồng gió động, không một hạt bụi bay.

Trí Giác thiền sư cũng lập tức vén áo bào đang bay phơi phới vọt nhẹ lên đống cát bên phải.

Cả hai đống cát nhuyễn như bột cao một thước rưỡi, dài hơn một trượng với những cọc gỗ ló lên lởm chởm, dù một trận gió thoảng hay một chiếc lá rơi cũng làm bụi bay cát đổ. Nhưng trái lại cả hai thân hình to lớn đồ sộ như vậy mà đi lại bên trên vẫn không thấy một hạt nào rơi xuống.

Lượn thử một vòng cả hai đều nhẹ nhàng dừng lại ở cọc đầu.

Xương Tu Tẩu gật đầu cười nói :

- Đây là một lối thi đua kỳ thú nhất trong đời lão phu, có lẽ nhờ đó mà sống thêm ít tuổi nữa. Đại sự là kẻ nghĩ ra đề, vậy xin hãy thử trước đã.

Lão vừa nói vừa cười lộ vẻ ung dung hình như muốn phô trương cho quần hùng thấy mình không cần vận hơi đề khí.

Nhưng Trí Giác thiền sư đã đáp ngay :

- Có lão đàn việt tại đây, tiểu tăng đâu dám hỗn láo. Nhưng nếu lão đàn việt khiêm nhường không muốn làm trước thì xin cả hai cùng thi thố một lúc càng hay.

Xương Tu Tẩu tủm tỉm cười, khoan thai bước lên mười bước, một chân ấn nhẹ lên cọc gỗ, một chân đặt ngay trên mặt các, đồng thời hai tay cùng phát chưởng một lúc.

Khi nhát chưởng cuối cùng vừa đẩy ra thì Trí Giác thiền sư bên này cũng làm xong mấy việc, nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

Trí Giác thiền sư mời mỗi bên hai người ra xét lại để kiểm điểm kết quả.

Cả mấy chục cọc gỗ quả nhiên đã lút hết vào cát, vừa giáp mặt không quá sâu, không lồi một ly nào. Trên vách đá núi có in rõ ràng hai chục vết bàn tay ngay ngắn đều đặn như nhau. Tuy nhiên, nếu quan sát thật kỹ thì bàn tay trái của Trí Giác thiền sư in ba dấu thứ nhất, thứ ba và thứ năm hơi nhẹ tay một tý nên vết lõm chưa đủ năm phân.

Mọi người trong hai rạp vỗ tay hoan hô như sấm dậy.

Trí Giác thiền sư chắp tay nói :

- Lão đàn việt thần công trên đời có một, trận này tiểu tăng xin chịu thua.

Xương Tu Tẩu vuốt râu lắc đầu nói :

- Lúc đại sư đưa tay phát chưởng không làm rơi một hột cát nào. Phàm người luyện võ ngày thường dùng tay trái thế nào cũng có sự kém nét. Đại sư năm nay so với lão phu, niên kỷ chỉ bằng một nữa, thế mà hỏa hầu đã đến mức siêu phàm, tuy không làm cho lão phu phải thua, nhưng đến như thế cũng có thể xem như là hòa. Vậy chúng ta hãy bắt tay vào trận thứ hai đi.

Bao nhiêu anh hùng có mặt đều vỗ tay hoan nghênh lời nói ấy.

Trí Giác thiền sư đợi tiếng vỗ tay vừa dứt, cúi mình nói :

- Lão đàn việt có lòng nhân nhượng, tiểu tăng hổ thẹn không dám nhận. Trận thứ hai này tỷ thí tài khinh công. Khác với lần trước, trận này không có tiêu chuẩn nhất định, lão đàn việt phải lấy chu vi mười trượng làm phạm vi hoạt động tối đa.

Xương Tu Tẩu gật gù rồi vuốt râu nói :

- Thiếu Lâm, Côn Luân, Điểm Thương, Thanh Thành, mỗi đại môn phái đều có một tuyệt kỹ khinh công tinh diệu khác nhau, lão phu đâu dám so sánh. Nhưng hôm nay vì buộc lòng phải miễn cưỡng thi triển “Niếp Không bộ pháp” để làm trò cười cùng quý vị.

Vừa nói xong bốn chữ “Niếp Không bộ pháp”, mọi người hiện diện thảy đều giật mình kinh ngạc nhìn nhau biến sắc.

Thật ra thuật “Niếp Không bộ pháp” xưa nay mọi người chỉ nghe tiếng đồn chứ chưa ai tận mắt được thấy, vì đây là môn khinh công siêu đẳng đã thất truyền hàng trăm năm rồi.

Chẳng ngờ Xương Tu Tẩu Cổ Long Hy sau mấy chục năm ẩn tích trên giang hồ lại luyện được môn thần công siêu phàm xuất thế như vậy!

Xem tiếp hồi 72 Thi thố khinh công tuyệt kỹ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui