Ngân không biết cảm xúc trong lòng là thế nào, vừa mừng rỡ lại vừa lo sợ, lại cả giận Long ghen tuông quá đáng, đánh Việt chảy cả máu mồm, trên mặt Việt hiện rõ vết tay đỏ lựng. Ngân vội lao ra ngăn Long tiến lại Việt lúc này đang lồm cồm bò dậy vì sốc.
– Anh Long, sao anh lại đánh bạn em?
– Bạn? Bạn mà nắm tay nắm chân giữa đường thế à?
Long quát lên, mặt mũi anh đỏ gay trong cơn tức giận. Ngân vội đẩy Việt đi. Việt đâu phải đối thủ của Long, nhìn trận đòn Long đánh Bảo hôm trước mà Ngân hiểu Long có thân thủ không phải người bình thường.
– Việt về đi, lúc khác nói chuyện!
– Hắn là ai vậy Ngân?
Việt ngơ ngác nhìn Long lại nhìn Ngân. Cô lúng túng, rõ ràng cô đã nói với Long cô và Long không là gì cả.
– Tao là bạn trai Ngân.
Long khẳng định vị trí. Việt vừa sốc vừa bực bội, trong giọng điệu có chút mỉa mai:
– Vừa bỏ chồng mà Ngân đã có ngay người mới rồi à?
– Chuyện không như ông nghĩ đâu. Thôi ông về đi!
Việt chẳng còn tâm trạng nào mà đánh lại Long, hơn nữa nhìn anh to cao hơn hẳn Việt, nhìn qua cũng thấy ngán rồi. Việt hừ một tiếng, quay người bước về phía ruộng ngô.
– Sao anh lại biết em ở đây?
Ngân không muốn đối diện với Long, cô bứt chiếc lá dâm bụt hàng rào. Long kéo Ngân vào lòng.
– Tại sao em lại trốn khỏi anh?
– Bỏ em ra!
Ngân cựa quậy trong lòng người đàn ông đầy giận hờn trước mặt. Cô đã coi thường tình cảm của anh quá rồi sao?
– Em không nói anh không bỏ!
– E hèm!
– Ơ… ông! Ông về rồi ạ?
Ngân ngại ngùng đẩy Long khỏi mình, Long giật mình khi thấy người đàn ông độ tuổi ngũ tuần nom rất giống Ngân, anh hiểu cô đang nói đến bố.
– Sao lại đứng đây thế này? Cậu kia, cậu là ai?
– Ông vào nhà đi, con vào ngay đây! Anh về đi!
Ngân lập tức bước vào nhà. Long nhìn ông Hoạt, nghiêm túc nở nụ cười chào, mặt mày sáng rỡ:
– Con chào bác. Con là Long, con là bạn trai của Ngân.
Ông Hoạt cau mày nhìn người thanh niên đẹp trai như diễn viên điện ảnh trước mắt, trong đầu ông là nỗi e sợ, ban nãy ông còn thấy chiếc xe hơi mới cóng lạ mắt vô cùng mà ông đoán là phải tiền tỉ đỗ ở đầu ngõ, giờ lại thấy Long trong chiếc áo sơ mi trắng và quần vest đen hợp với chiếc xe. Ông đanh giọng:
– Có gì vào nhà nói!
Ông nói xong bước theo Ngân, Long chẳng chậm trễ hơn liền theo sau hai bố con Ngân vào trong nhà.
Nhà Ngân là nhà cấp bốn có buồng kiểu nông thôn miền Bắc điển hình, được xây cách đây cả chục năm rồi, tường vôi ve đã ẩm mọc cả rêu, bong tróc từng mảng. Long nhìn cây cối vườn tược xung quanh, cảm thấy khá thoải mái trước không khí thôn quê trong lành mà đã quá lâu anh không được tận hưởng. Ngân sống ở đây từ nhỏ phải không nhỉ?
Bà Dung đang cho hai cậu cháu ăn cơm, thấy bố con Ngân cùng một thanh niên lạ mặt bước vào nhà, bà ngạc nhiên vô cùng, lắc nhẹ đầu ý hỏi Ngân cậu này là ai. Ngân ngại ngùng chẳng nói gì, để kệ Long vô tư chào bà Dung:
– Con chào bác.
– Chào cậu.
Ông Hoạt rót nước cho Long.
– Cậu uống nước đi. Cậu quen con Ngân nhà tôi từ bao giờ?
Long ngồi xuống bộ ghế gỗ giữa nhà, mỉm cười đưa hai tay đón lấy cốc nước.
– Con xin bác, con quen Ngân được hai tháng rồi ạ.
– Hai tháng? Cậu có biết nó có chồng có con rồi không?
– Vâng, con biết ạ.
– Ngân!
Ông Hoạt đanh giọng gọi con gái làm Ngân giật thót mình, đang lúi húi dưới bếp đành phải bước lên nhà.
– Ông gọi con ạ?
– Con giải thích cho bố nghe xem. Tại sao con lại quen biết yêu đương cậu này?
– Bố… chuyện này dài lắm, con sẽ giải thích sau. Anh Long, muộn rồi, anh về đi!
Ngân nói nhỏ giọng xua đuổi. Long đâu dễ dàng bỏ đi như thế, anh liền nhìn ông Hoạt nói.
– Hai bác cho con xin bữa cơm tối được không ạ? Con từ Hà Nội về đây chẳng biết ai, giờ lại muộn rồi!
– Anh!
Ngân cấu vào vai Long mà anh chẳng tỏ phản ứng gì cả. Ông Hoạt thấy hai đứa cũng gần gũi, cậu thanh niên này lại tỏ vẻ nhiệt tình với con gái ông, thế nên ông gật đầu.
– Cơm nước có rồi, con Ngân dọn lên đi!
– Anh Long… anh về đi!
– Mày có dọn không hay để bố dọn?
– Con biết rồi.
Ngân phụng phịu trước bố, cô đành bước xuống bếp. Long chẳng chậm trễ liền theo Ngân.
– Sao mặt anh dày thế?
– Không dày làm sao có được em?
Long bấu nhẹ eo Ngân, kéo cô vào lòng.
– Để yên để em dọn cơm. Toàn rau cà thôi, anh đừng chê!
Long không nói gì, anh tủm tỉm nhìn Ngân dọn mâm, sau đó anh lại bê mâm cơm Ngân vừa dọn lên nhà. Ông Hoạt nhìn Long có vẻ sang trọng mà không nề hà mấy việc thế này, chẳng như thằng Bảo ngày trước về đây nó tỏ vẻ khách sáo lắm. Ông thầm ưng ý gật gù.
– Mang cho bố chai rượu ra đây đi!
Ngân nghe lời đem chai rượu táo mèo của bố đặt vào mâm. Mâm cơm quê cũng tươm tất với thịt vịt luộc, một bát canh vịt nấu khoai sọ rau rút với một đĩa rau muống luộc. Bà Dung muốn đãi con gái nên bữa nào cũng nấu ngon hơn hẳn mọi khi.
– Anh uống ít thôi đấy!
Ngân ngồi cạnh Long, cô thì thầm vào tai anh. Long cười mỉm gật đầu. Tửu lượng của Long không tệ, nhưng anh cũng không muốn so kè gì với ông nhạc tương lai.
– Cậu về đây cậu thấy rồi đấy, con Ngân hiền lành chịu khó, chẳng biết thế nào lại thành bỏ chồng, cậu có thương nó thì thương cho trót!
Ông Hoạt gật gù đưa chén rượu cho Long. Phía giường bà Dung cho hai cậu cháu ăn xong thì vào trong buồng, bà không quen ngồi tiếp khi nhà có khách. Hai cậu cháu nhà kia lại bám lấy bà.
Long cung kính đón lấy chén rượu.
– Vâng, con hiểu, con hoàn toàn nghiêm túc với Ngân ạ.
Ông Hoạt hài lòng đưa chén rượu lên miệng, ông gắp cho Long miếng đùi vịt.
– Ăn đi… Long nhỉ?
– Vâng bác.
– Vịt nhà tôi nuôi, sạch lắm, ở thành phố muốn có vịt sạch chưa chắc mua được đâu.
– Vâng.
Long cứ một dạ hai vâng, ngồi đáp rượu với ông Hoạt. Ngân bên cạnh nhìn Long, cảm giác tin tưởng anh khiến cô ấm áp trong lòng. Anh nghiêm túc với cô là thật sao?
– Thế anh tính thế nào? Bố mẹ anh biết con Ngân chưa?
– Bố con mất từ ngày con học lớp hai. Còn mình mẹ con thôi ạ.
– Ừm…
Ông Hoạt nhìn Long có chút thương xót, dẫu giàu có thế nào mà không được đủ đầy cha mẹ yêu thương thì cũng tội nghiệp.
– Mẹ con biết Ngân bác ạ. Con mời bác!
Long tiếp lời, anh cầm chén rượu thứ ba nâng lên. Ông Hoạt nghe qua cũng hiểu, chẳng ai muốn con trai mình lấy gái một đời chồng lại còn có con riêng. Hơn nữa chắc chắn gia thế cậu ta không đơn giản. Cả con Ngân, nó về đây mà không cho cậu ta biết thì phải, không rõ giữa hai đứa xảy ra chuyện gì. Nhưng ông chẳng thể nào quyết định được điều gì, ông chỉ biết mong con gái được hạnh phúc mà thôi. . Truyện Khoa Huyễn
– Thôi, tôi già rồi, uống thế đủ rồi. Cậu uống được bao nhiêu thì cứ uống. Ăn đi!
– Vâng con mời bác.
Bữa ăn kết thúc, ông Hoạt cáo mệt bỏ vào buồng, còn Ngân và Long, cô nhanh tay bê mâm cơm ra giếng. Long bước theo ngay. Giếng có cần bơm, bình thường Ngân vẫn bơm được, có điều Long tự thấy việc này sức đàn ông vẫn hơn, thú thực từ nhỏ đến giờ anh chưa làm việc này bao giờ nên hơi lúng túng, nhưng rất nhanh nước đã đầy chậu nhôm.
– Được rồi, nhiều nữa tràn ra bây giờ!
Ngân nhanh tay rửa bát. Long lại ngồi tráng bát cùng cô. Thật trong mơ cô cũng không thể ngờ lại có giây phút này, cô cứ ngỡ đại công tử ăn chơi kia sớm coi mọi chuyện chỉ là một cơn mưa rào thoáng qua, chẳng cần chịu trách nhiệm gì chẳng phải là càng tốt sao, vậy mà anh lại không nghĩ vậy. Ngân biết mình đang vui, tim cứ reo vang dù ngoài mặt cô chẳng tỏ vẻ gì cả. Long được ngồi cạnh người đẹp là thích rồi, anh làm việc này cũng là lần đầu, vầy nước là chính, mà chẳng sao cả, Ngân cho phép anh bên cạnh, khuôn mặt cô ấy tràn ngập niềm vui cũng có nghĩa cô ấy thích anh ở đây thế này. Đại thiếu gia cũng đang vui, ánh mắt nhìn Ngân say mê trìu mến khiến Ngân bất giác nóng bừng cả người.